Phong Khí Quan Trường

Chương 648: Người cùng dự tuyển


Chương 648: Người cùng dự tuyển
Nói ra thì cũng không trì hoãn lâu ở đồn công an Đông Thành,
ăn đồ này nọ, rồi tống một đống lớn hoa quả vào bụng, tán gẫu vô bờ bến, Hùng Đại
Ny thấy đã qua mười giờ, đứng lên nói: - Em về đây.
Thẩm Hoài kéo cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của Hùng Đại Ny, nhìn
vào đôi mắt đẹp đen huyền của cô hỏi: - Thật sự muốn đi?
- Thật sự muốn đi. Hùng Đại Ny rút tay nói.
Thẩm Hoài kéo Hùng Đại Ny, hắn ngồi trên mép giường, để cô đứng
ở giữa hai chân của mình, dùng cả tay chân giữ chặt cô hỏi: - Anh không cho em
đi đâu.
- Em hô lên đấy, gian Hùng Đại Ny nắm chặt bả vai Thẩm Hoài,
cúi đầu nhìn vào mắt hắn, lại cảm thấy như thế này mà lưu lại qua đêm thì rất
ngượng ngùng, rồi ôm lấy đầu hắn, hít thật sâu, cảm nhận hơi thở của hắn, để mặt
hắn vùi vào giữa ngực mình.
Mặt Thẩm Hoài vùi vào giữa ngực Hùng Đại Ny, ngoại trừ sự mềm
mại khiến tâm hồn hắn gột rửa, còn có hương thơm thoang thoảng khiến hắn mê
say; tay ôm phần eo mềm của cô, không kìm nổi đưa mũi cọ vào cổ áo cô, muốn áp
rộng hơn một chút để có thể trực tiếp dán lên da thịt kia một chút hơi lạnh.
Trước ngực Hùng Đại Ny bị ép vào rất ngứa, khiến cô không kìm
nổi thân mình vặn vẹo đứng lên, nói: - Anh sao lại giống như lợn, gặm qua gặm lại
thế? Thấy Thẩm Hoài đưa tay muốn cởi xiêm y của cô, cô ngại ngùng giằng co.
- Không được động đậy, quần áo sẽ nhăn đấy.
Nghe Thẩm Hoài nói, Hùng Đại Ny nhớ đến sáng mai cô còn phải
mặc bộ quần áo này đi hội trường, thật sợ vò nát rồi thì ngày mai đến hội trường
không giải thích được với người quen, cúi đầu thấy khóe miệng Thẩm Hoài nhếch
lên, giống như cô bị lừa vậy Ngại ngùng đánh hắn, giãy dụa muốn chạy thoát.
Thẩm Hoài đâu có thể để cô chạy thoát, đẩy ngã cô xuống giường,
cô giữa lúc còn ỡm ờ thì đã bị lột sạch sẽ.
Ngoại trừ phần màu đen dưới bụng và hai điểm màu hồng anh đào
trước ngực thì toàn thân Hùng Đại Ny trắng như tuyết không có một tì vết, khiến
người nhìn thở gấp.
Thẩm Hoài kéo tay Hùng Đại Ny, thân mình Hùng Đại Ny xoay qua
không cho hắn nhìn chằm chằm vào nơi đó. Hắn lại nhìn vào vị trí bầu ngực cô,
nó dường như là bát ngọc chụp vào, hắn đưa tay nắm chặt, hôn lên rồi nói: - Bây
giờ để em biết lợn gặm thức ăn như thế nào nhé.
- Nhột quá. Hùng Đại Ny cười uốn éo người, ngực nhột dần dần
thẩm thấu vào trong cơ thể khiến cô thở gấp, mặt đỏ lên, giống như có một ngọn
lửa bốc lên trong cơ thể, cổ họng không kìm được mà phát lên tiếng rên rỉ.
Hai tay cô vặn chặt bả vai Thẩm Hoài, muốn kéo lên, nhưng
thân mình Thẩm Hoài lại trượt xuống, đó dường như đầu lưỡi con linh xà đang hôn
nhẹ lên rãnh bụng cô, dường như mang theo nhiều tia chớp nhỏ, khiến cả người cô
phát run, gắt giọng nói: - Anh thật biết tra tấn người ta.
Nhưng mà Thẩm Hoài mơ hồ không để ý đến lời oán giận của cô,
đã đưa tay đẩy hai chân cô ra.
