Phong Khí Quan Trường

Chương 627: Cửa bắc đại học Hoài Nam


Chương 627: Cửa bắc đại học Hoài Nam
Thẩm Hoài cũng không thấy vội lắm, mười giờ mới lái xe đón Tần
Đại Vĩ chạy theo hướng trường đại học Hoài Nam
Chịu sự hạn chế của lề lối kiến trúc truyền thống, các tòa
nhà chính của Đại học liên hiệp Hoài Nam đều tọa nam hướng bắc, phía bắc là núi
Vân Long, cổng chính cũng là cổng bắc dưới chân núi Vân Long.
Thời tiết âm u, hình như trời sắp có tuyết rơi vậy.
Thẩm Hoài ngại sự phiền phức của việc đổi giấy thông hành,
bèn dừng xe ở bãi đỗ xe ngoài cửa bắc...
Sau khi xuống xe, gió rét lạnh thấu xương thổi vào người khiến
cổ cứ liên tục co rút lại, nhìn thấy những hơi nóng ra trước mũi đông lạnh
thành một khối sương trăng trắng, từ trong xe không cảm thấy lạnh bao nhiêu,
thì khi xuống xe lại cảm thấy lạnh đến nỗi cả người giống như băng đá vậy, Thẩm
Hoài xoa xoa tay, vừa cười vừa nói với Tần Đại Vĩ: - Hôm nay trời lạnh ghê ha
- Luồng không khí lạnh xuôi theo phía nam, thổi gió cả đêm,
hôm nay là âm năm sáu độ rồi chứ? Tần Đại Vĩ dậy sớm cũng không lo xem dự báo
thời tiết, chỉ dựa vào phỏng đoán mà đánh giá, anh ấy tưởng là Thẩm Hoài không
có thói quen sống thời gian dài ở Từ Thành, đặc biệt nói cặn kẻ một chút, nói rằng:
- Đợi gió ngừng rồi, không khí ấm này cũng không thể trở về được. Theo xu hướng
của năm nay, lại đến thêm một đợt không khí lạnh, có thể lạnh khoảng âm 10 độ,
Từ Thành gần như sẽ không có khái niệm xuân hoa đua nở, đến tháng ba tháng tư,
thời tiết nói nóng, có thể cũng chỉ là mười ngày nửa tháng, thì sẽ từ không khí
lạnh lẽo đột ngột chuyển sang nóng bức, bước vào mùa hạ rồi. So sánh hai cái với
nhau mà nói, khí hậu ở Đông Hoa sẽ ấm áp hơn Từ Thành rất nhiều, cũng không tới
hai trăm cây số, chính giữa có một ngọn núi chặn lại, thời tiết tệ cực kì...
Thẩm Hoài cười cười rồi nói: - Từ Thành cách Đông Hoa không
xa, sự khác biệt thời tiết quả thật rất lớn đấy, sự ảnh hưởng của địa hình, so
với trong tưởng tượng còn lớn hơn...
Thời tiết như thế này của Từ Thành không cách nào đẩy nhanh
tiến độ công việc, mà công trình xây dựng của Đông Hoa ngoại trừ trời mưa ẩm ướt
ra, càng quan trọng hơn là tết sắp đến, ý muốn về nhà của các công nhân xây dựng
càng rõ ràng, bắt đầu rối rít rời khỏi công trường để về quê
Hơn nữa một khi về nhà, rất nhiều công nhân xây dựng vào lễ tết
cũng sẽ ở trong nhà trú rất lâu mới ra. Xí nghiệp xây dựng đối với các công
nhân xây dựng lấy công việc thời vụ làm chủ yếu không thể trói buộc, qua tết bọn
họ bức quá thì đổi công trường tìm công việc mới, thời hạn công trình gì đó, đối
với họ thì không có quá nhiều ảnh hưởng
Cảng Tân Phổ và nhà máy thép Tân Phổ chỉ có thể giới hạn ít
nhất kì hạn công trình vào dịp lễ tết, công việc sẽ bắt tay vào nhiều phương diện,
từ xí nghiệp xây dựng đến các kiến trúc nông thôn vân vân, còn có rất nhiều
công việc phải đi bố trí, nhưng mà hoặc nhiều hoặc ít sẽ chịu chút ảnh hưởng.
Thẩm Hoài nghĩ tới việc ở công trường, còn không đến 20 ngày
là tết đến rồi.
Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ đi theo hướng cửa bắc. Lúc này cũng
nhìn thấy các sinh viên lần lượt nào là vác, nào là xách túi lớn túi nhỏ đi ra
ngoài, chắc là có một số viện khoa thi sớm, bắt đầu nghỉ đông rồi.
Tuy rằng điều kiện kinh tế trước mắt tốt hơn nhiều so với 10
năm trước, nhưng những sinh viên trường Đại học Hoài Nam xuất thân ở nông thôn
vẫn như trước chiếm đa số, áo quần bọn họ rất giản dị, có chí tiến thủ, có chút
khí phách của sinh viên trường đại học danh tiếng, cũng có ước mơ về một tương
lai tốt đẹp, Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ đều thấy rất cảm động, đã từng có thời, họ
đều là thành viên của những người trong đây, mang theo một ước mơ về tương lai
tốt đẹp bước vào xã hội rèn giũa đến bây giờ.
Trên đường đi đã gọi hai lần điện thoại, Dương Lâm đều không
có trong phòng thí nghiệm, không tìm được người.
Tần Đại Vĩ vốn định sau khi tìm Dương Lâm xong, mới cùng nhau
qua gặp Thẩm Hoài, nhưng mà Thẩm Hoài thà uổng công một chuyến đến đại học Hoài
Nam xem như về thăm trường cũ, cũng khăng khăng cùng nhau qua đây.
Dương Lâm học tiến sĩ, các trợ cấp đề tài hạng mục và do trường
phát, đều không đủ trợ giúp cho gia đình, anh ta còn kiêm chức dạy các môn học ở
trường; cả nhà ba người anh ta bị cha vợ đuổi ra khỏi nhà, tìm được một phòng
kí túc xá cho công nhân viên chức ở bên trường tạm thời ổn định cuộc sống.
Ngang qua con đường tắt rừng cây um tùm, kí túc xá công nhân
viên chức nằm ở góc tây nam của khuôn viên trường cũng đã chiếm được một mảnh đất
khá rộng.
Trong tưởng tượng, nơi ở của giáo sư trường đại học Hoài Nam
thật sự khác biệt, đi vào khu kí túc xá cho công nhân viên chức ở đại học Hoài
Nam, trước hết đã nghe thấy tiếng gà gáy chó sủa.
Không ít người nhà của các giáo sư đại học Hoài Nam đã dựng
những chuồng gà chuồng chó đơn giản, nuôi những con gà đất, chó cảnh, có mấy phần
giống với cách bày trí của khung cảnh nông thôn; còn có không ít cây cối bị đốn
đi để trồng các loại rau xanh bí đỏ.
Thẩm Hoài đối với những cảnh tượng này đều rất thân thuộc, Tần
Đại Vĩ ngược lại không hiểu rõ chi tiết ở bên cạnh giải thích những con chó con
gà được nuôi trong vườn này: - Dựng nước trước hết phải xem trọng thành phần
giai cấp, lúc đó đại học Hoài Nam vừa mới dọn từ khu tân giáo qua đây, xung
quanh đều là nông thôn, rất nhiều giáo sư trẻ cũng đã lấy những cô gái nông
thôn sống gần đây làm vợ, cho nên đừng xem cái viện này các viện sĩ như thế
nào, các cụ ông cụ bà cũng không ít, nhưng mà rất nhiều người cũng là sau khi
trải qua những năm tháng thiếu thốn vật chất, cũng có chút sợ rồi, có người
theo quán tính chặt cây trồng rau nuôi gà...
Thẩm Hoài gật đầu nói: - Trong đầu chúng ta còn nhớ rất rõ,
lúc sớm chưa có kinh nghiệm, nhưng trong thời gian 10 năm loạn lạc, tôi trải
qua thời thơ ấu ở nông trường, nghe là nông trường chắc chắn không thiếu cái
ăn, nhưng trên thực tế ăn chén cơm trắng cũng khó, có năm vào dịp tết, tôi ăn sủi
cảo ăn được nửa ngày thì không thể đứng dậy.
Tất cả mọi người đều có những trải nghiệm tương tự, Tần Đại
Vĩ nghe xong cũng cười ha ha, khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần thêm.
Dương Lâm tạm thời thu xếp gia đình ở trong tòa nhà được xây
sớm nhất của trường, mái ngói đỏ ở bên ngoài, đều có dấu tích của sự phong hóa,
cái lan can sắt trước lầu cũng đã rỉ sét loang lổ.
Hiện tại vừa mới mười giờ rưỡi, đã có hộ gia đình thổi lửa nấu
cơm trong lối đi nhỏ.
Tiền kinh phí của đại học Hoài Nam chủ yếu đến từ ba bộ phận,
một là trung ương tài chính trực tiếp chi trả, hai là địa phương tài chính chi
trả, ba là tự chi. Đại học Hoài Nam trong ngân sách của địa phương lỗ hổng rất
lớn, toàn bộ kinh phí khoa nghiên cứu bị thắt chặt, điều kiện chỗ ở của công
nhân viên chức cũng khó lòng cải thiện.
Nói là kí túc xá phòng đơn, có rất nhiều giảng viên trẻ đều ở
kí túc xá này ổn định cuộc sống, tiếp đó là đám cưới sinh con, hiện ra trước mắt,
một dãy hành lang toàn là tã lót của em bé.
Tuy rằng căn tin trường học thức ăn không tệ, giá cũng tương
đối rẻ, nhưng thu nhập của các gia đình giảng viên trẻ có hạn, đại đa số người
ta đều ở cái lối đi nhỏ hoặc giữa cầu thang hai hay ba hộ lắp một lò than, một
lò than dùng để thổi lửa nấu cơm, về điểm này so với năm đó Thẩm Hoài ra trường
cũng không có sự thay đổi cho lắm.
Thấy Thẩm Hoài cứ nhìn chằm chằm vào lối đi cầu thang bừa bộn
kia, Tần Đại Vĩ vừa cười vừa nói: - Hiện giờ à, làm tên lửa chi bằng bán lá trà
còn hơn, trong ngoài ngõ hẻm ai ai cũng cười nhạo đi học vô dụng, tri thức thay
đổi vận mệnh, bây giờ đều trở thành những lời nói nhảm. Tôi là con cái nhà
nông, đối với việc tri thức thay đổi vận mệnh vẫn có cảm nhận sâu sắc, nếu
không mang theo danh tiếng của đại học Hoài Nam năm đó, Từ Lệ sẽ không để ý
tôi. Nhưng mà này, tri thức kinh tế nếu thật sự ăn sâu vào lòng người thì, có
thể vẫn còn phải đợi thêm vài năm...
Những trai gái trẻ tuổi đang giặt giũ nấu cơm ở lối đi nhỏ,
hành lang, nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng cũng có thể nói là những thanh
niên tinh anh trước mắt trong nước, nhìn thấy cuộc sống của họ nghèo khó và mộc
mạc như vậy, trong lòng Thẩm Hoài cảm xúc dâng trào, nhớ lại năm đó bạn cùng
khoa của hắn cũng có nhiều đứa ở lại trường làm việc, nhiều năm chưa từng liên
lạc, cũng không biết tình hình hiện giờ của họ như thế nào.
Nghe Tần Đại Vĩ vì tình trạng của tri thức không còn giá trị
mà bùi ngùi, Thẩm Hoài cười cười, tràn đầy niềm tin nói rằng: - Cũng không cần
phải đợi thêm vài năm, trong nước đang tăng thêm phát triển ngành công nghệ
thông tin, những lĩnh vực này dựa vào vài phần man kính, liều lĩnh, là không
cách nào xông sấm thiên hạ gì đó được, tri thức kinh tế sẽ tiên phong phát huy
uy lực trên các lĩnh vực này. Lúc trước cũng là do thị trường luôn đóng kín,
phút chốc mở cửa ra, khiến đại đa số người không ứng phó kịp. Không cần có học
vấn chỉ cần dám làm, đa số đều đạt được thành công. Trên thực tế thì, bản chấn
những người này không xung đột với tri thức kinh tế. Ngẫm lại xem, những xí
nghiệp nông dân có thể đạt được thành công , cho dù những người này là nhà giàu
mới nổi, có mấy người chân chính không giỏi về học tập? Bọn họ chỉ là không nhận
được cơ hội của hệ thống việc học mà thôi...
- Cũng phải. Tần Đại Vĩ cười và nói - Ủy ban ngoại thương tiếp
xúc với các xí nghiệp nông dân vẫn là rất nhiều, cơ quan là có một số người coi
thường họ, kết quả tạo thành hai bên xem thường lẫn nhau.
Cánh cửa của căn phòng đầu ngay hành lang khóa chặt, Tần Đại
Vĩ đi qua đó gõ mấy cái không thấy trả lời.
Phòng bên cạnh có một vị thầy giáo trẻ nói với họ rằng: - Các
anh đến tìm thầy Dương phải không? Con anh ấy nửa đêm sốt cao, mới sáng sớm đã
đưa đi bệnh viện rồi...
- Anh biết thầy Dương đã đi bệnh viện nào không? Tần Đại Vĩ hỏi
một cách quan tâm, nhìn đồng hồ đã hơn 11 giờ rồi, Dương Lâm vẫn chưa đưa con về,
sợ rằng không biết mắc phải bệnh nặng gì.
- Việc này tôi cũng không rõ, có lẽ không đi bệnh viện trường;
nhưng mà sáng nay thầy Dương nói hôm nay là sinh nhật con của anh vợ thầy ấy,
có thể đã từ bệnh viện trực tiếp đến nhà cậu của thầy ấy rồi. Vị giảng viên trẻ
tuổi kia nói
Tần Đại Vĩ dang tay hướng về Thẩm Hoài, nói rằng:
- Hay là tìm một chỗ ngồi xuống trước, tôi đi tìm Dương Lâm về?
Dương Lâm khiến cho bên anh vợ nháo nhào lên, bị đuổi ra khỏi nhà của cha vợ, nếu
đổi ngược là người bình thường, không thể nào chưa tới hai ngày đã về mừng sinh
nhật cho con của anh vợ được. Tần Đại Vĩ đối với việc này cũng không biết phải
nói gì cho tốt đây, trong lúc này có chút hối hận tối hôm qua không có chuyện
gì mà liên lạc với Dương Lâm trước rồi.
- Không sao, chúng ta qua nhà cha vợ của thầy ấy xem thử...
Thẩm Hoài không nóng không vội mà nói, Thành Di ngày mai đến Từ Thành, hắn nhận
lệnh cô út sẽ không quay về Đông Hoa nữa, hôm nay cũng không có kế hoạch gì.
Dọc theo con đường cũ trở về, cổng Bắc có một đống người vây
lấy, trong đó có tiếng cãi vã rất dữ dội truyền tới.
Thẩm Hoài không biết đã xảy ra chuyện gì cùng Tần Đại Vĩ đi
qua đó, bên trong đoàn người đó có một người đang cãi nhau với người gác cổng,
không ngoài ai khác, chính là Trịnh Phong - người đã một thời gian không có gặp
mặt.
Trịnh Phong đang khí thế hung hăng chỉ vào mặt của người gác
cổng mặc đồng phục, với vẻ mặt không vui lớn tiếng la hét:
- Thái độ của các ngươi là gì đây, xe người khác có thể vào,
tại sao xe chúng tôi không thể vào chứ? Các ngươi biết người ngồi trong xe kia
là ai không? Là viện trưởng Hà mà trường của các ngươi mời qua đây giảng bài
đó, chậm trễ thời gian giảng dạy, các ngươi có gánh nổi trách nhiệm sao?
Thẩm Hoài chú ý có hai chiếc xe: một chiếc là xe thương vụ
Buick màu đen, một chiếc là Mercedes-Benz màu xám bị chặn trước cổng trường,
nghe sinh viên bên cạnh bàn tán, biết là hôm nay có quá nhiều xe vào sân trường
đón sinh viên nghỉ hè, giấy thông hành sau khi dùng xong, người gác cổng bên
này liền kiểm soát các xe ra vào, hai xe này đúng lúc bị chặn bên ngoài, người
gác cổng yêu cầu họ để xe ở bãi đỗ xe trước cổng trường rồi đi bộ vào, họ không
chịu làm theo, thế là xảy ra cãi nhau.
Thẩm Hoài còn nhớ Lưu Kiến Quốc từng nói muốn kéo Trịnh Phong
từ viện kinh tế của tỉnh qua Hợp Nguyên chứng khoáng làm việc.
Tài xế chiếc xe thương vụ Buick màu đen ở phía trước và người
thanh niên trẻ tuổi ngồi cạnh tài xế, Thẩm Hoài đều không hề quen biết, nghĩ thầm
có lẽ đang ở cùng với Trịnh Phong. Lại ló đầu ra nhìn chiếc xe Mercedes-Benz
màu xám ở phía sau, đúng lúc nhìn thấy Tạ Thành Giang ló đầu ra cửa số...
Trịnh Phong không thấy Thẩm Hoài và Tần Đại Vĩ xuất hiện
trong đám người đang vây quanh, dáng vẻ kiêu ngạo vẫn như ngày nào, hận không
thể dùng ngón tay chỉ vào mặt của hai người gác cổng đang đứng chặn ở đó, dọa dẫm
nói: - Bây giờ tôi cho các ngươi số điện thoại, các ngươi bây giờ tự mình đi gọi
điện thoại liên hệ xác nhận. Tôi không uy hiếp các người, thái độ của các người
nếu không cải thiện, cẩn thận lớp da trên người của các ngươi không thể giữ được!
Thẩm Hoài mặt lạnh tanh muốn lên dạy dỗ tên Trịnh Phong không
biết trời cao đất dày, thế nhưng có một người trước hắn một bước từ đám người đối
diện đi ra, nhẹ nhàng nói với Trịnh Phong: - Người gác cổng tuân theo quy định,
không để xe của các ông vào trong, họ nào có làm sai? Các ông có điện thoại, chỗ
chúng tôi cũng có số điện của hiệu trưởng Thích đại học Hoài Nam, hay là các
ông gọi qua hỏi thử người gác cổng làm sai chỗ nào?
Tần Đại Vĩ và Thẩm Hoài vừa cười vừa nói: - Thật trùng hợp,
Thích Tĩnh Dao tại sao hôm nay cũng ở đại học Hoài Nam vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận