Phong Khí Quan Trường

Chương 101: Tâm tư đàn bà


Chương 101: Tâm tư đàn bà
“Đã trễ thế này, Hoàng chủ nhiệm còn phải vất vả, có việc gì
à?” Thẩm Hoài chắn trước cửa, để Hoàng Tân Lương đứng ngoài, lạnh lùng hỏi.
“Đề cương cho hội nghị đảng chính hôm sau đã làm sẵn rồi, tôi
cầm qua để Thẩm bí thư xem trước, coi có chỗ nào cần sửa chữa không.” Hoàng Tân
Lương đưa văn kiện trong tay ra, dè dặt ngó lên sắc mặt Thẩm Hoài, thấy đầu tóc
quần áo hắn hơi rối bời, nhưng vẫn thức thời, không nhìn ngó vào trong nhà.
“Việc này ngài mai đến phòng làm việc giao cho tôi không được
ư?”
Thẩm Hoài nhíu mày, trợn mắt nhìn thằng cha đại sát phong
tình, hận không đạp cho y mấy phát. Thật không dễ dàng mới chộp được cơ hội Trần
Đan chủ động, hắn mò tay xuống lưng quần nàng cũng không ngăn trở… Mẹ nó, không
khí tuyệt vời thế mà bị phá hoại, giờ hắn đâu còn tâm tư để ý tới đề cương khỉ
ho gì nữa.
Không tát lên mặt Hoàng Tân Lương mấy cái, bản thân Thẩm Hoài
tự thấy mình quá là cao thượng.
“Chủ yếu là muốn kiểm điểm sai lầm với Thẩm bí thư…” Hoàng
Tân Lương thấp thỏm bất an nói, giờ hắn vẫn chưa có dũng khí nhìn thẳng vào mặt
Thẩm Hoài.
“…” Thẩm Hoài không biết Hà Thanh Xã từ đâu mà biết được tin
Đỗ Kiến sắp bị điều đi, cũng không ngờ Hoàng Tân Lương chọn đội nhanh đến thế,
ha ha cười lớn, nói:
“Bình thời Hoàng chủ nhiệm làm việc rất cẩn thận, tỉ mỉ đâu
ra đấy, làm gì có chỗ nào sai lầm. Hơn nữa, dù anh có cảm thấy chỗ nào mình làm
không tốt, hẳn nên đi kiểm điểm với Đỗ bí thư, Hà trấn trưởng mới đúng. Đêm muộn
thế này rồi, tôi cũng cần nghỉ ngơi, đề cương thì ngày mai anh nộp lên bàn làm
việc cho tôi, hoặc giao cho Quách Toàn cũng được. Về sau nhớ kỹ, ngoài thời giờ
hành chính, không có việc không cần mò đến cửa, hàng xóm láng giềng nhìn thấy
tưởng tôi nhận hối lộ thì sao…”
Thẩm Hoài nói một mạch, đem câu từ nghẹn ứ trong cổ họng
Hoàng Tân Lương lấp lại, ánh mắt sắc nhọn như muốn nói cho hắn biết: Cút nhanh
nhanh trước khi bố mày nổi điên.
Hoàng Tân Lương như bị phang một gậy thật lực lên đầu, cúi
người nói: “Xin lỗi, đã làm phiền Thẩm bí thư nghỉ ngơi…” Rồi nhếch nhác thất
thểu rời đi.
Nhìn Hoàng Tân Lương ra khỏi con hẻm, Thẩm Hoài mới quay người
đóng cửa lại, gặp Trần Đan từ nhà trong ló đầu ra nhìn, hận đến nghiến răng
nghiến lợi nói: “Cái tên Hoàng Tân Lương này, còn nói tới kiểm điểm sai lầm, lại
không biết bản thân mới phạm sai lầm cực nghiêm trọng, không gõ đánh mấy câu,
thật quá không thiên lý…”
“…” Trần Đan che miệng cười, nói: “Mấy ngày trước anh còn bảo
tính dùng hắn, sao giờ hù dọa người ta đến thẫn thờ thế kia?”
“Hắn làm hỏng chuyện tốt của anh, không dọa cho mấy câu, anh
có thể cam tâm ư?” Thẩm Hoài cáu hận nói, lại nghiêng đầu hỏi Trần Đan: “Chúng
ta tiếp tục?”
“Không!” Gò má nàng đỏ ửng lên.
Thẩm Hoài thấy nàng cự tuyệt không có vẻ gì là kiên quyết, liền
đẩy nàng vào trong nhà, thuận tay kéo mành cửa lại, làm ra bộ dạng giương nanh
múa vuốt, Trần Đan cười khanh khách muốn tránh ra, lại chạy nhầm chỗ, lao thẳng
đến bên giường.
Thẩm Hoài cùng Trần Đan cười náo một hồi, cuối cùng cũng
thành công áp được nàng lên giường, nhìn khuôn mặt đỏ ửng mê người, đôi mắt
lúng liếng như thấm ra nước, cơ hồ hút luôn cả linh hồn, hắn nhẹ nhàng hôn lên
môi nàng, nhẹ nhàng cởi cúc… Trần Đan thở dốc, cả người nằm liệt mềm trên giường,
không giãy dụa gì nữa, Thẩm Hoài thử kéo lưng quần xuống, cũng không thấy nàng
đưa tay ngăn cản…
Biết nàng đồng ý để mình làm đến bước kia rồi, tâm tạng hắn
kích động đập thình thịch. Lại vẫn không dám chắc, đưa tay lên sờ xuống vùng da
bụng săn chắc, đẩy nịt ngực lên, mò đến đôi bạch nhũ mềm mại, săn cứng kia…
Trần Đan thở nhẹ, bị Thẩm Hoài hôn đến thần mê ý loạn, tay vò
lên đầu tóc hắn, vừa mãnh liệt vừa kích tình.
Trần Đan cảm nhận được tay Thẩm Hoài đang luồn xuống thân
sau, bàn tay thô ráp chà xát lên da thịt, vừa đau, vừa ngứa, vừa thư thái cả
người. Đang nửa sợ hãi, nửa mong chờ bàn tay hắn hướng xuống, hoãn giải dục vọng
tuôn ra từ giữa hai chân. Chợt Thẩm Hoài rút tay ra, lướt nhẹ trên sống lưng
nàng…
Trần Đan kỳ quái mở mắt, thấy Thẩm Hoài khom người xuống, chạy
ra mở cửa, qua một lúc mới khom người trở về, nàng thắc mắc hỏi: “Làm gì thế?”
Nghe nói đàn ông quá kích động sẽ ra sớm, khéo chuyện này rơi xuống đầu Thẩm
Hoài không biết chừng, bất giác cảm thấy buồn cười.
“Thì sợ tiểu Lê qua đây hỏng chuyện tốt của chúng ta chứ sao,
anh sang đó dặn nàng ngủ sớm, nói anh và em bận bàn chuyện nhà hàng, khả năng sẽ
thức khuya, không cần chờ…”
Thấy Thẩm Hoài khom người xuống, đột nhiên chạy đi té ra là
vì việc này, Trần Đan vừa tức vừa ngượng, đánh yêu hắn một cái. Thẩm Hoài ngồi
xuống, hỏi: “Cởi quần áo ra, được không?”
Trần Đan rướn người kéo tắt công tắc đèn, Thẩm Hoài muốn đứng
dậy bật lên, nàng lại kiên quyết kéo hắn về nguyên vị. Đành vươn tay kéo mành cửa
ra, để ánh trăng hơi thấu vào trong. Dưới ánh sáng đêm trăng mờ ảo, ngắm Trần
Đan từ từ cởi áo ngoài, thả xuống cạnh tủ, rồi cong chân lên, thoát quần jean
ra, mặc lấy áo trong, kéo chăn đắp lên người.
Thẩm Hoài thì không từ tốn thế kia rồi, trước cởi sạch đồ áo
trên người, lại luồn vào trong chăn, đem từng kiện từng kiện xiêm y trên người
Trần Đan thoát xuống, áp thân thể nóng bỏng, mềm mại kia dưới thân, da thịt chà
xát vào nhau. Thân dưới Thẩm Hoài đã dựng thẳng, bách không kịp đợi kéo quần
trong của nàng xuống.
Trần Đan phối hợp hẩy mông lên, để Thẩm Hoài cởi xuống cho dễ,
lại đem chăn trùm lên, bao cả hai người vào, không muốn cho Thẩm Hoài nhìn thấy
vẻ mặt hoan khoái đến cực lạc của mình.
Thẩm Hoài lấy tay thay mắt, mê loạn vỗ về lên bầu ngực no đủ,
eo thon, mông căng tròn và đầm nước ngọt ngào giữa đôi chân. Bên trong ướt đẫm,
nhầy nhầy, không cách nào che đậy dục vọng đang tuôn trào sâu tận tim can nàng,
cũng khiến hắn khó mà ức chế được tình tự, đầu óc nóng lên, mụ mị cả đi.
Thẩm Hoài tách hai chân ra, để nàng kẹp lấy eo mình, đỡ lấy
hung khí mơn trớn lên “vùng đất ướt”, mài lên mài xuống hai đợt, cuối cùng cũng
tìm thấy chỗ mà nó muốn đến.
Chính hai đợt này khiến Trần Đan không kìm nổi, rên rỉ mấy tiếng
tiêu hồn thực cốt…
Thẩm Hoài rướn người lên, cảm giác cân cấn khiến hắn thầm
thì: “Bót quá…” Lập tức bị Trần Đan bóp mạnh lên eo, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Như muốn thưởng thức cảm giác tiến lên mỗi một phân một tấc đều
bị bót chặt, động tác hắn rất chậm. May mà dục vọng của cả hai đều đạt đến cực
trí, hành động không có quá nhiều khốn khó. Giữa lúc sắp chiếm hữu thân thể
nàng, đột nhiên vấp phải vật cản…
Thẩm Hoài sững người, hắn hoàn toàn không nghĩ đến sẽ vấp phải
thứ này. Đừng nói Thẩm Hoài kinh nghiệm phong phú trước kia, dù hắn chưa yêu
đương lần nào cho ra hồn, cũng biết vật cản ấy đại biểu cho cái gì?
Trần Đan thấy Thẩm Hoài ngừng lại, hỏi: “Sao thế?”
« Đây là lần đầu tiên của em? » Thẩm Hoài không dám chắc, hỏi
lại, hắn cũng không biết nên tiếp tục hay lui ra nữa.
“Ừ!” Trong bóng tối, Trần Đan nhẹ giọng trả lời, ngữ khí hơi
trầm thấp.
Nghe ra tình tự nàng không tốt, đang định lui ra, chợt Trần
Đan vòng hai chân lên eo, muốn hắn tiếp tục. Cả người Thẩm Hoài trầm xuống,
“hung khí” chen vào vách chắn như bùn nhão kia. Trần Đan rên lên một tiếng thất
thanh, hắn sấp người xuống, mặt dán lên gò má nàng, cảm nhận từng giọt nước mắt
rơi thành dòng, dính hai khuôn mặt sát vào nhau…
Đợi Trần Đan ngừng khóc, tuy thân dưới còn cương cứng, nhưng
Trần Đan lúc ấy càng khiến hắn thương yêu, sợ lần thứ nhất phá thân, nàng chịu
không nổi tồi tàn, đành thoát ra, để nàng sấp trên ngực mình nói chuyện.
“Sao thế này được?” Tay Thẩm Hoài vòng qua lưng, ôm lấy bờ eo
thon nhỏ, mềm mại, nhẹ giọng hỏi.
“Anh có nghe qua chuyện trước ngày cưới giữa em và Tôn Dũng?”
Trần Đan chôn mặt vào trong ngực Thẩm Hoài, ấp úng nói.
“Nghe nói qua.” Thẩm Hoài biết nàng đang nhắc đến chuyện cầm
dao đuổi chém Tôn Dũng và Vương Cương.
“Tôn Dũng đã đối xử với em như thế, kết hôn cũng là bất đắc
dĩ, ngủ chung một phòng còn cảm thấy ghê tởm, sao để hắn dính lên người được?”
Trần Đan nói: “Tôn Dũng cũng sợ em nổi điên như lần đó, tóm lại hắn có người
khác ở bên ngoài em không quản, hai bên tương an vô sự, không ai phạm ai, đến
sau chịu không nổi nữa, mới dọn đến túc xá ở…”
Thẩm Hoài do dự một hồi, cuối cùng nhịn không nổi hỏi: “Vậy
sao hôm nay em chịu cho anh?”
“Ai chịu cho anh, còn không phải anh sống chết muốn cưỡng
bách người ta?” Nói đến chỗ này, mồm mép Trần Đan liền cứng rắn lên.
“Tôn Á Lâm nói gì với em à?” Thẩm Hoài nhớ hôm nay lúc mới
vào phòng, Trần Đan có nhắc đến chuyện này, chắc mấy ngày trước, khi ở trong
nhà hàng Chử Cốc, Tôn Á Lâm đã thủ thỉ gì đó vào tai nàng, mới khiến Trần Đan dỡ
phòng bị xuống. Nhưng hắn không cho rằng lời lẽ Tôn Á Lâm nói về mình có thể tốt
đẹp được đến đâu, vừa rồi trong lời của nàng, Thẩm Hoài cũng xác định Tôn Á Lâm
đã tiết lộ không ít vết xấu về hắn.
“Nàng nói anh là thằng mất dạy, chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt,
hại đời không ít thiếu nữ!” Trần Đan cong môi nói.
“Hả?” Đầu trán Thẩm Hoài đen lại, mượn ánh trăng nhỏ yếu
xuyên qua cửa sổ, nhìn sâu vào mắt nàng.
“Trước đây em chỉ nghĩ, có lẽ anh là kẻ trăng hoa. Tập ảnh dưới
đáy rương em cũng xem rồi, chụp nhiều người thế kia mà. Nhưng lại sợ hiểu lầm
anh…” Trần Đan sờ sờ lên gò má Thẩm Hoài, cúi mặt sát qua, nhè nhẹ nói: “Anh
không biết mình tốt đến thế nào đâu, trừ những lúc ở với em có hơi hạ lưu, còn
lại nhìn thế nào cũng không giống là đứa bại hoại a. Em chỉ sợ mình nảy sinh ra
mong ước viển vông. Con đàn bà thanh danh lang tạ như em, sao có thể trông chờ
điều cao xa ấy được? Từ chỗ chị họ anh, mới biết rất nhiều chuyện trước kia,
không thể không nói, anh đúng là đứa bại hoại. Em chỉ nghĩ, về sau nếu anh có bỏ
đi, em cũng không quá thương tâm…”
Thẩm Hoài phát hiện ra, có đôi lúc mình không thể hiểu nổi
trong đầu người phụ nữ đang suy nghĩ những gì, cũng không nghiêm túc nghĩ xem,
cảm nhận trong lòng Trần Đan về mình như thế nào, tâm lý chua xót, thầm kêu
gào: Em biết không, em nằm sâu trong tim anh bao lâu rồi, sao anh nỡ khiến em
thương tâm? Sao anh có thể đùa giỡn trái tim em được?
Nhưng tình cảm này, suy nghĩ này, chỉ có thể chôn sâu trong
đáy lòng. Hắn hơi hối hận, thầm nhủ: Ở chung thêm một thời gian nữa, có lẽ Trần
Đan sẽ mở lòng ra tiếp nhận mình…
Bạn cần đăng nhập để bình luận