Cùng lúc hai chân được đẩy ra, Hùng Đại Ny cũng cảm thấy có
dòng gì từ trong cơ thể chảy ra, - A! Cô kêu lên, rồi kinh sợ đưa tay che miệng
lại.
Cho dù không lo lắng cách âm căn phòng đơn sơ của nhà khách
có thể không tốt, Hùng Đại Ny cũng ngại khi để Thẩm Hoài nghe được tiếng rên rỉ
của cô. Lại nghĩ đến tình hình ngượng ngùng phía dưới khiến cho Thẩm Hoài đã thấy
rõ ràng, xấu hổ đến mức cô hận không tìm được cái lỗ nào chui vào.
Hùng Đại Ny muốn trở người nhưng hai đầu gối đã bị Thẩm Hoài
kẹp dưới nách, không tức giận nổi, đành phải dùng hai tay che mặt, uyển chuyển
thân mình; mà chỗ kia được Thẩm Hoài sờ nhẹ lên, hai chân bắt đầu run nhẹ giống
như bị cái sàng đánh vào.
Tuy rằng hoan ái lúc chạng vạng nhưng cơ thể Hùng Đại Ny vẫn
nhạy cảm như thế, Thẩm Hoài sợ cô ăn không tiêu, cũng biết khiêu khích quá thì
không phải là hưởng thụ mà là tra tấn. Hắn cũng không dám tra tấn cô, cơ thể lại
từ từ hướng lên, đưa thân thể mềm mại mê người ép xuống dưới thân, giơ tay kéo
tay che mặt của Hùng Đại Ny ra.
Khuôn mặt mượt mà trắng như tuyết của Hùng Đại Ny nhuộm lên một
chút ráng mây nhẹ mê người, hồng diễm mê người, đôi mắt đẹp giống như vẫn hoan
vui, giống như oán hận Thẩm Hoài gây sức ép, lại giống như sắp rơi lệ; dường
như đôi môi đỏ mọng như lửa cháy cắn chặt ngón tay mới có thể kìm nén không thở
dài ra trước cái nhìn chăm chú của hắn.
Trên giường, phòng tắm đều làm một hồi, cơ thể mẫn cảm của
Hùng Đại Ny lại nhiều lần được đưa lên tầng mây.
Lại từ phòng tắm ngâm mình tắm rồi trở lại giường, Thẩm Hoài
lại có tinh lực, Hùng Đại Ny tuyên bố đình chiến, bảo hắn đi vào không cho hắn
nhúc nhích, hai người ôm nhau như vậy mà ngủ, mình và tứ chi víu vào nhau.
Vừa tỉnh lại, ánh mặt trời chiếu vào khe hở bức màn, Thẩm
Hoài cũng không biết Hùng Đại Ny rời phòng khi nào, hắn chống người dậy, nhìn
thấy trên tủ đầu giường bày biện điểm tâm sáng mới mua còn có một tờ giấy Hùng
Đại Ny lưu lại cho hắn, lời lẽ thật tuyệt tình: "Tên khốn, về sau không được
lại đến quấy rầy em...", chỉ có điều kí tên là dấu môi son đỏ tươi.
Thẩm Hoài hôn lên tờ giấy Hùng Đại Ny còn lưu lại hương thơm,
rướn người ngồi ở đầu giường, nhớ lại mùi vị triền miên tối qua, ăn bữa sáng rồi
mới trả phòng ngồi xe taxi trở về Hà Phổ.
Thẩm Hoài ngồi xe trở lại huyện, hắn không nói, cũng không có
ai tiếp cận hỏi hắn hành tung đêm qua.
Buổi sáng ở ủy ban xử lí xong công vụ trong tầm tay, Thẩm
Hoài muốn Vương Vệ Thành đưa hắn đi thăm công trình nhà máy thép, lúc này Đào Kế
Hưng gõ cửa đi vào.
- Bí thư Đào, anh tìm tôi có việc gì? Thẩm Hoài mời Đào Kế
Hưng ngồi, cầm lấy bình nước đi châm trà.
- Nửa tháng nữa là tổ chức hội nghị Hội đồng nhân dân, công
việc tuyển cử vẫn cần sắp xếp nghiêm túc một chút. Đào Kế Hưng nhận lấy chén
trà Thẩm Hoài đưa qua, hơi nhíu mày nói.
Đào Kế Hưng là Bí thư huyện ủy kiêm Chủ tịch Hội đồng nhân
dân huyện, sắp xếp tuyển cử và hội nghị Hội đồng nhân dân vào tuần cuối tháng
tư đều là ông ta một tay phụ trách Thẩm Hoài không hiểu hỏi:
- Có thể có vấn đề gì?
Không phải là năm đổi nhiệm kỳ nên nhiệm vụ tuyển cử Đại hội
đại biểu nhân dân năm nay cũng không nặng.
Ngoại trừ việc tuyển cử Chủ tịch huyện của Thẩm Hoài hắn, còn
có tuyển Phó chủ tịch huyện của Đới Tuyền, phải đi theo trình tự tuyển cử của Đại
hội đại biểu nhân dân huyện.
Mà đám người Đỗ Kiến, Vương Vệ Thành, Tống Hiểu Quân điều chỉnh
chức vụ hành chính, chỉ cần Ủy ban thường vụ Hội đồng nhân dân huyện bỏ phiếu
thông qua là được, đã hoàn thành trình tự pháp định ở đầu năm rồi, không quan hệ
với lựa chọn của Hội đồng nhân dân lần này.
Chủ tịch huyện trong nước là cuộc bầu cử định sẵn, nói cách
khác Thẩm Hoài là người được ứng tuyển chức Chủ tịch huyện huyện Hà Phổ duy nhất;
đối với trong nước, vẫn chưa nghe nói quan chức nào rớt tuyển cử Chủ tịch huyện.
Nếu nói sẽ có vấn đề thì chính là ứng viên tranh cử Phó chủ tịch
huyện của Đới Tuyền khiến người ta không thể hoàn toàn yên tâm; ứng viên tranh
cử cũng là một trong những công việc chủ yếu mấy năm nay trung ương thúc đẩy,
khiến địa phương đáp ứng không xuể.
Tuy nhiên, cho dù thực hiện ứng viên tranh cử chức vụ Phó chủ
tịch huyện, ý đồ tổ chức cũng là ưu tiên quán triệt đấy.
Ngoại trừ khi tăng thêm người ứng viên tranh cử mới sẽ cố ý
tuyển chọn những người có thành tích và kinh nghiệm kém hơn Đới Tuyền một chút,
phía huyện sẽ có một số sắp xếp khác để đảm bảo Đới Tuyền có thể thuận lợi
thông qua tuyển cử.
Những công việc này đều do Đào Kế Hưng phụ trách, tình hình
bình thường cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tuy nhiên hiện tại Đào Kế Hưng đặc biệt lại đây nói chuyện
này, Thẩm Hoài liền lo lắng có phải phía dưới có động tĩnh gì bất thường khiến
Đào Kế Hưng cảnh giác hay không.
- Ứng viên tranh cử của Đới Tuyền định là bí thư Tôn Hưng Đồng
của xã Tây Xã. Sự phát triển của xã Tây Xã không thể nói là xuất sắc, hai năm nay
còn xảy ra một số vấn đề, có điều Tôn Hưng Đồng này làm việc vẫn rất cần cù, là
bạn trung học với Cảnh Ba, quan hệ còn tương đối quen biết, tôi liền để Cảnh Ba
làm qua nói chuyện với anh ta, anh ta cũng đồng ý rồi. Việc này hẳn không thể
có vấn đề gì.
Đào Kế Hưng chép miệng nói tiếp: - Có điều hôm qua có người
nhìn thấy Từ Phúc Lâm từ nhà Tôn Hưng Đồng đi ra, buổi sáng tôi bảo Cảnh Ba mượn
cớ nói chuyện với Tôn Hưng Đồng, Tôn Hưng Đồng không nói đến việc Từ Phúc Lâm
tiếp xúc với anh ta.
Đới Tuyền năm trước tiến vào bộ máy thường ủy huyện, để anh
ta làm Phó chủ tịch huyện, nói cho cùng là Thẩm Hoài một mặt muốn tăng cường điạ
vị chủ đạo của sự vụ hành chính và phát triển kinh tế của chính quyền huyện, một
mặt muốn giao công việc của thành mới Lâm Cảng và mở rộng sản nghiệp Tân Phổ
cho Đới Tuyền phụ trách, giảm nhẹ áp lực của hắn. Vì vậy phía huyện không thể
khoan nhượng để Đới Tuyền được chọn trong tuyển cử Phó chủ tịch huyện.
Nếu bảo đảm Đới Tuyền có thể thuận lợi thông qua, người ứng
viên tranh cử còn lại là một mấu chốt.
Đào Kế Hưng nói tên Tôn Hưng Đồng này Thẩm Hoài đã tiếp xúc
qua vài lần, có chút ấn tượng, khoảng bốn mươi tuổi, nhìn qua tựa như một ông cụ
non năm mươi tuổi, vóc người nhỏ gầy, diện mạo xấu xí, thành tích công tác cũng
chỉ có thể nói là bình thường, nhân vật số một trong nhiều xã thị trấn như thế
toàn huyện xếp hạng khá lạc hậu.
Nói về năng lực làm việc và kinh nghiệm của Tôn Hưng Đồng, phải
nói là kém hơn Đới Tuyền một đoạn, Đào Kế Hưng tìm Tôn Hưng Đồng làm người
tranh cử của Đới Tuyền, hẳn là đã cân nhắc đấy.
Việc tìm người cùng tuyển này, Đào Kế Hưng cùng Thẩm Hoài đều
không thể trực tiếp ra mặt, Trưởng ban thư ký huyện ủy Cảnh Ba là thân tín của
Đào Kế Hưng, lại là bạn trung học với Tôn Hưng Đồng, quan hệ tương đối quen biết,
để Cảnh Ba ra mặt với Tôn Hưng Đồng, đúng là thích hợp.
Thẩm Hoài không trải qua tuyển cử, nhưng có một số quy tắc ngầm
vẫn rõ ràng, chính là Tôn Hưng Đồng lần này chỉ là người cùng tuyển, nhưng sau
việc này phía huyện cũng sẽ cho y một ít bồi thường, không thể hoàn toàn không
cho một chút ưu đãi, bảo y giúp đỡ làm việc.
Sắp xếp của Tôn Hưng Đồng phải nói là không có chỗ sơ hở.
Tuy nhiên, có người ngày hôm qua tận mắt thấy Từ Phúc Lâm năm
trước bị song khai đi tìm Tôn Hưng Đồng, mà buổi sáng hôm nay Cảnh Ba đi tìm
anh ta nói chuyện, Tôn Hưng Đồng không chủ động giải thích chuyện Từ Phúc Lâm
tìm anh ta tiếp xúc, tình huống liền trở nên có chút phức tạp rồi.
Từ Phúc Lâm tìm Tôn Hưng Đồng tiếp xúc là lén kết giao bình
thường hay là nói y bị chuyện song khai mà ghi hận trong lòng, muốn âm thầm gây
chuyện gì? Thẩm Hoài cũng không rõ lắm.
Tôn Hưng Đồng không có chủ động báo cáo chuyện Từ Phúc Lâm
tìm anh ta, là tính cảnh giác không đủ, cảm thấy Từ Phúc Lâm lén tiếp xúc y là
bình thường, không tính là chuyện nhạy cảm gì, không cần phải báo cáo, hay là
nói Từ Phúc Lâm có việc gì với anh ta, anh ta cự tuyệt rồi, nhưng lại không
đành lòng bán đứng Từ Phúc Lâm? Hoặc là nói bản thân anh ta đối với việc bị đẩy
làm người cùng tuyển có cảm xúc mâu thuẫn?
Thẩm Hoài âm thầm cân nhắc, nhất thời cũng không đoán ra tình
tiết sau lung.
Hoa hồng cần lá cây lót, nhưng khi chân chính cần một người đứng
ra làm lá cây đi lót hoa hồng, cho dù sau sẽ có bồi thường, nhưng về tâm lý chắc
là sẽ không dễ chịu.
Thẩm Hoài không có kinh nghiệm về xử lý những công việc này,
hỏi Đào Kế Hưng: - Có cần nói một tiếng với Đới Tuyền không?
- Tôi thấy hay là để Đới Tuyền an tâm làm việc trước, sự tình
chưa chắc phức tạp như chúng ta nghĩ. Đào Kế Hưng nói.
Thẩm Hoài gật gật đầu, biết Đào Kế Hưng có kinh nghiệm xử lý
loại chuyện này hơn hắn, Đới Tuyền là đương sự, nếu cho anh ta biết chuyện này,
ảnh hưởng đối với anh ta sẽ khá lớn. Hơn nữa anh ta cùng Đào Kế Hưng phải thể
hiện ra năng lực khống chế toàn cuộc huyện Hà Phổ, cũng chỉ có thể giải quyết hết
việc này lặng yên không một tiếng động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận