Phong Khí Quan Trường

Chương 288: Birmingham


Chương 288: Birmingham
Ở Từ Thành còn chưa có đường bay đến thẳng Birmingham, Thẩm
Hoài và Tôn Á Lâm phải sang Hongkong trước, gặp Tống Hồng Quân một cái đã. Vì
tiết kiệm chi phí, Thiệu Chinh không xuất ngoại theo.
Tôn Khải Nghĩa tránh mà không gặp; ngược lại Tống Hồng Quân
có ra mặt giúp hẹn gặp một số người trong giới đầu tư, tạo cơ hội cho Thẩm Hoài
giới thiệu dự án, có điều hiệu quả không cao.
Tuy giới đầu tư Hương Cảng có cách nhìn rất lạc quan với hình
thế phát triển của đại lục sau cải cách, nhưng trước mắt từ đầu thập niên 90,
dòng đầu tư chủ yếu chảy vào các địa khu ven biển có hoàn cảnh ưu việt như Quảng
Nam, Giang Đông (Quảng Đông, Chiết Giang; nhiều khả năng Hoài Hải là ánh xạ về
tỉnh Giang Tô, Canh Tục cũng là người Giang Tô, thành phố Nam Thông).
Hình như lấy Cồn Giang làm giới hạn, nửa đầu thập niên 90, lượng
đầu tư đổ vào các địa khu duyên hải mặt bắc Cồn Giang không lớn. Hướng nữa lên
hướng bắc là bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông, các địa khu này có biên độ
hấp dẫn giới đầu tư Nhật Hàn khá cao, khăng khăng Hoài Hải lại kẹt ở giữa,
thành vùng trũng về mặt kêu gọi đầu tư.
Tống Hồng Quân cũng phất cờ gõ trống hết mức, nhưng rất nhiều
người đều chỉ quan tâm đến thực tế.
Cơ hồ không có ai cho rằng, một địa khu GDP/đầu người không đến
2500 USD HK, hoàn cảnh đầu tư lại có thể tốt đến chỗ nào?
Thẩm Hoài và Tôn Á Lâm lưu lại HK hai ngày, nhưng chỉ kiếm được
chưa tới 10 triệu USD HK tiền đầu tư.
Mà 10 triệu này mới chỉ là ý tưởng, có mấy người nể mặt Tống
Hồng Quân với Tôn Á Lâm mới đồng ý khi nào rảnh sẽ tới Đông Hoa khảo sát, cuối
cùng có thành thật hay không còn là ẩn số chưa biết.
Tống Hồng Quân cũng không có ý đầu tư thêm vào dự án mới, thậm
chí trên đường đưa Tôn Á Lâm, Thẩm Hoài ra sân bay còn khuyên hắn buông bỏ.
“Ba cậu leo được lên ghế phó
tỉnh không dễ dàng, cậu phải hiểu cho tâm tình ông ấy, sợ cậu làm hư chuyện, phải
gánh cái tội không biết cách giáo dục con cái…. Nếu giờ cậu buông bỏ hạng mục
nhập hai dây chuyền từ Xiyoumingsi, 10 triệu kia tôi vẫn sẽ tiếp tục đầu tư vào
Mai Khê. Thế là được rồi, với tình hình Mai thép hiện giờ, cậu cứ làm tốt chức
trách trong tay, cả tiền lẫn chính tích đều không thiếu, cần gì phải mạo hiểm?”
“Hạng mục này với Mai thép, với
tương lai Đông Hoa quá quan trọng, có khó có khổ hơn nữa, cửa ải lớn hơn nữa
tôi cũng phải khắc phục; nếu dễ dàng buông bỏ, Mai thép đã không có bố cục hôm
nay.” Thẩm Hoài nói: “Hồng Quân, nếu anh có nghiệp vụ nào cần dùng tiền thì cứ
rút, tôi không trách anh đâu…”
“Cậu nói gì thế, 10 triệu kia
tôi tặng không cho cậu thì đã sao?” Tống Hồng Quân cười nói: “Tôi chỉ nói thế
thôi, nếu cậu cảm thấy có thể thành công, vậy 10 triệu kia nhất định sẽ chuyển
đến đúng hạn, phía tôi cậu không cần bận tâm.”
Thẩm Hoài biết chắc phụ thân mình đã gọi điện cho Tống Hồng
Quân, Tống Hồng Quân có thể không rút 10 triệu đồng ý đổ vào đầu tư lúc đầu đã
chịu áp lực không nhỏ.
Lên máy bay, Thẩm Hoài không khỏi bi quan về kết quả chuyến
đi, hỏi Tôn Á Lâm: “Cô nói xem chú hai Tôn Khải Nghĩa của cô có thông gió trước
hay không?”
Tôn Á Lâm trừng Thẩm Hoài một cái, không đáng nói: “Anh tưởng
lấy đức tính của anh còn cần chú hai thông gió? Anh nói thử xem, hiện thời
trong Tôn gia có ai vừa dốt lại lớn mật như tôi, dám cầm tiền nện lên người
anh?”
Thẩm Hoài cười lớn, lại hỏi: “Vậy ba cô thì sao? Lần này liệu
có gặp mặt được không?”
“Còn phải xem ông ấy có muốn
gặp đứa con này không đã?” Tôn Á Lâm nói: “Cũng trách anh, giờ tôi theo sát anh
thế này, ở Tôn gia sắp thành dị loại, thành quái thai rồi.” Lại nói: “Nghĩ mà
xem, nhân tâm đúng là lạ thật. Nếu người cha ngốc ngếch của anh vẫn chỉ là quan
viên cấp phó ti, chắc sẽ không mơ mộng đời này leo được lên ghế tỉnh trưởng, bộ
trưởng. Nhưng mới qua một năm liền nhảy vượt hai cấp, thành phó tỉnh trưởng rồi.
Cho dù vô số người nói đây là người khác an ủi cho Tống gia, vẫn không ngăn được
ba anh nảy sinh tham vọng bình ổn qua mấy năm, có thể vét được một lượt tỉnh
trưởng hoặc bộ trưởng. Cho dù là phó tỉnh bộ thực quyền cũng mạnh hơn hiện tại
a. Khăng khăng lại có đứa con không nghe quản giáo, thích sinh sự gây chuyện
như anh, đoán xem liệu trong lòng ông ta có cảm thấy tự mình rất xui xẻo
không?”
Thẩm Hoài cười cười, hắn không muốn phỏng đoán tâm thái “phụ
thân” đến cùng là gì, song không thể không thừa nhận, có đôi lúc Tôn Á Lâm nói
chuyện rất xác đáng, đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Phụ thân hắn mà không muốn đơn giản treo hàm phó tỉnh trưởng
hai năm rồi về lại bộ ủy kiếm nhàn chức đến lúc lui hui, rất có thể sẽ kết hợp
càng khẩn mật với đám Tô Duy Quân, Đàm Khải Bình, trên chính trị cũng sẽ dựa
sát hướng tỉnh trưởng Triệu Thu Hoa, xướng đối đài hí với Điền Gia Canh, chuyện
phiền toái còn ở đằng sau…
Thẩm Hoài xin một chiếc chăn mỏng từ tiếp viên, đắp chăn đi
ngủ, không nghĩ đến những chuyện đau đầu kia nữa. Trước đến Birmingham, gặp đám
Chu Tri Bạch, Triệu Đông mới cần gấp.
Birmingham nằm ở trung bộ England, là đất phát nguyên cách mạng
công nghiệp của nước Anh, hệ thống công nghiệp sớm dần thành quy mô từ thế kỷ
16-17; hiện nay là thành phố lớn thứ hai trong cả nước, một trong những trung
tâm công nghiệp chế tạo, cũng là khu gia công kim loại lớn nhất thế giới. Các
ngành công nghiệp phát triển ở Birmingham rất đa dạng, từ luyện kim đen đến luyện
kim màu, chế tạo máy, công nghiệp ô tô, máy bay, hóa học, quân sự… đều có quy
mô rất lớn.
Trước mắt gần 30% sản phẩm xuất khẩu của Anh có xuất xứ từ
khu vực Birmingham. Tập đoàn Xiyoumingsi chỉ là một trong rất nhiều xí nghiệp
công nghiệp ở đây thôi.
Nhưng sau thập niên 80, nền kinh tế Tây Âu sa vào suy thoái,
kinh tế Birmingham cũng chuyển dời sang ngành công nghiệp thứ ba, tài chính, du
lịch và năng lượng mới, khiến bố cục công nghiệp truyền thống có điều chỉnh
tương đối mạnh mẽ.
Mai thép có ý mua lại hai dây chuyền luyện thép cũ, phía
Xiyoumingsi rất hoan nghênh. Dây chuyền lò điện này vốn có kế hoạch đào thải,
còn hai năm nữa là hết hạn sử dụng, nếu không có xí nghiệp nào đồng ý tiếp nhận,
rất có thể sẽ trực tiếp cho thẳng vào lò luyện thép để tái chế.
Giá mà Xiyoumingsi báo cũng không cao, chỉ nhỉnh hơn giá sắt
vụn một ít.
Xiyoumingsi không phải thằng ngốc, chuyển nhượng dây chuyền
cũ cho Mai thép với giá gần như cho không, nhìn qua không được lợi lộc gì,
nhưng bọn họ sẽ tiết kiệm được khoản chi phí dỡ bỏ khá lớn. Lấy sức lao động địa
phương ở Birmingham mà tính, chi phí ít nhất cũng phải lên tới mấy triệu USD.
Sau khi chuyển nhượng, phần dỡ bỏ sẽ do Mai thép phụ trách.
Bất luận là dỡ bỏ dây chuyền đem về nước lắp đặt lại, hay
tương lai vận hành sản xuất thử, Mai thép đều cần mời một lượng kỹ thuật viên từ
Xiyoumingsi sang chuyển giao kỹ thuật, có thể giúp Xiyoumingsi hoãn giải một phần
áp lực cắt giảm nhân công. Không tính phần xác bán với giá cho không, muốn vận
hành dây chuyền phải có một số kỹ thuật mà Xiyoumingsi giữ độc quyền, chuyển
nhượng kỹ thuật cũng sẽ khiến bọn họ giành được thêm một phần thu ích nữa.
Vì tiết kiệm chi phí, Triệu Đông, Phan Thành và Chu Tri Bạch
dẫn đội tới Birmingham trước là để xác nhận dây chuyền có thể sử dụng, đồng thời
trong quá trình tiếp xúc sơ bộ phía Xiyoumingsi cũng biểu hiện khá là thành ý,
liền trực tiếp thuê một dãy túc xá dành cho công nhân trong tập đoàn, làm nơi
làm việc tạm thời cho tiểu ban.
Phía Xiyoumingsi cũng ủy phái tổng giám đốc xưởng sắt thép
David Alan phụ trách chuyên môn tiếp xúc cùng Mai thép.
David Alan mới khoảng 35-36 tuổi, người da trắng tóc vàng điển
hình, rất cao. Tuổi trẻ như thế, lại có thể thành tổng phụ trách một xưởng quy
mô 40 vạn tấn thép/năm trong tập đoàn có phong cách bảo thủ như Xiyoumingsi, có
thể gọi là niên khinh hữu vi, khá có bối cảnh.
Có điều trước khi dây chuyền chuyển cho Mai thép dỡ dời, tuyệt
đại đa số công nhân viên trong xưởng sẽ bị cắt giảm. Dù Alan có giành được chức
vị mới trong nội bộ tập đoàn thì cũng sẽ không quá lý tưởng.
Ngành David Alan theo học là quản lý vận hành công nghiệp
truyền thống, mà khu công nghiệp truyền thống trong địa khu Birmingham đều đang
trong giai đoạn héo rút; Xưởng sắt thép còn lại của Xiyoumingsi khả năng sẽ bị
dỡ bỏ trong vòng hai năm nữa, David có ở lại Birmingham cũng không có đất dụng
võ.
Thế nên trong mấy ngày tiếp xúc với Thẩm Hoài, tuy Alan khá tận
chức trách, nhưng không kìm được có chút ý hứng trơ trụi, không thể nói là nhiệt
tình đãi khách được.
Dạng quản lý cấp cao quốc tịch hải ngoại như Alan, lương năm
phải mười mấy hai mươi vạn bảng anh, hiện thời Mai thép còn dùng không được.
Đương nhiên, dù Thẩm Hoài muốn mời sang TQ làm việc, chưa hẳn
người ta đã đồng ý.
Alan và cả đám nhân viên quản lý công trình tham gia hiệp đàm
của Xiyoumingsi đều tỏ ra nghi hoặc và khó hiểu về hành vi của Mai thép. Mua về
một dây chuyền hai năm nữa là hết hạn sử dụng thì làm được gì? Thật có thể cải
tạo để tận dụng mười năm tám năm ư?
Người nghèo tưởng tượng hoàng đế cả ngày dùng tăm xỉa răng bằng
vàng, hoàng đế lại nghi hoặc người nghèo sao không ăn thịt băm.
Không biết có phải Tôn Khải Nghĩa ngầm phóng phong thanh gì
không mà phụ thân Tôn Á Lâm không rút thời gian đến Birmingham thăm con gái; Thẩm
Hoài cũng không có thời gian tới Paris thăm cố nhân, mà dù có đi chưa chắc đã đạt
kết quả lý tưởng.
Do Triệu Đông, Phan Thành, Chu Tri Bạch đã dẫn đội sang chuẩn
bị trước, công tác làm rất tỉ mỉ, sau khi Thẩm Hoài đến, có thể ra quyết sách rất
nhanh.
Đúng dịp Xiyoumingsi có kế hoạch đình chỉ vận hành dây chuyền
ngay sau lễ Giáng sinh; Thẩm Hoài còn có thể nắm lấy hai ba ngày cuối cùng,
quan sát tận mắt tình hình vận hành thiết bị của nhà xưởng.
Dây chuyền lò điện thép chủ lực mà Mai thép đang vận hành là
kỹ thuật được nhập từ Anh hồi đầu thập niên 80; về mặt kỹ thuật rất gần với dây
chuyền này… Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Thẩm Hoài nhất định muốn mua
nó.
Lấy lực lượng kỹ thuật hiện có của Mai thép, vận hành tốt dây
chuyền này sẽ có ưu thế cực lớn. Lỡ qua thôn là không còn tiệm, Thẩm Hoài đành
cắn răng mà làm thôi.
Thẩm Hoài chạy ngược chạy xuôi ba ngày, thảo luận với đám Chu
Tri Bạch, Triệu Đông, Phan Thành, quyết định một số nghi điểm chưa quá xác định
hồi mới khảo sát, chính thức bắt tay vào hạng mục, cùng Xiyoumingsi triển khai
dỡ bỏ và đàm phán chuyển giao kỹ thuật liên quan.
Thẩm Hoài quyết định đồng thời tiến hành dỡ dời dây chuyền và
kiến thiết nhà xưởng.
Dỡ dời toàn bộ thiết bị, đưa lên thuyền vận chuyển về đại lục
phải mất bốn đến sáu tháng. Hiển nhiên Thẩm Hoài sẽ không ngồi tay không chờ đợi
trong bốn đến sáu tháng này được.
Thẩm Hoài quyết định để Triệu Đông về nước tiến hành chuẩn bị
kiến thiết công trình giai đoạn đầu, hắn và Phan Thành vẫn ở lại Birmingham, vừa
tiến hành đàm phán với Xiyoumingsi, vừa phiên dịch bản vẽ thiết kế nhà xưởng
bên này.
Thẩm Hoài muốn sử dụng phương án thiết kế cơ địa của Xiyoumingsi
hiện thời cho dự án, sau đó trong quá trình kiến thiết sẽ suy tính phương diện
cải tạo sau, như thế có thể hạn chế được chi phí, tiết kiệm thời gian, thêm
nhanh tiến độ dự án.
Chu Tri Bạch còn một đống việc ở Bằng Duyệt cần quản, không
khả năng dồn đại bộ phận tinh lực vào hạng mục này. Do Bằng Duyệt có nghiệp vụ
vãng lai về mậu dịch phế thép với England, hắn sẽ phụ trách thêm công tác vận tải
vật tư thiết bị trong tương lai.
Tôn Á Lâm thì bay sang Pháp, tiếp tục phụ trách tìm kiếm nguồn
đầu tư.
Nếu không có càng nhiều tiền đầu tư đổ vào, 100 triệu tư bản
gom được ban đầu, trong đó có một bộ phận khá lớn là tính từ quỹ đất… cộng với
mấy chục triệu vay từ ngân hàng thương nghiệp, chút tiền đó không đủ để tiêu
hao ba bốn tháng.
Sau ba bốn tháng đầu, nếu không có tiền đầu tư mới, cả thiết
bị đã dỡ xuống cũng không cách nào chở về đại lục, tất nhiên kéo theo dự án
không cách nào tiếp tục được.
Thẩm Hoài ở lại Birmingham 20 ngày, đợi chi tiết hợp đồng được
thống nhất, liền phân phó đám Phan Thành tiếp tục ở lại, mình hắn đi về đại lục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận