Phong Khí Quan Trường

Chương 49: Đơn giản là giao dịch


Chương 49: Đơn giản là giao dịch
Bị trói liền hai giờ khiến cổ tay Thẩm Hoài sưng đỏ lên, phải
xoa xoa cổ tay cho đỡ nhức.
Hàm Học Đào không quen biết gì Thẩm Hoài, chỉ cầu sự tình được
dẹp yên, ngữ khí thành thực nhận trách nhiệm, nói: “Lần này là sai lầm của thị
cục, có một số cảnh sát của cục vô tổ chức, vô kỷ luật, làm liên lụy đến đồng
chí. Sau khi về cơ quan, tôi nhất định sẽ xử lý bọn họ nghiêm khắc.” Nói đến chỗ
này lại quay người chỉ vào mũi mấy tay cảnh sát, trừng mắt quát: “Đi về viết kiểm
điểm, thành thật nhận lỗi trước tổ chức, trước Đảng cho tôi!”
“Cũng không phải tất cả, tôi tin tưởng trong đội ngũ cảnh sát
đa phần đều là người tốt.” Thẩm Hoài cũng giở giọng quan ra, hắn không có ý khếch
đại mâu thuẫn thêm, chỉ cần phía thị cục cắn chết Tống Tam Hà là được rồi,
không cần làm quá khiến người ta không thoải mái. Tiếp đó hắn chỉ vào tên cảnh
sát chống đối Tống Tam Hà lúc trước, nói: “Vị đồng chí này có nhắc nhở Tống cục
trưởng phải làm việc theo đúng trình tự, lại bởi không chịu trói tôi mà bị Tống
cục trưởng mắng một trận…”
Đối với nhân sự trong cục, Hàm Học Đào cực kỳ quen thuộc,
quay đầu nhìn qua rồi giới thiệu tên cảnh sát kia với Thẩm Hoài: “À, đồng chí
Lưu Thành Quốc là cốt cán trong cục chúng tôi, là người rất gương mẫu, nhưng những
người khác thật đúng là làm mất mặt bốn chữ “Cảnh sát nhân dân”. Trong cục công
an tồn tại vấn đề thế này, người làm cục trưởng, bí thư đảng tổ như tôi không
thể thiếu trách nhiệm…”
Hàm Học Đào gật gật đầu khen ngợi Lưu Thành Quốc mấy câu, tựa
hồ rất hân thưởng hắn vì lần này đã vãn hồi chút mặt mũi cho thị cục.
Thẩm Hoài thấy Lưu Thành Quốc cũng tầm 3-40 tuổi rồi, mặt
vuông đầy góc cạnh, tròng mắt không lớn, nhưng có thần, người tầm thước, trong
bộ cảnh phục nhìn cực nam tính.
Hàm Học Đào chỉ nói Lưu Thành Quốc là cốt cán trong cục chứ
không giới thiệu chức vụ cụ thể, hiển nhiên ở trong cục Lưu Thành Quốc chỉ là
nhân viên bình thường, không đảm nhiệm chức vụ nào cả.
Lưu Thành Quốc không còn ở cái tuổi ngây thơ nữa rồi, dưới
tình hình lúc nãy còn có thể đứng ra chống đối mệnh lệnh của Tống Tam Hà, chứng
tỏ là người kiên trì nguyên tắc. Chỉ đáng tiếc, trong xã hội này, “kiên trì
nguyên tắc” thường thường là đại danh từ để chỉ những kẻ “đầu óc chưa khai khiếu”,
cho dù năng lực mạnh, chuyên môn cao cũng bị đá vào trong ngóc ngách chứ không
trọng dụng; đồng lưu hợp nhơ mới là biểu hiện của “có chí tiến thủ”.
Đừng thấy hôm nay Lưu Thành Quốc vãn hồi chút mặt mũi cho thị
cục, đừng thấy Tống Tam Hà vì chuyện hôm nay mà phải gánh hết thảy trách nhiệm,
bộ cảnh phục trên người cũng bị lột xuống, nhưng gần 20 tên cảnh sát đến Mai
Khê hôm nay không thể đuổi hết ra khỏi ngành được, vậy từ nay về sau Lưu Thành
Quốc nhất định sẽ còn bị cô lập…
Thẩm Hoài bước lại gần, giơ tay về phía Lưu Thành Quốc, nói:
“Nếu Mai Khê có được đồng chí cảnh sát nào dũng cảm, kiên trì nguyên tắc như
anh thì chuyện hôm nay cũng không cần Cao thị trưởng và Hàm cục trưởng phải ra
mặt…”
Hàm Học Đào vô thức liếc nhìn Cao Thiên Hà một cái, thấy sắc
mặt Cao Thiên Hà bình tĩnh, tựa hồ không nghe được câu nói vừa rồi của Thẩm
Hoài.
“Những người khác về lại đơn vị đi, tất cả đình chức, khắc
sâu kiểm điểm cho tôi. Ai không kiểm điểm triệt để, không nhận thức được sai lầm,
đừng trách tôi thanh trừ ra khỏi ngành.” Hàm Học Đào nghiêm mặt nhắc nhở, rồi
quay sang nói với Lưu Thành Quốc: “Tiểu Lưu, cậu ở lại hỗ trợ tôi xử lý sự tình
tiếp theo…”
Tuy không cần phải đình chức kiểm điểm, nhưng Lưu Thành Quốc
cũng không có gì để đắc ý, càng không biết lưu lại sẽ là họa hay phúc. Cái này
gọi là pháp không trách chúng, nếu cùng đình chức kiểm điểm như mọi người, ngày
sau còn có thể tiếp tục sinh hoạt trong cục, nếu không, không tránh khỏi sẽ bị
cô lập gấp bội. Chẳng qua hắn đã dám đương mặt chống đối Tống Tam Hà, thì những
chuyện này cũng không quá mức để ý.
Ý tứ trong lời Thẩm Hoài rất rõ ràng, nhưng Lưu Thành Quốc biết,
cho dù hắn muốn điều đến đồn công an Mai Khê, hình như chuyện đó cũng không phải
là chuyện mà hắn và tên phó bí thư đảng ủy trấn nho nhỏ kia có thể quyết định.
Lưu Thành Quốc không nghĩ quá xa xôi, thực ra, những lời Thẩm
Hoài nói vừa rồi là một trong những điều kiện đặt ra cho Cao Thiên Hà.
Đồn trưởng đồn công an Mai Khê giờ nhìn như chó chết con, mặt
ngệt ra. Tuy hắn chỉ thừa lệnh mà làm, nhưng với thái độ như ngày hôm nay, chắc
chắn thằng nhãi súc sinh bí thư đảng ủy trấn này sẽ đem hắn đá ra khỏi cục.
Sắc mặt Cao Thiên Hà khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại mây
đen cuồn cuộn. Song giờ chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Thẩm Hoài ra điều kiện. Hắn
không sợ Thẩm Hoài ra điều kiện, chỉ sợ Thẩm Hoài không ra điều kiện mà thôi.
Trói còng thì dễ, mở còng ra mới khó. Cũng may lần này Cao Tiểu
Hổ giận quá mất khôn, hành vi để lại quá nhiều sơ hở. Thẩm Hoài cũng không muốn
làm lớn chuyện, nhưng nếu không ra chút điều kiện với Cao Thiên Hà, vậy thì thật
có lỗi với hai giờ bị còng tay trong phòng vừa rồi.
Hắn xoa xoa cổ tay, ánh mắt cố ý quét qua mặt mấy tên cán bộ
xưởng, thị trấn, mới quay sang nói với Cao Thiên Hà: “Lần này may có Cao thị
trưởng đến giúp tôi chủ trì công đạo. Tôi làm việc cũng có chỗ quá kích động,
nhưng xưởng thép Mai Khê đã đến mức không chỉnh đốn không được. Nếu lãnh đạo
huyện, trấn, cũng như toàn thể công nhân trong xưởng đã tín nhiệm giao cho tôi
chức xưởng trưởng, tôi nhất định sẽ cố gắng hết khả năng của bản thân, còn mong
Cao thị trưởng ủng hộ tôi nhiều hơn…”
“Tình hình trong xưởng thép tôi cũng biết được chút ít. Xưởng
sắt thép Mai Khê có quyền tự chủ kinh doanh, công ty Vạn Hổ phái xe tới chắn cửa,
đây là hành động vi phạm tinh thần kinh tế thị trường, kiến thiết xây dựng CNXH
của Đảng, của Nhà nước. Tôi sẽ yên cầu các ban ngành hữu quan thành phố xử lý
nghiêm túc sự việc này.” Mí mắt Cao Thiên Hà giãn ra, để lộ ánh mắt băng lãnh
và cứng rắn. Nếu muốn xoay vần cục diện về lại tầm khống chế, tâm lý dù không
cam cũng đành phải nín nhịn, đem đầu mâu chỉ xuống người nhà mình.
Ngữ khí Cao Thiên Hà khi nói rất bình tĩnh, hệt như đang dỗ
dành Thẩm Hoài vậy: “Tiểu Thẩm, cậu có văn hóa, có năng lực, là cán bộ trẻ mà
thị ủy trọng điểm bồi dưỡng. Đàm bộ trưởng, Ngô bí thư đều có ấn tượng tốt về cậu.
Cứ buông tay chân ra chỉnh đốn lại xưởng thép, nếu dẫn dắt được xưởng thép bay
vọt về chất cũng như về lượng, thì không có lý do gì thị ủy không ủng hộ cậu…”
“Có lời này của Cao thị trưởng, tôi rất yên tâm.” Thẩm Hoài
khẳng định chắc nịch.
Mấy câu nói này khiến đám Dương Hải Bằng, Triệu Đông đứng bên
cạnh nghe mà không khỏi than thở, nếu ai không biết nội tình, chắc còn tưởng Thẩm
Hoài là môn sinh đắc ý của Cao Thiên Hà mất.
Quá con mẹ nó giả tạo rồi, cả hai đều xem như con trai Cao
Thiên Hà là không khí trong chuyện này vậy.
Ngô bí thư? Bí thư thị ủy Ngô Hải Phong? Đoạn đối thoại giữa
Cao Thiên Hà và Thẩm Hoài vừa đúng khiến Đỗ Kiến mới quay lại phòng hội nghị
nghe được, đầu óc hắn quay mòng mòng, tai ù đặc đi… Hắn làm sao ngờ được, Thẩm
Hoài đến Mai Khê tiếp quản xưởng thép là do bí thư thị ủy Ngô Hải Phong trực tiếp
chỉ đạo?
Vậy Đàm bộ trưởng là ai? Lúc Cao Thiên Hà nhắc đến người này,
còn cố ý đặt lên trước Ngô Hải Phong, chứng tỏ ông ta so với Ngô Hải Phong càng
trọng yếu hơn… Khắc này Đỗ Kiến chỉ thấy mình như đang giẫm trên đất bùn, không
còn sức để đứng vững nữa rồi.
Thấy Đỗ Kiến, Hà Thanh Xã và cả Hùng Văn Bân trở lại nhanh
như vậy, Cao Thiên Hà thắc mắc: “Công nhân giải tán cả rồi?”
“Công nhân đề nghị phải gặp tận mặt Thẩm xưởng trưởng mới chịu
tản đi.” Hùng Văn Bân vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Hoài, thầm nhủ: Tuy hôm nay
hành vi của cậu ta có hơi mạo hiểm, nhưng nhờ đó mà có thể nhanh chóng lập ra
uy vọng với công nhân, ngày sau mở cục diện trong xưởng cũng dễ dàng hơn.
Hắn không khỏi than thở, Thẩm Hoài làm việc đúng là có phách
lực và dũng khí mà mình không bì kịp.
Hà Thanh Xã thấy tận mắt thần tình như chó chết con của Đỗ Kiến,
cũng như thái độ câm như hến của đám cán bộ trấn và xưởng thép, hắn không thể
không thừa nhận Thẩm Hoài có vốn liếng để mà cuồng ngạo. Nghĩ tới lần này Đỗ Kiến
bị đả kích mạnh như vậy, dù không bị điều khỏi Mai Khê, thì ngày sau làm sao
còn dũng khí áp chế Thẩm Hoài?
“Tiểu Thẩm, cậu có nên ra mặt vỗ an công nhân một chuyến
không?” Cao Thiên Hà thân thiết gọi Thẩm Hoài là “tiểu Thẩm”, nhưng tựa hồ có
thể nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi trong ngữ điệu của ông ta. Mà cũng
đúng, đã lần nào Cao gia chịu nhục thế này đâu?
Có lời này của Cao Thiên Hà, định tính dành cho toàn bộ sự kiện
xem như đã rõ nét.
Gậy đều được đánh lên đầu công ty Vạn Hổ, hai chiếc xe chắn ngoài
cửa bị đằn nát không tính, ngoài ra ban ngành liên quan sẽ tiếp tục truy cứu
trách nhiệm cản trở quyền tự chủ kinh doanh đối với xưởng thép của Vạn Hổ.
Trách nhiệm xuất động cảnh sát khi chưa có lệnh cũng được đổ hết xuống đầu Tống
Tam Hà, chuyện bị lột cảnh phục là rất khó tránh khỏi… Đương nhiên rồi, Cao
Thiên Hà làm ra từng ấy nhượng bộ, cũng vì muốn đem sự tình khống chế lại trong
lòng bàn tay.
Tuy nói chưa hẳn không có cơ hội một kích vặn ngã Cao Thiên
Hà, nhưng nếu từ việc này đi sâu điều tra, đối với cục diện trước mắt của Đông
Hoa chưa hẳn đã có lợi.
Ví dụ như xưởng thép Mai Khê chẳng hạn, nếu triệt tra, tất có
thể tra ra một đống vấn đề, nhưng với tình trạng hiện tại của xưởng, dây dưa
vào việc này chỉ khiến nó càng nhanh phá sản.
Tác phong lúc ấy của Thẩm Hoài nhìn qua có vẻ cường ngạnh vô
cùng, làm việc xông ngang đụng thẳng không chút cố kỵ, nhưng đó là trên cơ sở
giới hạn rõ ràng, hắn biết đâu là mức độ mà mình không thể vượt qua, trong cốt
tử của hắn vẫn coi trọng thực tế hơn.
Yêu cần bức thiết nhất của xưởng thép bây giờ không phải là
điều tra cái này điều tra cái kia, cũng không phải trừng trị xử phạt đám tham
quan nhơ bẩn. Chỉnh đốn sản xuất, xốc lại tinh thần, tìm kiếm thị trường, để
hơn 800 công nhân viên có thể nuôi sống cả nhà mới là mấu chốt.
Mục đích lần này của hắn chính là nắm bắt quyền khống chế thực
tế của xưởng vào trong tay, chứ tạm thời không đi lo lắng quá nhiều đến những
chuyện khác.
Thẩm Hoài biết, Đàm Khải Bình chưa hẳn đã hy vọng trước khi đến
Đông Hoa mà hắn đã quậy nát quan trường ở đây. Quan viên trong nước quá quen với
xu thế ổn định rồi, đặc biệt là cấp huyện thị trở lên, mọi người đều dạo quanh
quy tắc ngầm ấy, Đàm Khải Bình chưa hẳn đã là ngoại lệ. Ngược lại với cán bộ
hương trấn, thỉnh thoảng nói chuyện không hợp liền ra tay ẩu đả, tác phong làm
việc rất cứng rắn.
Thẩm Hoài đẩy cửa ra, bước tới tiền sảnh trụ sở xưởng, nhìn
công nhân tụ tập dưới lầu phải đến cỡ vài trăm, cảm xúc phức tạp, lớn tiếng nói
rằng:
“Từ sau chuyện hôm nay, lịch sử xưởng thép nhất định sẽ được
lật sang trang mới. Mấy năm qua tình hình kinh doanh trong xưởng sa vào khốn cảnh,
rất nhiều công nhân viên không đủ tiền nuôi sống gia đình. Tạo thành tình cảnh ấy
có rất nhiều nhân tố, chúng ta phải rút ra bài học sâu sắc. Nhưng chúng ta càng
phải nhìn về phía trước. Tôi biết tôi còn trẻ, không có nhiều kinh nghiệm,
nhưng có một điểm tôi phải nói rõ với mọi người, đó chính là, tôi dám nghĩ, và
cũng dám làm, có những khốn khó như thú dữ ngang qua trước mặt, tôi cũng dám tới
đánh đuổi. Cao thị trưởng và thị ủy đã tín nhiệm và ủng hộ tôi, tại đây, tôi
cũng xin toàn thể cán bộ công nhân viên ủng hộ và tin tưởng mình…Tôi, Thẩm
Hoài, nhất định sẽ không phụ lòng tín nhiệm của mọi người…”
Đám công nhân vây quanh cửa ra vào vỗ tay như sấm, Cao Thiên
Hà đứng khuất mình trong góc tường, sắc mặt càng trở nên âm trầm…
Bạn cần đăng nhập để bình luận