Phong Khí Quan Trường

Chương 847: Nghi ngờ


Chương 847: Nghi ngờ
Không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh hằng.
Thấy Quách Thành Trạch và Diệp Tuyển Phong ngồi ở một đầu bàn
họp nói nói cười cười, Tạ Chỉ càng lĩnh hội sâu sắc câu nói này.
Cũng chính là nửa năm trước, trong hôn lễ của Tống Đồng cùng
Chu Tri Bạch, khi biết Thẩm Hoài và Kế Kinh hệ hợp mưu thúc đẩy thành lập đầu
tư tài chính Hoài Hải, Tạ Chỉ nhìn thấy đám, đám người Diệp Tuyển Phong khi đó
có bao nhiêu bất an, họ lo lắng sau khi dàn tập đoàn đầu tư tài chính lớn nhất
Hoài Hải này thành lập, sẽ làm cho quyền chỉ đạo Than Hoài đông xuất bị cướp khỏi
tay bọn họ.
Ai mà ngờ được chỉ trong nửa năm thời gian ngắn ngủi Từ Bái lại
có thể lôi kéo tập đoàn Hoài Năng lấn sâu vào công tác phát triển kinh tế vùng vịnh
Hoài Hải, Diệp Tuyển Phong và Quách Thành Trạch lại ngồi lại với nhau trò chuyện
vui vẻ?
Tạ Chỉ theo bản năng nhìn về phía Thẩm Hoài. Thẩm Hoài dường
như không chút bận tâm, thần sắc khuôn mặt vô cùng bình tĩnh, nghĩ thầm trong
lòng: "Chắc anh ta đã sớm đoán trước được tình huống này rồi."
Tuy rằng nhìn tình thế trước mắt Thẩm Hoài đã không còn là kẻ
không có tiếng tăm, không được ai chú ý như trước đây, đã trở thành một nhân vật
mà đến ngay cả loại người như Từ Bái cũng không thể không coi trọng, cảnh giác,
là người mà Diệp Tuyển Phong cũng không thể chĩa mũi nhọn vào. Nhưng nghĩ đến tập
đoàn Hoài Năng từ khi thành lập đến nay Thẩm Hoài đã đổ vào bao nhiêu tâm huyết.
Lại nghĩ lúc này tập đoàn Hoài Năng đã trở thành thế lực kìm hãm Mai thép, lại
để cho Từ Bái chính thức gia tiến cử nhập vào khu kinh tế vùng vịnh Hoài Hải. Tạ
Chỉ thầm nghĩ, Thẩm Hoài thật sự là người có tâm tư phức tạp vậy sao?
Theo một phương diện khác, nếu như nội bộ Tống hệ không xảy
ra chia rẽ nghiêm trọng như vậy, thì căn cơ của Tống hệ ở Hoài Hải sẽ vững chắc
đến mức nào?
-Tập đoàn Hoài Năng hai năm trước chủ yếu tập trung phát triển
tài nguyên thủy điện ở Du Sơn, trước sau tổng cộng đầu tư 400 triệu tiền vốn,
làm cho dung lượng thủy điện của Du Sơn đạt tới 18 vạn KhW. Đồng thời chúng tôi
cũng bỏ vốn hỗ trợ huyện ủy Du Sơn tu sửa đường xá, những việc này còn xa mới đủ
được. Diệp Tuyển Phong không thèm để ý những người bên dưới nghĩ như thế nào,
ngồi trước bệ, trầm ổn nói: - Chúng tôi hiện nay cũng chú ý đến Ủy ban nhân dân
thành phố Đông Hoa thời gian gần đây rất chú trọng phát triển tài nguyên du lịch
Du Sơn. Du Sơn vừa trải qua thiên tai, việc kiến thiết và phát triển về sau đối
với Du Sơn đã nặng lại càng thêm nặng, cũng là công tác trọng điểm cần chú ý của
thành phố Đông Hoa. Việc tham gia vào kiến thiết, xây dựng hạ tầng cơ sở và
phát triển tài nguyên du lịch Du Sơn đối với tập đoàn Hoài Năng chính là việc
không thể chối bỏ.
Tạ Chỉ ngồi bên dưới, trong lòng thầm nghĩ:
Sau khi việc xây dựng đường cao tốc Du Tân bị lui lại vô thời
hạn, Kim Thạch Dung Tín, Bảo Hòa Hồng Kông và những xí nghiệp có quan hệ thân
thiết với nhà họ Hồ như Tập đoàn Thiên Ích...thì hứng thú đối với dự án phát
triển du lịch Du Sơn cũng giảm đi nhiều. Mà Thẩm Hoài vào cuối tháng sáu đã lấy
danh nghĩa huyện ủy Hà Phổ thành lập "Quỹ xây dựng vịnh Hoài Hải",
trong đó Du Sơn cũng là hướng trọng điểm đầu tư của quỹ này.
Kế sách vừa lùi vừa tiến này sẽ làm cho căn cơ và ảnh hưởng của
Mai thép hệ đối với Du Sơn càng thêm sâu.
Muốn khống chế không cho thế lực của Mai thép không thể càng
ngày càng khuyếch trương ở Du Sơn, mời tập đoàn Hoài Năng nhập cục, bất luận là
đối với Từ Bái, Quách Thành Trạch hay là Triệu Thu Hoa, Trần Bảo Tề, Ngu Thành
Chấn mà nói đều coi như là một lựa chọn sáng suốt.
Tập Đoàn Hoài Năng sau hai năm tập trung phát triển tài
nguyên thủy điện ở Du Sơn đã xây dựng được căn cơ vững chắc, khách sạn nghỉ dưỡng
cấp sao đầu tiên ở bờ hồ phía bắc Du Sơn cũng là do tập đoàn Hoài Năng đầu tư
xây dựng. Việc này cũng tạo thuận lợi cho tập đoàn Hoài Năng tiến thêm một bước
gia nhập dự án phát triển tài nguyên du lịch Du Sơn.
Mâu thuẫn nội bộ Tống hệ không có bao nhiêu người biết, nhưng
đối với những thành viên trong Huyện ủy Du Sơn thì lại không phải là bí mật gì.
Trước lời phát ngôn này của Diệp Tuyển Phong, mọi người đều
cúi đầu như đang đùa nghịch vật gì trong tay, không ai đáp lại, trong phòng họp
tại trạm thủy điện Du Sơn lúc này, không khí lâm vào trầm mặc, bối rối không chịu
nổi.
Diệp Tuyển Phong cùng Từ Bái, Quách Thành Trạch đồng thuận,
cùng vác mặt đến tranh công là có chút nằm ngoài dự liệu của Thẩm Hoài, nhưng
nghĩ kỹ lại thì cũng hợp tình hợp lý: Đối với một số người mà nói, địa vị còn
quan trọng hơn thể diện rất nhiều.
Thẩm Hoài cũng không phải mới chỉ lăn lộn trong quan trường
ngày một ngày hai mà đến nỗi không chịu được một chút đả kích như vậy, việc từ
bỏ đối với kỳ vọng của Diệp Tuyển Phong cũng không được coi là việc gì quá tồi
tệ.
Thấy không khí trong phòng họp lắng xuống, sắc mặt Diệp Tuyển
Phong có chút mất bình tĩnh, Thẩm Hoài cười nói: - Hôm qua Bí thư Lương có gọi
điện cho tôi nói về chuyện Du Sơn gặp thiên tai, đối với việc kiến thiết sau
thiên tai và phát triển sau này của Du Sơn có nhiều điều cần lo lắng. Bây giờ
có lời này của Diệp tổng, tôi tin Bí thư Lương sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.
Tạ Chỉ cố gắng tìm tòi ý mỉa mai, chế nhạo trong lời nói của
Thẩm Hoài, nhưng từ thần sắc ôn hòa của Thẩm Hoài thật không nhìn ra anh có ý
gì khác với Diệp Tuyển Phong.
Trong nội tâm cô liền thấy kỳ lạ, Diệp Tuyển Phong vênh váo tự
đắc, không biết xấu hổ mà chạy tới đây, Thẩm Hoài sao lại chấp nhận như vậy?
Sao lại vẫn hy vọng Lương Chấn Bảo, Tiếu Hạo Dân lựa chọn hợp tác cùng Diệp Tuyển
Phong, mà không phải là tạo mâu thuẫn?
Diệp Tuyển Phong đại khái cũng không ngờ được Thẩm Hoài lại cứ
như vậy nói hợp tác, trên mặt hiện ra thần sắc nghi ngờ.
Tập đoàn Hoài Năng xây dựng khách sạn nghỉ dưỡng cấp sao đầu
tiên tại khu vực phía bắc hồ Du Sơn làm cho khu du lịch phía Bắc hồ Du Sơn trở
nên có hồn hơn, nếu như Hoài Năng tiếp tục đầu tư phát triển du lịch Du Sơn,
thì khu du lịch Hồ Du Sơn sẽ là một trọng điểm, cho nên nếu như từ trạm thủy điện
Du Sơn đi ra mọi người phải đi qua khu du lịch hồ Du Sơn.
Bên bờ bắc hồ Du Sơn đã xây dựng xong khu du lịch, sau trận
thiên tai vừa rồi thì đã trở thành một đống lộn xộn, nhưng hạ tầng cơ sở cũng
không bị tàn phá quá nghiêm trọng, muốn khôi phục cũng sẽ rất nhanh. Quách
Thành Trạch đến Du Sơn thị sát, hỏi thăm tình hình cũng không sắp xếp đi xuống
mấy huyện, trấn bên dưới, từ khu du lịch Du Sơn đi ra liền trực tiếp về huyện để
xem xét trại tị nạn của huyện.
Nước lũ trong thành giờ đã rút tương đối rồi, trước mắt cần tổ
chức công tác làm sạch và phòng dịch sau thiên tai.
Xã, thị trấn không có trại tị nạn, khi những điểm tạm cư tại
thành phố nhiều lên thì hơn một nửa số dân của các huyện và các vùng lân cận đều
tập trung về đó, lúc này những công dân đó cũng lần lượt trở về nhà.
Tuy nhiên, khu vực phía Tây Bắc có địa thế thấp nhất, vẫn còn
một diện tích rộng lớn nước vẫn chưa thoát đi được, khu vực này là khu vực sinh
sống của 3, 4 trăm hộ dân, vì vậy họ đều phải ở lại trại tị nạn.
Từ trại tị nạn đi ra sau khi thăm hỏi quần chúng nhân dân, mọi
người lại đi tới thành phía Tây Bắc nơi nước vẫn chưa rút hẳn.
Nhìn những cây cối vẫn ngập trong nước lũ, tường viện, nóc
nhà nổi lềnh bềnh trên mặt nước, các loại rác thải, tạp chất vẫn chưa kịp dọn dẹp
đi mọi người đều có thể tưởng tượng ra lúc thiên tai ác liệt nhất thì huyện
thành Du Sơn bừa bãi như thế nào.
Quách Thành Trạch trước mặt mọi người yêu cầu Huyện ủy và Ủy
ban nhân dân huyện sắp xếp thêm nhân lực để tiến hành thoát nước, làm cho những
nạn dân đang di tản được trở về nhà trên sóng truyền hình, đúng là vô cùng quan
tâm đến những công dân đang gặp nạn.
Nghe phát biểu của Quách Thành Trạch, đợi nhân viên công tác
của đài truyền hình tắt máy quay, Thẩm Hoài mới húng hắng ho, nói:
- Khu vực này, là khu vực có địa thế thấp nhất ở Du Sơn, dù
không có lụt thì mỗi khi đến mùa mưa cũng vẫn bị ngập úng. Tôi công tác ở huyện
Du Sơn không được bao nhiêu thời gian, t cũng tuy nhiên cũng đã nghĩ tới vấn đề
này. Lúc đó tôi đã nghĩ, nếu như bỏ tiền để lắp đặt thêm các thiết bị thoát nước
hiệu quả cũng chưa chắc đã tốt, còn không bằng đơn giản di tản toàn bộ cư dân của
vùng đó, lại xây thêm một cái hồ nhân tạo, lại đào thêm một hệ thống dẫn nước
thông ra sông Đông Du Khê, sau đó từ tổng thể khu hồ nhân tạo và khu thành cổ
ven bờ sẽ tiến hành khai thác du lịch. Trước đây, huyện Du Sơn còn thiếu vốn,
thị trường du lịch cũng chưa hình thành, cơ sở hạ tầng yếu kém, tôi khi đó cũng
không đề xuất ra. Hiện nay tập đoàn Hoài Năng quyết tâm mở rộng đầu tư ở Du
Sơn, mà sản nghiệp du lịch ở Du Sơn cũng đang dần định hình, tôi cảm thấy thời
cơ đã đến rồi. Nói đến đây Thẩm Hoài liền liếc nhìn Diệp Tuyển Phong, hỏi:
- Diệp tổng, anh thấy thế nào?
Đối với bất kỳ đề xuất nào của Thẩm Hoài, Diệp Tuyển Phong đều
không thể không do dự, anh ta cười híp mắt từ chối cho ý kiến, sẽ không dễ dàng
để cho Thẩm Hoài dùng lời nói bao vây mình.
Đề xuất lần này của Thẩm Hoài làm cho Tạ Chỉ đứng bên cạnh
nghe xong rất cảm động, liền phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài.
Cả một vùng trước mắt nước vẫn chưa rút hết, nhìn đoán chừng
cũng không đến hai trăm mẫu.
Từ những vách tường và ngọn cây thò lên trên mặt nước có thể
nhìn ra chố ngập sâu nhất chắc cũng phải đến gần 2m. Quả thật, nếu không có trận
mưa lớn như vậy, bên này cũng là khu vực rất dễ ngập úng.
Huyện Du Sơn, đặc biệt là khu thành cổ này, nhìn vể tổng thể
vẫn mang phong cách kiến trúc cuối đời nhà Minh đầu đời nhà Thanh, đây cũng là
tài nguyên du lịch quan trọng của Du Sơn.
Những khu vực ngập úng nước vẫn chưa rút hết, những thứ bị nhấn
chìm dường như cũng đều là những công trình kiến trúc không có giá trị, mà những
kiến trúc cổ có hình dạng hoàn mỹ, hoặc đã qua tu sửa, khai thác, đặc biệt là
những công trình được liệt vào hàng hiện vật văn hóa khảo cổ cần bảo tồn thì đều
nằm ngoài khu vực ngập lụt. Đứng từ đây có thể nhìn thấy những đình đài lầu các
do tiền nhân xây dựng, tổng thể đều xây tránh khỏi khu vực ngập úng, mà từ sau
khi giải phóng, số nhân khẩu của huyện không ngừng tăng lên, khu vực ngập úng mới
có nhiều người đến sinh cơ lập nghiệp.
Nếu như thật sự có thể đem cả khu vực trong thành vây lại,
thì không khác nào đã vây được cả khu trung tâm thành cổ quan trọng của Du Sơn
vào bên trong, vô cùng thích hợp để khai thác toàn diện.
Tạ Chỉ trước đây xem trọng dự án thôn cổ Hàn Lĩnh, mà không định
khảo sát phía bên này, chủ yếu là do nếu như khai thác toàn bộ khu vực trung
tâm thành cổ, quy mô dự án sẽ rất lớn, ít thì cũng phải đầu tư 200 triệu tiền vốn
thì mới có thể có được một cái dáng vẻ nhất định, cô khi đó dù có nhìn trúng hạng
mục phát triển tài nguyên du lịch Du Sơn thì cũng không chấp nhận được ăn cả
ngã về không chỉ trong một dự án, vì vậy vẫn là đàm phán cùng Huyện ủy Du Sơn vấn
đề khai thác phát triển làng cổ Hàn Lĩnh bên bờ Nam sông Đông Du Khê.
Ngay cả như vậy, làng cổ Hàn Lĩnh nếu như cùng lúc tiến hành
xây dựng khu định cư mới cho cư dân và xây cầu vượt sông thì cũng phải đầu tư đến
60 triệu, như vậy cũng đã là con số không nhỏ rồi.
Mà tập đoàn Hoài Năng muốn phát triển đa dạng hóa, lấy thực lực
tài chính của Hoài Năng cùng với sản nghiệp gây dựng ở Du Sơn trong hai năm gần
đây, thì làm một dự án du lịch lớn như vậy cũng không có gì là không thích hợp.
Tạ Chỉ đã từng có một thời gian dài tiến hành nghiên cứu và
khảo sát tài nguyên du lịch của huyện Du Sơn, cô thật sự nhìn không ra đề xuất
của Thẩm Hoài có dụng ý xấu gì.
Hơn nữa, tập đoàn Hoài Năng nếu như muốn kiềm chế lực ảnh hưởng
Thẩm Hoài và Mai thép hệ ở Du Sơn, thì bỏ ra mười, hai mươi triệu căn bản cũng
không có ý nghĩa gì.
Tuy nhiên Thẩm Hoài không hận Diệp Tuyển Phong cướp công lao
của hắn sao? Không oán giận việc Diệp Tuyển Phong, Từ Bái, Quách Thành Trạch cấu
kết sao? Không tức giận việc họ có ý đồ kiềm chế sự phát triển và mở rộng của
Mai thép hê ở Du Sơn sao? Tại sao ngược lại lại tích cực ủng hộ tập đoàn Hoài
Năng tiến quân vào Du Sơn đưa ra chính sách đầu tư phát triển tài nguyên du lịch,
cái này thật đúng là quái lạ.
Điều này làm cho Tạ Chỉ thực sự đoán không ra trong lòng Thẩm
Hoài rốt cuộc đang nghĩ cái gì.
Tạ Chỉ thấy trong mắt Diệp Tuyển Phong tràn đầy nghi vấn.
Trong lòng gã hoài nghi Thẩm Hoài có ý đồ bất lương, đó cũng là bình thường.
Lại nhìn tới Quách Thành Trạch sau khi nghe xong những lời của
Thẩm Hoài thần sắc cũng trở nên ngưng trọng, Tạ Chỉ nghĩ: Lẽ nào Thẩm Hoài
chính là muốn đạt tới hiệu quả này.
Trong lòng Tạ Chỉ có chút hỗn loạn, qua mấy ngày ngắn ngủi ở
Du Sơn làm cho lòng cô có rất nhiều cảm xúc, cũng nhìn ra hình ảnh và ấn tượng
tốt đẹp của Thẩm Hoài và Mai thép hệ trong lòng quần chúng, nhưng cô cũng không
cho rằng Thẩm Hoài là kẻ thực sự thuần lương, ôn hòa mặc cho người ta ức hiếp,
lại càng không đến nỗi chủ động đưa mặt ra cho người ta đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận