Phong Khí Quan Trường

Chương 163: Quỷ cục


Chương 163: Quỷ cục
Chu Dụ và em trai Chu Tri Bạch vừa rời Anh Hoàng liền trực tiếp
chạy về sân golf Bằng Duyệt, ba nàng Chu Viêm Bân và chú hai Ngô Hải Phong đều
lưu lại đó ăn cơm.
Chu Dụ đem màn kịch xảy ra ở Anh Hoàng, cả những chuyện vụn vặt,
kể ra rành mạch với ba và chú nàng.
Ngô Hải Phong sững sờ nửa ngày, trầm mặc không nói câu nào.
“Có phải Thẩm Hoài làm ra chuyện gì, tự biết không thể được
Đàm Khải Bình tha thứ, mới ngông cuồng thế này?” Tuy trên đường tới đây chị gái
nói đi nói lại rằng giữa nàng và Thẩm Hoài không có quan hệ gì, nhưng tự đáy
lòng Chu Tri Bạch đã không ưa thích Thẩm Hoài, nên khi sai trắc động cơ của hắn
cũng không có lời lẽ gì tốt đẹp.
“Thành tích của xưởng thép Mai Khê thế nào chắc bọn con rõ
hơn ba các cháu và chú…” Ngô Hải Phong nhíu mày, rất nhiều chỗ hắn nghĩ không
thông, chỉ thuận theo lối tư duy cũ mà suy đoán: “Nếu trong ba năm Thẩm Hoài có
thể mở rộng quy mô xưởng thép Mai Khê bằng với xưởng thép thành phố, Tri Bạch,
cháu sẽ lựa chọn thế nào?”
“Nếu thật như thế, đương nhiên chỉ có thể nặn lấy mũi hợp tác
với hắn thôi. Chỉ cần tiếp được một nửa lượng giao dịch của Mai Khê, Bằng Duyệt
sẽ có cơ hội phát triển rất lớn.” Chu Tri Bạch đành chịu nói.
“Tên Thẩm Hoài này… dã tâm không nhỏ a!” chu viêm bân trầm mặc
nửa ngày, cuối cùng chen một câu.
“Hắn không sợ đắc tội Đàm Khải Bình? Không có Đàm Khải Bình
nâng đỡ, hắn lấy đâu ra năng lực làm lớn thế kia?” Chu Tri Bạch nghi hoặc chấn
vấn.
“Nếu Đàm Khải Bình vừa không nâng đỡ, cũng không phản đối,
cháu nói xem hắn mà muốn làm lớn thì sẽ tìm ai hợp tác?” Ngô Hải Phong hỏi.
“Sao Đàm Khải Bình có thể vừa không nâng đỡ lại không phản đối
được?” Nhất thời đầu óc Chu Tri Bạch cũng hồ đồ, Đàm Khải Bình là bí thư thị ủy,
nào có lý gì lại dung nhẫn một con tôm tép nhảy múa lung tung ngay trong vòng
tròn của mình?
“Đây chính là điều mà Thẩm Hoài cố ý làm cho các cháu nhìn…”
Ngô Hải Phong nói: “Hôm nay xem như Thẩm Hoài đã công khai trở mặt với Hùng Văn
Bân, Tô Khải Văn rồi. Qua một thời gian nữa, nếu Đàm Khải Bình không có động
tĩnh gì, chứng minh suy đoán này rất có khả năng…”
Chu Dụ trầm mặc không cất tiếng, Đàm Khải Bình là nhân vật hạch
tâm trong vòng tròn, thường thường sẽ không dung nhẫn đám thuộc hạ dưới tay trở
mặt với nhau thế này. Nếu hôm nay Thẩm Hoài làm thế không phải là đùa uy phong,
nàng cũng tin tưởng Thẩm Hoài cố ý làm thế là có ý khác, vậy chứng tỏ Thẩm Hoài
có vốn liếng để khiến Đàm Khải Bình dung nhẫn hắn tiếp tục “làm bậy làm bạ” ở
Đông Hoa.
“Nhìn đi, qua hai ngày là có kết qua thôi.” Chu Viêm Bân khẽ
than nhẹ, ngồi xuống, cầm thuốc lên châm, nói: «Không ngờ ba vừa trở về, thế cuộc
đã biến hóa quỷ dị thế này, xem ra mình già thật rồi…»
**********************************************
Chu Minh không hạ mình được, cũng sợ Tô Khải Văn có ý kiến
nên không tới tìm Thẩm Hoài xin lỗi; chẳng qua ngày kế Hùng Đại Ny đã tự thân đến
phòng làm việc Thẩm Hoài xin lỗi.
“Chuyện có gì đâu!” Phảng phất sau một giấc ngủ, Thẩm Hoài
đem hết chuyện phiền muộn đêm qua vứt ra sau lưng, cười nói: “Chị xin lỗi
nghiêm túc thế này, tôi biết làm sao, đáng lý người xin lỗi là tôi mới đúng.
Hôm qua trong lòng tôi có chuyện không vui, lại uống hơi nhiều rượu, nhiều khả
năng ăn nói không chú ý. Chị về nói với Chu Minh và lão Hùng một tiếng, bảo bọn
họ đừng quá để bụng…”
Hùng Đại Ny khá bất an ngồi trên ghế sofa, nói: “Còn cổ phần
trong mậu dịch Bằng Hải nữa, tôi muốn triệt ra, chuyện này tôi chưa nói với Hải
Bằng, trước thông báo với cậu một tiếng…”
Thẩm Hoài khẽ ngước nhìn khuôn mặt thanh tú của Hùng Đại Ny,
thần tình nàng khá lãnh mạc, nhẹ than thở một hơi, thả tài liệu trong tay xuống,
nói: “Đối với chị, đối với Chu Minh, còn cả lão Hùng nữa, tôi không có ý kiến
gì, cũng biết Chu Minh kẹp giữa Tô Khải Văn nên khó làm người. Chị về nói với
Chu Minh, thái độ của tôi hôm qua là làm cho Tô Khải Văn nhìn. Nếu anh ta không
thoải mái, đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ mời rượu bồi tội sau. Riêng chuyện triệt cổ
phần, chị không cần nói nữa, nếu nói nữa thì thành ra xa lạ mất…”
Ngữ điệu Thẩm Hoài không dung phản bác, tựa hồ thật không đem
chuyện hôm qua đặt ở trong lòng, Hùng Đại Ny cũng bắt đầu do dự. Nói đến cùng,
cổ phần trong Bằng Hải một năm có thể đem lại cho nhà nàng mấy chục vạn hoa hồng,
ai có thể dễ dàng buông bỏ?
Hùng Đại Ny thoáng do dự, tâm tư thoái vốn liền không kiên
quyết, bị dăm ba câu của Thẩm Hoài vỗ về, đợi ra khỏi trấn chính phủ mới nhớ ra
ba nàng kiên quyết muốn nhượng lại số cổ phần ấy đi.
Đến trên phố, cũng không gấp gáp về lại công ty mà tìm đến một
cửa hàng điện thoại công cộng, gọi điện báo cho ba mình chuyện sáng nay.
Hùng Văn Bân nghe con gái kể toàn bộ sự tình trong điện thoại,
nhẹ than thở một hơi, nói: “Để ba gọi điện cho Thẩm Hoài, qua năm phút nữa con
lại vào tìm hắn…”
Hùng Đại Ny quay trở lại đề xuất tiếp chuyện triệt cổ phần,
Thẩm Hoài không khuyên gì nữa, để nàng trực tiếp đi nói chuyện với Dương Hải Bằng.
Cả ngày Hùng Đại Ny bôn ba giữa trấn chính phủ, mậu dịch Bằng
Hải và quỹ tín dụng; mãi đến lúc hoàng hôn mới làm thảo đáng xong chuyện thoái
vốn; ngồi xe bus về nhà thì trời đã tối đen. Chu Minh cũng mới từ đơn vị trở về,
đang ngồi trong thư phòng rít thuốc.
“Thế nào?” Chu Minh hỏi.
Hùng Đại Ny kể lại chuyện hôm nay một lần: “Mới đầu Thẩm Hoài
không đồng ý cho em nhượng cổ phần, đến sau ba gọi điện tới, hắn không nói gì
thêm; hình như là cố ý để ba gọi điện thoại ấy…”
“Đương nhiên, ba có gọi điện thoại hay không, khác biệt rất lớn.”
Chu Minh nói: “Ba không gọi, chứng tỏ không biết gì về chuyện này, ba mà gọi điện
tình hình lại bất đồng…”
“Chắc không đâu, thành phủ hắn sao sâu thế được?” Hùng Đại Ny
nghĩ thầm: Nếu Thẩm Hoài mà như thế, quá khiến người khác lạnh gáy rồi.
“Em cho rằng Thẩm Hoài là đứa lương thiện?” Chu Minh phẫn hận
nói: “Tâm tư hắn thế nào, không phải đêm qua ba đã nói cả rồi.”
Hùng Đại Ny không nói gì thêm, nhưng trong lòng vẫn nhiều ít
tiếc nuối khi sự tình náo thành dạng này.
“Thoái vốn thì thoái vốn, hoa hồng trước kia thì sao, Dương Hải
Bằng có giở trò gì không?” Chu Minh lại hỏi.
“Cái này thì không!” Hùng Đại Ny nói: “Hôm nay người của quỹ
tín dụng cũng đến công ty, tiền thoái vốn trực tiếp trả về quỹ tín dụng, tính
ra còn được 7 vạn hoa hồng. Anh cũng thật là, nếu không phải hai bên náo thành
dạng này, đến cuối năm chí ít phải được phân thêm 10 vạn nữa. Thẩm Hoài có làm
gì không phải, tốt xấu thì chúng ta còn lấy được hơn 7 vạn từ Bằng Hải…”
“Em đúng là không có kiến thức, 7 vạn đồng là cái đinh gì…”
Chu Minh ném tập tài liệu đặt trên bàn đến trước mặt vợ, nói: “Em xem, Thẩm
Hoài làm như vô tội, như thể người không phải là anh, nhưng nếu hắn oan uổng,
sao lại không nói với em chuyện này lấy một lời?”
“…” Hùng Đại Ny nghi hoặc cầm tập tài liệu lên, rất dày, cũng
khá nặng, mở ra, trang đầu là hàng chữ lớn “Phương án cải chế cổ phần hóa xưởng
thép Mai Khê”, nàng lật xem mấy tờ, khó che nổi kinh ngạc, hỏi: “Sao anh cầm được
tài liệu này về nhà?”
“Trưa nay Mai Khê đưa phương án này lên kế ủy, vốn là để Viên
chủ nhiệm thẩm duyệt trước, có điều hai ngày nay Viên chủ nhiệm dẫn đội tới Quảng
Nam khảo sát, nên phương án mới tạm thời để ở chỗ anh.” Chu Minh nói: “Lần cải
chế này, Triệu Đông có thể cầm ra 2% cổ phần của xưởng thép. Chuyện tốt như vậy,
Thẩm Hoài liệu có nghĩ đến chúng ta? Em còn nghĩ thay cho hắn nữa? Tâm tư em thật
quá đơn thuần.”
Trong lòng Hùng Đại Ny nghi hoặc, cầm phương án lên xem tiếp.
Lúc này điện thoại trong khách sảnh chợt vang lên, Chu Minh chạy ra nghe điện
thoại, liên tục nói mấy tiếng “được, được…”, rồi chạy trở về, cầm theo tài liệu,
nói: “Chúng ta đến chỗ ba ăn cơm…”
“Sao thế?” Hùng Đại Ny hỏi.
“Anh vừa kể với ba chuyện này, mới đầu ba không nói gì cả, giờ
lại gọi điện thoại tới, muốn nhìn xem phương án cụ thể.” Chu Minh trả lời.
Hùng Đại Ny cũng không cố được cả ngày bôn ba mệt nhọc, vội
theo Chu Minh chạy tới nhà ba mình.
Hùng Văn Bân đứng trước cửa đợi con gái, con rể cầm tài liệu
đến, nói với con gái: “Con vào trong nhà ăn cơm với mẹ đi…”
“Ba muốn đi đâu?” Hùng Đại Ny hỏi.
“Đàm bí thư biết chuyện xưởng thép Mai Khê tiến hành cải chế
nên muốn nhìn phương án cụ thể.” Hùng Văn Bân nói với Chu Minh: “Con cầm phương
án đi theo ba.”
*********************************************
Ra sân, ngồi vào trong xe, Chu Minh nhịn không nổi thăm dò nhạc
phụ: “Ba, Đàm bí thư muốn tìm hiểu phương án, sao không gọi Thẩm Hoài qua?”
Hùng Văn Bân nói: “Đợi lát nữa đến trước mặt Đàm bí thư, con
đừng phát biểu ý kiến về chuyện này…”
“Con biết rồi.” Chu Minh gật gật đầu. Tuy hôm qua Hùng Văn
Bân uy hiếp nói muốn triệt tiêu lần đề bạt này, Chu Minh rất là bận tâm. Nhưng
giờ có thể cùng theo tới gặp Đàm Khải Bình, hắn biết nhạc phụ sẽ không hạ tợn
tay với mình. Hắn cũng biết vinh hoa phú quý của hắn đều nằm hết trong tay nhạc
phụ, hắn không thể không cẩn thận ứng đối.
Hùng Văn Bân cũng không nói gì thêm, hơn nữa thời gian gấp
gáp, ngồi trong xe chỉ kịp xem qua phương án sơ lược một lần.
Đuổi đến Nam viên, Đàm Khải Bình chính đang tiếp kiến mấy nhà
đầu tư Hongkong trong sảnh ăn. Hùng Văn Bân để Chu Minh chờ dưới tầng một, còn
tự mình chạy lên tham gia yến tiệc. Giờ Chu Minh mới biết nhạc phụ là tới tham
gia yến hội, thuận tiện để hắn cầm phương án đi theo.
Chu Minh chờ dưới tầng một chừng nửa giờ mới thấy nhạc phụ và
Đàm Khải Bình, còn cả Tô Khải Văn chạy xuống.
Đàm Khải Bình vừa đi vừa lật xem tài liệu, lông mày nhíu chặt
lại, thấy Chu Minh cũng chỉ gật gật đầu, xem như là chào hỏi, rồi ngồi xuống ghế
sofa, đọc kỹ phương án lại một lần.
Đàm Khải Bình tưởng Hùng Văn Bân còn chưa xem, ném qua, nói:
“Cậu xem thử đi…” Nói rồi bước lên đứng bên cửa sổ, vừa hút thuốc vừa trông ra
hồ Lâm Thúy ngoài song.
Tâm lý Chu Minh bắt đầu thấp thỏm bất an, xem không hiểu tâm
tư Đàm Khải Bình, Tô Khải Văn cũng chụm đầu lại nhìn, nhưng không có ai nói
chuyện, hắn đành ưỡn thẳng lưng ngồi bên mép sofa.
Đàm Khải Bình không trực tiếp tìm Thẩm Hoài, mà để hắn cầm
phương án qua, chứng tỏ đúng là giữa hai người đã có chỗ xa cách. Nhưng đồng thời
cũng thuyết minh, dù xa cách Thẩm Hoài, Đàm Khải Bình vẫn một mực quan tâm tình
hình ở Mai Khê, không như vậy sẽ không đặc ý để hắn đêm hôm lặn lội thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận