Phong Khí Quan Trường

Chương 30: Về lại Mai Khê


Chương 30: Về lại Mai Khê
Bắc qua sông Mai Khê là một cây cầu xi-măng được xây
dựng từ thập niên 60, trải qua gần ba mươi năm mưa dập gió vùi, mặt cầu đã lỗ
chỗ đầy ổ gà, xi măng hai bên thành cầu bị tróc ra thành những gân thép gỉ
loang lổ, nhiều chỗ trên thành lan can bị gãy, mặt cầu chật hẹp khiến nó miễn
cưỡng lắm mới có thể cho hai làn xe tải cỡ lớn đồng thời chạy qua....
Thẩm Hoài dắt xe đạp, đứng trên cầu Mai Khê dõi mắt
nhìn ra xa xa.
Phần đất phía tây cầu thuộc về khu Đường Ấp, từ đây
đi về phía đó là con đường Bách Dầu rộng thoáng do thị ủy rót vốn xây dựng; phần
đất phía đông cầu chính là thị trấn Mai Khê, đi về phía đó lại chỉ là một con
đường đất cuộn đầy bụi cát.
Dựa vào giao thông đường thủy tiện lợi và giá rẻ
trên sông Mai Khê, nên từ dưới chân cầu trở đi, hai bên bờ sông phân bố rất nhiều
bến cảng, quanh đó là những cửa hàng cát đá, đồ gỗ và dịch vụ vận chuyển.
Chỉ có điều phần đất thuộc địa giới Mai Khê này do
việc xây dựng cơ sở hạ tầng và trình độ quản lý không theo kịp nên cảnh tượng
khá hỗn loạn, thậm chí rác rưởi sinh hoạt có thể thấy ở mọi nơi.
Nhưng Mai Khê có phát triển lạc hậu, có bẩn loạn đến
đâu thì mỗi lần đặt chân lên mảnh đất này, trong lòng Thẩm Hoài đều cảm thấy
thân thiết, từng đứa trẻ chăn trâu chơi đùa bên bãi sông hay tiếng chim chóc
ríu rít quanh đây đều như nhắc nhở Thẩm Hoài một điều: linh hồn của mình thuộc
về mảnh đất này.
Không quản bây giờ nó như thế nào, lạc hậu hay cũ
nát, không quản những người ở đây có thiện lương hay chính trực, có tà ác hay
tham lam, có cần lao hay lười biếng, hắn đều chấp nhận.
“Thẩm thư ký!”
Dòng suy nghĩ của Thẩm Hoài bị một tiếng hô ngắt đứt,
quay đầu nhìn lại, một chiếc xe bus đang từ phía tây chạy đến trên cầu, Trần
Đan ngồi ngay bên cửa sổ xe, đang nhìn hắn với vẻ mặt khá ngạc nhiên.
Tuy những năm nay nước trên sông Mai Khê đã không
còn trong trẻo như trước, nhưng mỗi lần qua cầu Trần Đan đều thích ngắm nhìn cảnh
nước hai bên. Lúc ấy chính đầu buổi hoàng hôn, trên mặt sông lấp lánh đầy ánh bạc,
khi xe bus qua cầu, Trần Đan liền dõi mắt nhìn chăm chăm mặt sông nơi xa, cảnh
tượng Thẩm Hoài dắt xe đạp đứng bên thành cầu ngẩn người ngắm cảnh đột nhiên hiện
ra trong tầm nhìn, khiến nàng kinh hỉ vì bỗng gặp người quen, tiếng hô vừa rồi
cơ hồ là do vô thức mà buột miệng ra.
Chỉ là, chuyển niệm lại nghĩ tới cảnh ngày đó Thẩm
Hoài dừng xe trước tiệm mát xa gội đầu, thầm nghĩ hắn là đứa háo sắc lại không
đứng đắn, cho dù không có tâm tư gì với mình nhưng tốt nhất cũng nên cách y xa
xa một chút, liền hối hận vì hành vi vừa rồi của mình.
Thẩm Hoài nào biết tâm tư đang xoay chuyển trong đầu
Trần Đan, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn quen thuộc và ánh mắt như trốn tránh điều
gì đó kia, hắn nở nụ cười, gật đầu chào lại, rồi cứ thế nhảy lên xe, chạy theo
sau xe bus, hướng về phía Mai Khê.
Trước đây Thẩm Hoài có mấy lần về lại Mai Khê nhìn
tiểu Lê, những lần đó hắn đều đứng cách xa xa, không dám kinh nhiễu sinh hoạt
thường ngày của em gái, bởi vậy đây là lần đầu tiên Trần Đan thấy Thẩm Hoài xuất
hiện ở Mai Khê.
Trần Đan ngoảnh đầu lại, mặt dán lên kính pha lê,
nhìn Thẩm Hoài cưỡi xe đạp theo sau. Nàng không biết chuyện hắn đến Mai Khê nhận
chức, cũng không biết chuyện phó thị trưởng Trần Minh Đức ngoài ý qua đời, những
chuyện đó cách nàng quá xa, lúc này thấy Thẩm Hoài cưỡi xe đạp đến thị trấn
mình, sao có thể khiến nàng không kỳ quái?
Đồng thời Trần Đan lại cảm giác thấy hình tượng vừa
rồi của Thẩm Hoài vừa buồn cười vừa có vẻ thân thiết, phảng phất như bạn bè lâu
năm gặp lại. Điều này khiến nàng không khỏi hồ nghi: Sao mình lại có cảm giác
này với anh ta?
Trần Đan vốn không muốn để ý đến Thẩm Hoài nữa,
nhưng nghĩ lại người ta từng giúp mình, giờ gặp lại mà không qua hỏi thăm thì
có chút bất cận nhân tình, thế nên xe bus vừa đến bến, nàng liền xuống xe đợi,
tưởng đứng lại chào hỏi một tiếng.
Trần Đan mặc một chiếc áo khoác màu hồng nhạt dài,
phủ xuống tận thân quần jean khiến đôi chân càng có vẻ thon dài gợi cảm. Nàng đứng
trên bậc thềm bến xe, mái tóc dài được buộc đơn giản hất ra sau vai, dưới ánh nắng
buổi chiều tà rọi xuống mang đầy vẻ nhu mì yếu đuối khiến người khác nhìn không
khỏi muốn ôm vào lòng bảo vệ.
Từ xa xa Thẩm Hoài đã thấy Trần Đan đứng đợi ở trạm
xe bus, nhưng mặt sau có một chiếc xe tải tuýt còi inh ỏi thúc dục khiến hắn vội
vàng đạp đến trạm xe, dắt xe đạp lên hè phố để cho nó đi qua.
Lúc ấy trọn cả ngươi hắn cơ hồ kề sát Trần Đan, ngẩng
đầu liền bắt gặp đôi mày hơi run rẩy trước ánh nắng chiều, ánh mắt ấy trong
veo, thâm thúy như nước hồ thu, khiến Thẩm Hoài thất thần một lúc lâu.
Nhìn Thẩm Hoài đột nhiên sững người lại, nội tâm Trần
Đan vừa cảm thấy kiêu ngạo, lại vừa hơi thất vọng, đem túi xách thả xuống trước
người, hơi quẫn bách nhẹ tiếng hỏi: “Sao Thẩm bí thư lại đến Mai Khê vậy?”
“À, buổi chiều vô sự, cưỡi xe nhàn dạo lung tung, bất
tri bất giác thì đã qua cầu.” Thẩm Hoài soạn bậy ra một cái lý do, lại hỏi:
“Nhà cô ở gần đây à?”
“Còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, nhưng mà cũng
gần tới rồi, ngay ngã rẽ đằng trước thôi. Nhìn thấy Thẩm thư ký mới nhớ đến
chuyện bồi thường cho Hải Văn, mãi đến giờ chúng tôi vẫn chưa có dịp cảm ơn
ngài…”
Nói đến chuyện chính, Trần Đan liền bình tĩnh trở lại.
“Vậy ư?” Đại khái Thẩm Hoài có thể hiểu được tâm
tình không muốn bất cận nhân tình, lại không muốn đi lại quá gần của nàng, đối
với điều này chỉ khẽ cười, nói: “Tôi còn có việc phải lên thị trấn, vậy không
làm phiền cô nữa…”
“Thẩm thư ký đi đường thuận lợi, cảm ơn anh về chuyện
Hải Văn. Hôm nay tôi cũng đang bận, hôm khác lại mời Thẩm thư ký về nhà làm
khách.” Trần Đan cười ngọt ngào, tự cho là đã làm đủ đạo tiễn khách, hơi hơi
cúi người nhìn hắn đi xa.
Thẩm Hoài cũng tự biết rõ ràng, Trần Đan là người thị
trấn Hạc Đường, được gả sang Mai Khê làm dâu, nàng làm việc trong nhà khách thị
trấn, vào trong trung tâm thị người nhận ra nàng sẽ không ít. Nếu nàng sóng vai
cùng một người đàn ông “xa lạ” trên phố, lại mời người đó về nhà làm khách,
không hiểu được ngày sau sẽ thành những lời đồn đoán gì.
Thẩm Hoài đạp xe đi trước một đoạn, rồi dừng xe bên
một cửa hàng trang sức, quay đầu nhìn lại, quả nhiên Trần Đan đã quẹo vào một
ngõ nhỏ ven đường. Đối với đất Mai Khê này Thẩm Hoài quen thuộc đến mức nhắm mắt
cũng có thể dạo quanh một vòng, nên biết sở dĩ Trần Đan quẹo vào ngõ kia là để
đi tắt xuyên qua thị trấn đến đầu khu đông.
Thẩm Hoài cũng không bởi Trần Đan lừa mình mà tức giận,
ngược lại còn cảm thấy hơi buồn cười, thầm nghĩ nếu nàng đã cảnh giác mạnh thế
này, sao còn khổ xuống bến xe trước 2 trạm chờ mình làm gì?
Vốn Thẩm Hoài định quẹo đến mặt nam đi xưởng thép
Mai Khê, giờ lại sợ đụng Trần Đan trong ngõ khiến nàng lúng túng, nên hắn cứ đi
thẳng vào trung tâm thị, đến đầu phố chữ thập liền quẹo về hướng bắc, thong thả
đạp xe dưới ánh chiều, vừa đi vừa nhìn ngắm hai bên.
Thẩm Hoài là người gốc ở đây, đối với từng cành cây
ngọn cỏ đều rõ như lòng bàn tay. Giờ một lần nữa dạo quanh, song có lẽ bởi ánh
mắt hoặc giả góc nhìn đã phát sinh biến hóa, Thẩm Hoài phát hiện, có khá nhiều
người, nhiều chuyện mà trước đây hắn không để ý giờ lại hiện lên rõ rệt trước mắt.
Đi một mạch về hướng bắc đến trung tâm y tế thị trấn,
nghĩ giờ này Trần Đan đã về đến nhà rồi, chắc không đụng nhau trên phố khiến cả
hai lúng túng nữa, Thẩm Hoài mới quay đầu ngược trở lại.
Xuyên qua hẻm nhỏ, đến đầu phía nam mới là xưởng sắt
thép Mai Khê. Nơi đây đã từng là xí nghiệp tập thể hương trấn số một số hai
thành phố Đông Hoa, nhưng giờ tình cảnh giống như xưởng thép thành phố - xuống
dốc một cách thảm hại, thậm chí tình hình còn tồi tệ hơn cả xưởng thép thành phố.
Có điều còn chưa đến xưởng thép, từ xa xa Thẩm Hoài
đã quan sát thấy một đám người vây quanh ngã ba giao giữa con hẻm và phố Học Đường,
hình như có người đang xô đẩy, đánh nhau.
Thẩm Hoài chạy qua xem, có năm ba thanh niên thân thể
cường tráng đang đánh đấm một cậu thanh niên nằm lăn lộn dưới đất. Trần Đan cố
gắng bảo vệ người thanh niên, không để người khác quyền đấm cước đá lên người hắn,
vừa khuyên vừa la rằng: “Muốn phạt thì cứ phạt, thu cả đồ đạc cũng được, sao mấy
anh còn đánh người?”
Trên đường rơi vãi đầy hàng hóa linh tinh, còn có một
tấm vải plastic được cuộn lại lăn lốc lốc giữa đường.
Đối với tình huống này ở Mai Khê Thẩm Hoài khá quen
thuộc, Chắc là đội liên phòng dùng bạo lực thanh lý hàng quán ven đường, khả
năng cậu thanh niên kia vừa bày hàng ở đây, không may gặp phải dân phòng nên bị
cưỡng chế tài sản ngay giữa phố.
Tuy Trần Đan có lực muốn chen vào bảo vệ cậu thanh
niên, nhưng sức yếu vai mềm, bị người đẩy một cái liền ngã vật xuống đất, nửa
ngày vẫn không thể gượng dậy nổi.
Cậu thanh niên đang bị đánh dưới đất thấy Trần Đan bị
bắt nạt, mắt hồng lên hét lớn, bật dậy ôm chặt eo người vừa đẩy ngã Trần Đan, vật
mạnh xuống đất, cũng không quản người khác tay đấm chân đá lên người mình, chỉ
nhắm mỗi hắn mà vung quyền vung cước nện thật lực.
Lúc này Thẩm Hoài mới nhận ra, không ngờ cậu thanh
niên kia là em trai Trần Đan – Trần Đông: tiểu tử này xuất ngũ về rồi? Xuất ngũ
hẳn nên sẽ được sắp xếp việc làm a, sao đến mức phải ra ven đường bày quầy kiếm
sống, lại còn gây xung đột với dân phòng?
“Dừng tay!” Thẩm Hoài chen người vào, nhìn thấy có kẻ
lôi dùi cui ra định nện xuống đầu Trần Đông liền nắm dùi cui kéo mạnh người hắn
lại, quát lớn: “Bọn ngươi muốn làm gì? Định đánh chết người sao? Đánh chết thì
ai chịu trách nhiệm?”
“Mẹ thằng này, chuyện ở Mai Khê cũng đến lượt mày quản?”
Kẻ bị Thẩm Hoài nắm dùi cui nhìn thấy đồng bạn bị Trần Đông ép xuống đất đấm đá
liên hồi, tròng mắt cũng đỏ hồng, lại thấy có kẻ xông ra quản nhàn sự, liền
quay lại níu cổ áo Thẩm Hoài giật mạnh, tròng mắt trợn tròn, như thể hận không
được vung tay táng vào mặt hắn một đấm thật lực.
“Đây là thẻ công tác của tôi. Tôi cũng không quản việc
của các anh, nhưng các anh làm thế này quá bạo lực, nếu lỡ đánh chết người ai
trong số các anh chịu nổi trách nhiệm?”
Thẩm Hoài không phải kẻ dễ bị bắt nạt, lúc chen vào
đã cầm sẵn thẻ công tác trong tay, kịp thời chìa ra ngay trước nắm đấm đối
phương. Người kia sững mất một lát, cầm thẻ công tác của Thẩm Hoài lại nhìn cho
kỹ.
“Mẹ nó, mày là thằng nào?” Trong đám người có một
thanh niên thấp lùn lên tiếng, hiển nhiên đây là kẻ đứng đầu, thấy có người quản
nhàn sự đứng ra lên tiếng, bọn dân phòng vội đem Trần Đông kéo ngã xuống đất,
trước cứu người mình đã rồi nói sau.
Tên cầm đầu mắt nghiêng nghiêng đánh giá Thẩm Hoài:
“Đội dân phòng chấp pháp, chỉnh đốn trật tự trị an, tiểu tử này biết luật còn
phạm luật, bày hàng bán ngay giữa phố, đã thế còn chống đối, động thủ đánh người
của chúng tôi. Hôm nay có đánh chết hắn thì cũng là hành vi tự vệ. Mà mày là
ai, lại dám đến quản chuyện ở Mai Khê này?”
Thẩm Hoài nhận ra y, người này tên Vương Cương, từ
nhỏ là lưu manh nổi tiếng trong thị trấn, bởi vì mặt vừa ngắn vừa nhỏ, nhìn qua
như mặt mèo, sắc da lại hơi vàng nên có biệt danh là “Mèo mặt vàng”. Mẹ hắn là
cán bộ phụ nữ trên thị, không biết vì đâu mà mấy năm trước leo được lên giường
của bí thư đảng ủy trấn Đỗ Kiến. Từ đó Vương Cương mới mặc lên người bộ quân phục
bảo an, thành phó đội trưởng đội dân phòng, là một tiểu bá vương ở đất Mai Khê.
Vương Cương cướp lấy thẻ công tác của Thẩm Hoài từ trong
tay tên đội viên thuộc hạ, ném thẳng xuống đất. Vừa rồi hắn đứng trong đám người,
nhìn thấy Thẩm Hoài đẩy xe đạp đến, trong lòng liền không quá xem trọng tên mặt
trắng này, mặt mày hung tợn quát: “Mày là cái thá gì mà dám đến Mai Khê tự nhận
làm lão đại?”
“Cậu hỏi tôi là ai?” Thẩm Hoài cười rồi: “Tôi không
phải ai cả, chỉ tạt qua đây, thấy mấy người đánh người ta sắp chết, sợ xảy ra
án mạng mà thôi!”
“Liên quan chó gì đến mày, hôm nay coi như mày biết
điều, không thì cả mày chúng tao cũng bắt.” Vương Cương dữ tợn trừng mắt quát,
quay đầu chỉ vào Trần Đông bị khống chế quỳ dưới đất, phân phó thuộc hạ: “Trói
hắn lại, dẫn lên thị, trước giam hai ngày, dạy cho nó một trận, để xem có thành
thật hơn không…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận