Phong Khí Quan Trường

Chương 426: Cuộc đấu tranh giữa những người đàn bà


Chương 426: Cuộc đấu tranh giữa những người đàn bà
Ngày mốt là Thẩm Hoài đến Du Sơn để nhận chức rồi, ngày mai lại
phải mở cuộc họp hội đồng quản trị tập đoàn Trường Thanh, phó tổng giám đốc tập
đoàn công nghiệp Tây Vưu Minh Tư cùng các khách mời quan trọng khác đến thăm
Đông Hoa, vì thế Chu Tri Minh, Dương Hải Bằng hôm nay chuẩn bị yến tiệc để chia
tay Thẩm Hoài.
Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đến khách sạn Bằng Duyệt,
Dương Hải Bằng, Triệu Đông, Chử Nghi Lương, Chu Lập đã chờ sẵn
ở đó, nhìn thấy Chu Tri Bạch và Thiệu Chinh đi vào liền hỏi tại sao Thẩm Hoài
không đi đến cùng.
- Thẩm Hoài để quên tài liệu ở khách sạn, chị tôi phải đợi
anh ấy, lát nữa sẽ đến sau.
Chu Tri Minh nói.
Đợi một hồi lâu, khi mà mọi người đã bắt đầu nghi ngờ thì Thẩm
Hoài, Dương Lệ Lệ và Chu Dụ đến, nhìn thấy Dương Lệ Lệ ngồi cùng xe với Thẩm
Hoài và Chu Dụ, mọi người đều nghĩ rằng Thẩm Hoài và Chu Dụ vì đợi Dương Lệ Lệ
nên mới đến trễ, ngoài lí do này ra thì chẳng còn lí do nào khác nữa cả.
Vừa đến khách sạn, Chu Dụ đã nhanh chóng đi ra chỗ khác, cách
xa chỗ của Thẩm Hoài, cô sợ người khác sẽ nhìn thấy điều gì bất thường về quan
hệ của hai người.
Dương Lệ Lệ cũng cố tình tránh qua một bên, không muốn để mọi
người nghĩ sai lệch về mối quan hệ giữa ả và Thẩm Hoài, bình thường ả cũng
không hay qua lại gì với Thẩm Hoài cả, hôm nay đến đây là để tham gia tiệc chia
tay của Thẩm Hoài, các nhân vật quan trọng ở Mai Khê hầu như đều đến tham dự,
đương nhiên ả cũng không ngồi lên hàng ghế phía trước, cũng không muốn ngồi
cùng bàn với các đại gia, nói cho cùng thì nên đi cùng với Chu Dụ là hợp lý nhất.
Đi đến phòng yến tiệc ở tầng hai, Ngô Hà, con gái của Ngô Hải
Phong, nhìn thấy Chu Dụ liền vẫy tay bảo Chu Dụ qua chỗ cô ngồi.
Chu Dụ và Ngô Hà là chị em họ, họ rất thân thiết với nhau.
Ngồi cùng bàn với Ngô Hà còn có Chu Thiến Thiến, con dâu của
Cố Bồi Anh, Chủ tịch ủy ban giáo dục thành phố, hiện nay cô đang làm việc ở Uỷ
ban nhân dân Đường Áp; cô có thể coi là đồng nghiệp của Thẩm Hoài; Chồng của cô
Cố Hùng cùng với Ngô Hải Phong làm việc ở Hội đồng nhân dân thành phố, hơn nữa
Cố Hùng cùng với Cố Tâm Vũ, người chồng bị liệt lâu năm của Chu Dụ là anh em họ,
vợ chồng Cố Hùng đến để tham gia tiệc chia tay của Thẩm Hoài. Chu Thiến Thiến
cũng rất thân với Chu Dụ, cô cũng đứng lên chào Chu Dụ và mời Chu Dụ ngồi xuống.
Tuy nhiên, mấy người bọn họ đều không ưa gì Dương Lệ Lệ.
Mấy người bọn họ ở đây, bao gồm vợ của Dương Hải Bằng Trần
Na, vợ Triệu Đông, Tiếu Minh Hà, đều thấy rằng những người đàn bà xinh đẹp,
kinh doanh câu lạc bộ đêm như Dương Lệ Lệ đều không đứng đắn gì cả. Họ đều sợ
chồng mình bị loại đàn bà xấu xa này dụ dỗ, làm cho cửa tan nhà nát, nên dùng mọi
cách để những người đàn bà như thế này không bước vào cuộc sống của họ, bình
thường thì nếu tránh được những những người như Dương Lệ Lệ thì cứ tránh.
Mặc dù Dương Lệ Lệ và Chu Dụ ngồi cùng bàn với họ, nhưng Ngô
Hà, Chu Thiến Thiến, Tiếu Minh Hà chỉ nói chuyện thân thiết với Chu Dụ, ngay cả
nhìn cũng không thèm nhìn Dương Lệ Lệ đến một lần.
Dương Lệ Lệ cũng chẳng thấy phiền, ả ngồi yên lặng một chỗ,
người khác không nói chuyện với cũng chẳng có gì là mất tự nhiên cả.
Được một lúc, nhìn thấy Trần Đan và Tiểu Lê bước đến, Tiếu
Minh Hà và Trần Na, vợ Dương Hải Bằng cùng đứng lên chào Trần Đan vào ngồi
cùng, quan hệ của Trần Đan và Thẩm Hoài, người khác có thể không biết chứ Tiếu
Minh Hà, Trần Na là người rõ nhất, họ biết rằng Trần Đan có thể cả cuộc đời này
chẳng có được danh phận gì từ Thẩm Hoài nhưng họ cũng không vì thế mà xem thường
cô.
Còn Tiểu Lê là em của Tôn Hải Văn, Triệu Hải Bằng, Triệu Đông
và Tôn Hải Văn có thể coi như anh em ruột mặc dù không có quan hệ máu mủ ruột
già, Tôn Hải Văn chết bất ngờ, để lại Tiểu Lê cô đơn lẻ loi một mình, Trần Na
và Tiếu Minh Hà cũng đối xử rất tốt với Tiểu Lê, kéo cô qua một bên, hỏi tình
hình ôn thi đại học đến đâu rồi.
Trần Đan thấy Chu Dụ cũng ngồi cùng, có đôi chút chần chừ
nhưng lại không nỡ từ chối lời mời nhiệt tình của Tiếu Minh Hà, cô cười dịu
dàng hỏi Chu Dụ:
- Bộ trưởng Chu sao lại cũng ngồi cùng với bọn tôi cơ chứ?
Chu Dụ bây giờ là phó bộ trưởng bộ tuyên truyền Thành Uỷ,
trong số không nhiều những nữ quan chức ở Đông Hoa, cô có thể được coi là nhân
tài kiệt xuất, dù cho là hôm nay cô tham gia cùng với Ngô Hải Phong, Dương Ngọc
Quyền, Cố Bồi Anh, thì cô ngồi cũng có đủ tư cách để ngồi lên hàng ghế phía
trên.
Chỉ là do tình hình hôm nay hơi đặc biệt, việc giữa cô và Thẩm
Hoài bị Dương Lệ Lệ bắt gặp, cô đang có chút chột dạ, nào dám ngồi trên hàng ghế
phía trên, lỡ lại bị người khác nhìn thấy phát hiện ra điều bất thường.
Trước mặt Trần Đan, Chu Dụ vẫn cảm thấy chột dạ, cứ cảm thấy
hình như mình ăn trộm của người ta cái gì, nghe thấy Trần Đan hỏi mình tại sao
lại ngồi ở đây, cô cười trả lời một cách không tự nhiên cho lắm:
- Tôi không ngồi với các chị em ở đây thì ngồi với ai chứ?
Dương Lệ Lệ cũng bước lên phía trước, cười nói:
- Mọi người có thấy hôm nay bộ trưởng Chu nét mặt rất hồng
hào không nào? Đã lâu rồi tôi không gặp bộ trưởng Chu, còn nghĩ là bộ trưởng
Chu làm quan to rồi thì hao tâm tổn trí, công việc vất vả, không ngờ bộ trưởng
dưỡng da tốt thế, hồng hào thế này cơ mà, bình thường cô bảo dưỡng thế nào vậy?
Tôi vừa mới mở một thẩm mỹ viện, đang nghĩ mời bộ trưởng Chu đến để làm người
phát ngôn đây.
Dương Lệ Lệ nói thì mọi người mới để ý đến, nét mặt Chu Dụ hồng
hào, da dẻ mịn màng, đẹp như gái 17, 18 vậy, đôi mắt đen láy đẹp mê hồn, thật
là Chu Dụ càng ngày càng đẹp rồi, như được thay da đổi thịt vậy. Mọi người đều
nghĩ chắc thời gian này Chu Dụ dưỡng da tốt, cô ngồi cùng với Trần Đan, cô bé
nhỏ hơn cô đến mấy tuổi mà cũng khó nhận ra là họ chênh lệch tuổi tác đến thế.
Mặc dù vốn dĩ phụ nữ không thích phụ nữ khác đẹp hơn mình,
nhưng có những lúc không thể không thừa nhận, phụ nữ đẹp còn phân ra làm năm bảy
loại.
Hơn nữa, bảo dưỡng, thẩm mỹ, mỹ phẩm… đều là những chủ để mà
phụ nữ quan tâm nhất, rồi mọi người đều xúm lại hỏi Chu Dụ làm thế nào mà dưỡng
da tốt thế.
Chu Dụ cảm thấy bối rối, mặt đỏ bừng bừng, cô đương nhiên biết
là Dương Lệ Lệ đang cố tình nhắc lại chuyện giữa cô và Thẩm Hoài, nên khi bị
người ta bắt được thóp, cô không thể không lấy lòng Dương Lệ Lệ, Chu Dụ nói:
- Thì bình thường vẫn phải dành thời gian để đi đến thẩm mỹ
viện để chăm sóc, mà tôi làm gì được như các cô nói cơ chứ, cũng đang định tìm
thẩm mỹ viện nào đấy quen mà lại yên tâm để đi, nếu sau này đi thẩm mỹ viện nữa
còn biết mà tìm đến, cô để lại địa chỉ cho tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên đến
tiệm của cô nhé.
- Nếu như bộ trưởng thường xuyên đến thẩm mỹ viện của tôi,
thì đây, tôi tặng cho cô thẻ thành viên VIP này.
Dương Lệ Lệ lấy từ trong túi ra một tấm thẻ của khách hàng
VIP của thẩm mỹ viện đưa cho Chu Dụ, ả cười nói rất tự nhiên:
- Bộ trưởng Chu, cô không được nuốt lời đâu đấy, sau này ngày
ngày phải thường xuyên đến tiệm của tôi đấy nhé.
Chu Dụ nói với Dương Lệ Lệ bằng cái giọng ngọt ngào như thế,
hơn nữa trong số những người ở đây, cô có địa vị cao nhất, giống như là lãnh đạo
vậy, những người khác cũng không dám lạnh nhạt với Dương Lệ Lệ nữa, họ nhao
nhao đòi thẻ thành viên VIP của thẩm mỹ viện Dương Lệ Lệ, nhưng trong lòng vẫn
cảm thấy kỳ lạ, Chu Dụ và Dương Lệ Lệ từ lúc nào trở nên thân thiết như vậy?

Thẩm Hoài cũng chẳng thể quản được những tranh chấp của đám
đàn bà này.
Cho dù ngày mai có khách quan trọng đến thăm, nhưng hôm nay mọi
người cũng không có ý định bỏ qua cho hắn được về sớm, nhìn những bình rượu Kiến
Nam Xuân bày ở bên cạnh bàn tiệc mà Thẩm Hoài đã thấy đau đầu.
Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Dương Hải Bằng, Chu Lập, Chử
Nghi Lương, Triệu Đông, Tiền Văn Huệ, những người này đều đã biết về phương án
mà tỉnh cương đưa ra, cũng biết thái độ của Hải Phong, Trường Thanh, Phú Sĩ và
của thành phố đối với phương án lần này.
Mặc dù đây chưa chắc đã là phương án tối ưu nhất nhưng mọi
người đều thừa nhận đây là một phương án không tồi.
15% cổ phần mà Mai Cương dùng để đầu tư vào xưởng thép có thể
thu về gần 80 triệu nhân dân tệ, như thế thì mọi người có gì mà không hài lòng chứ?
Mai Cương muốn tiếp tục hoạt động thì vấn đề còn thiếu nhất
bây giờ là tiền vốn.
Muốn mở rộng quy mô, vốn đầu tư quan trọng hàng đầu.
Mặc dù bây giờ các ngân hàng lớn ở tỉnh thành đồng ý cho Mai
Cương vay tiền, nhưng tiền vốn không phải là cho vay không mà là cho vay có
lãi.
Nếu Mai Cương mở rộng quy mô, thì tiền nợ sẽ tăng lên, liệu rằng
khả năng tài chính của công ty có chống đỡ nổi không, không thể mù quáng chỉ vì
muốn mở rộng quy mô mà kéo Mai Cương vào nguy cơ khủng hoảng tài chính.
Ngoài nhà máy điện Mai Khê đã xây dựng xong, nguồn vốn đầu tư
này được cung cấp bởi tập đoàn Hoài Năng, thì các xưởng 1, xưởng 2 Mai Khê, và
nhà máy nước, cảng của Mai Khê đều phải vay vốn của ngân hàng thì mới có thể
hoàn thành được.
Mai Cương, bao gồm cổ phần ở nhà máy điện, cổ phần góp vốn đầu
tư vào nhà máy thép, cổ phần ở khu công nghiệp nặng Hoài Liên, xưởng1, xưởng 2,
cảng Mai Khê, tính cả những nhà máy đi kèm, thì tổng đầu tư lên đến hơn 1,1 tỷ
NDT, nhưng tính đến tính lũy của Mai Cương, số đất hiện nay mà Mai Cương có thể
quy đổi ra tiền, vốn đăng ký đầu tư của Hoài Năng, Chử Giang, Hồng Tín, Chúng
Tín, bao gồm cả tài sản của toàn bộ Mai Khê cũng chỉ 700 triệu NDT, Mai Cương
còn phải chịu một khoản nợ của ngân hàng và nợ ngoại hối lên đến 400 triệu NDT.
Con số này vẫn chưa tính các khoản nợ để đầu tư vào Chúng
Tín, Bằng Duyệt, Chử Giang, cả nguồn vốn xây dựng Chử Giang, nếu tính tất cả
các khoản nợ này vào thì tiền nợ mà Mai Cương phải chịu lên đến gần 600 triệu
NDT.
Tiền đầu tư ngoại hối trái phiếu mà hai vợ chồng Thẩm Sơn đầu
tư vào là 30 triệu mỹ kim, hạn phải trả là trong vòng 10 năm, lãi xuất hằng năm
chỉ có 6%, có thể nói đây là số tiền nợ ổn định nhất của Mai Cương, trước mắt
chưa cần phải nghĩ đến việc trả luôn, trừ khoản nợ này ra rồi thì số tiền nợ của
Mai Cương là 340 triệu NDT.
Số tiền nợ lớn hạn chế rất nhiều đến bước phát triển mở rộng
quy mô của Mai Cương sau này.
Dù cho Mai Cương có thể kinh doanh thu được lợi nhuận lớn thì
để trả hết số nợ này cũng phải qua một thời gian dài nữa.
Bây giờ có thể thu hồi được số tiền vốn 80 triệu NDT thì có
thể đẩy nhanh tốc độ trả nợ, chuẩn bị tốt hơn cho bước mở rộng quy mô của Mai
Cương sau này.
Ngoài việc giúp trả nợ một phần, lợi ích mà số tiền 80 triệu
này mang lại đặc biệt khả quan.
Lúc trước, số vốn đăng kí đầu tư của Mai Cương hợp vốn đầu tư
vào xưởng thép, chủ yếu là 400 mẫu đất công trường và số tiền đã được quy đổi để
đầu tư vào các khu công nghiệp kết hợp, trên thực tế Mai Khê không hề bỏ ra một
đồng vốn nào.
Mai Cương lúc đó phải xây dựng những khu công nghiệp kết hợp:
Xưởng 2, nhà máy cấp nước, nhà máy điện, xử lý chất thải, đường xá và các cảng
nên bắt buộc phải tăng cường đầu tư. Nếu tính đến vốn đầu tư vào xưởng thép, số
vốn đầu tư này sau này có thể dần dần thu hồi lại được, thì số tiền đầu tư này
có thể xem là vốn đầu tư mà Mai Cương phải bỏ ra.
Nếu như tính tiền vốn đầu tư mà Mai Khê hợp vốn đầu tư vào xưởng
thép thì chỉ có 400 mẫu đất công trường.
Dùng 400 mẫu đất đó để đổi lấy 80 triệu NDT tiền vốn một năm
sau đó, dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một khoản tiền lớn, số tiền này cũng
trực tiếp làm lợi cho Thẩm Hoài trong hai năm vừa qua hắn làm công tác sản xuất
ở Mai Khê.
Nếu không có ưu thế và sức hấp dẫn của công tác sản xuất này
thì mảnh đất Mai Khê đã tặng không cho Phú Sĩ, Phú Sĩ cũng sẽ không đầu tư để
xây dựng công xưởng thép.
Thẩm Hoài cũng vô tình nhắc đến việc hùn vốn đầu tư xưởng
thép, sau khi phương án đưa ra được các bên chấp nhận, thì việc đầu tư cho Xưởng
thép đối với Mai Khê mà nói chỉ là chuyện trong quá khứ, Thẩm Hoài phải bàn bạc
với Ngô Khải Phong về buổi tiếp đón ngày mai.
Tuy rằng Thẩm Hoài không muốn mời Đàm Khải Bình, Cao Thiên Hà
đến tham gia nhưng Tôn Khải Thiện, và phó tổng giám đốc tập đoàn công nghiệp
Tây Vưu Minh Tư đều có mặt, thành phố Đông Hoa cần phải có người tiếp đón, như
vậy mới làm cho khách khứa cảm thấy mình được coi trọng.
Mặc dù Ngô Hải Phong lui về tuyến hai, thực quyền nắm trong
tay không thể bằng với Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà, nhưng Ngô Hải Phong chủ tịch
hội đồng nhân dân thành phố, địa vị chính trị ở Đông Hoa không hề thấp hơn Đàm
Khải Bình và Cao Thiên Hà, có Ngô Hải Phong cùng tham gia tiếp đón đoàn khách đến
thăm Đông Hoa, thực chất mà nói vị thế cũng không kém gì họ Đàm và họ Cao kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận