Phong Khí Quan Trường

Chương 920: Hòa khí.


Chương 920: Hòa khí.
Tuy rằng lúc này Thẩm Hoài cầm bản thỏa thuận ép Hồ Lâm kí thật
sự có chút tàn nhẫn, nhưng Từ Bái không hề đồng cảm với Hồ Lâm, mà ánh mắt trầm
tĩnh nhìn về phía Hồ Lâm, tựa như cùng với Thẩm Hoài thúc ép bọn họ kí thỏa thuận
ngay ở đây.
Hiện tại suy luận của Từ Bái rất đơn giản, ông ta muốn thúc đẩy
việc khai thác phát triển khu thương mại Tân Giang, nếu Thẩm Hoài là trở ngại,
ông ta sẽ đứng về phía Hồ Lâm ép Thẩm Hoài thỏa hiệp; nếu Hồ Lâm là trở lực,
ông ta sẽ đứng về phía Thẩm Hoài bức ép Hồ Lâm thỏa hiệp.
Hồ Lâm bị Thẩm Hoài đâm một dao ngay tại chỗ, nói cho cùng đều
là do Hồ Lâm tự tìm đến, ông ta không nói gì, cũng đã là tương đối khách sáo rồi.
Nét mặt của Chu Nhậm Quân cũng có chút khó coi, ông ta cũng
không ngờ Thẩm Hoài sẽ dùng phương pháp lấy lui để tiến nắm lấy quyền chủ đạo.
Đúng ra bọn họ cũng không thể coi là thất bại, nhưng trong đầu nghẹn khuất
không có gì so sánh được, nghẹn đến nỗi muốn thổ huyết mà cũng không thể nói Thẩm
Hoài không đúng:
Dung Tín nhảy ra quấy rối Mai thép, chặn Mai thép, Mai thép
chưa từng ác đấu trở mặt, mà lựa chọn thỏa hiệp rút khỏi. Bây giờ muốn Mai Thép
cho một chút thể diện, ở quan trường, thương trường này, đâu đâu cũng là con đường
bình thường nhưng không hề bằng phẳng. Chỉ là nghĩ như thế nào cũng khó mà chấp
nhận nổi.
Chu Nhậm Quân thấy sắc mặt của Hồ Lâm bị ép đến mức cực kì
khó coi, nhưng ông ta và Hồ Lâm ngồi cách tương đối xa, cũng không thể nói gì với
Hồ Lâm được, đành ngồi yên không lên tiếng.
La Hiểu Thiên nghiêng đầu về phía Hồ Lâm nói:
- Giá như thế này, Dung Tín cũng đã nói rất hợp lý, Mai thép
thể hiện ra thành ý, cũng có chuẩn bị, chúng ta có thể xem qua bản hợp đồng một
chút…
Từ Bái tạo áp lực chỉ là một nguyên nhân, La Hiểu Thiên càng
hiểu rõ, nếu như Hồ Lâm đơn thuần muốn làm to chuyện này là để đấu với Thẩm
Hoài mà cuối cùng lại bị Thẩm Hoài dắt mũi, đối với uy tín và danh tiếng của Hồ
Lâm bị đả kích đến như thế nào cũng khó có thể tính ra đấy.
Hiện tại Hồ gia sắp xếp gã vào Dung Tín, mục đích còn là muốn
để gã trực tiếp quản lý xí nghiệp trung ương với trị giá trên trăm tỷ. Hồ Lâm
chỉ dựa vào thân phận con cháu của Hồ gia, mà không có một chút uy tín và danh
tiếng nào, đúng là rất khó để đứng vững ở Dung Tín.
Trong lòng La Hiểu Thiên hiểu rõ, Hồ Lâm không thể thuận lợi
nắm được quyền lực ở Dung Tín, gã chỉ là một người từ ngoài đến không có địa vị
căn bản gì, nếu muốn thực sự ngồi vững ở vị trí Tổng giám đốc Bất động sản Dung
Tín thì thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Hồ Lâm cũng không hoàn toàn là người có thể ẩn nhẫn, cũng biết
lúc này gã không thể lựa chọn ẩn nhẫn, rất có thể sẽ thua hoàn toàn. Giọng La
Hiểu Thiên hơi cao, ám chỉ rõ ràng như thế gã tự nhiên có thể nghe ra, liền thuận
theo lời La Hiểu Thiên, bất chấp nói:
- Nói thật, Dung Tín rất có tiềm lực để phát triển tốt khu thương
mại Tân Giang, nhưng cũng rất lo lắng sẽ làm tổn thương hòa khí hai bên. Nếu
như Mai thép đã có chuẩn bị, cho thấy Mai Thép cũng muốn rút lui, vậy tôi cũng
thật yên tâm rồi.
Hồ Lâm nói to hùng hồn, nhưng nhìn thấy khóe miệng không che
giấu giễu cợt kia của Thẩm Hoài, trong lòng đau từng hồi.
Chu Lập thấy Hồ Lâm không phản đối việc trực tiếp kí kết hợp
đồng, lúc này liền đứng dậy nhìn về phía La Hiểu Thiên:
- La tổng, có thể đổi địa điểm khác để nghiên cứu bản hợp đồng
được không?
Máu trong đầu Hồ Lâm dâng lên, muốn đem ba đời nhà Thẩm Hoài,
Chu Lập mắng một trận, lại phải giả vờ hào phóng nói với La Hiểu Thiên:
- Anh xem số liệu có vấn đề gì không, những cái khác , tôi
tin Chử Giang kiến thiết sẽ không lừa gạt chúng ta đâu.
La Hiểu Thiên cũng đã biết Dung Tín, Mai thép đã gia nhập buổi
đấu giá lớn lấy đất xây dựng lần này cũng không thể nói dăm ba câu với Từ Bái,
Chu Nhậm Quân để tùy ý hủy bỏ được. Tất cả mọi người không cần thiết cùng thủ
đoạn hợp đồng để lừa gạt.
La Hiển Thiên nhận lấy một bản hợp đồng dày, lật xem vài con
số cũng không thấy có vấn đề gì, liền đặt bút kí tên.
Thấy sự việc đã kết thúc, Từ Bái đứng dậy, gọi phục vụ đứng
bên cạnh đưa chai rượu trong tay cho hắn, nói:
- Dung Tín, Mai thép có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện này
không làm tổn thương hòa khí, đạt được thỏa thuận, trên phương hướng đúng đắn
cùng nhau thúc đẩy phát triển kinh tế của thành phố Từ Thành. Tôi đại diện cho
Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố cảm ơn mọi người, tôi rót rượu cho mọi
người, thể hiện sự tôn kính…
Từ Bái cầm lấy chai rượu muốn đích thân rót rượu cho mọi người,
mời rượu, tất cả mọi người liền đứng lên.
Hồ Lâm mặc dù vừa bị đâm một dao, cũng chỉ có thể cố chấp đứng
dậy, nhưng thấy người đầu tiên mà Từ Bái đi tới là hắn, hắn chỉ có thể giả vờ
hoảng hốt nói:
- Cháu nên rót rượu cho chú Từ mới phải đó ạ.
- Không,
Từ Bái mạnh mẽ vỗ lên vai Hồ Lâm, cười nửa thật nửa giả nói:
- Cậu sau này chính là người có công kiến thiết Từ Thành,
phát triển Hoài Hải, tôi đại diện cho Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Từ
Thành rót rượu mời cậu. Đợi lát nữa đến lượt cậu, cậu muốn ta uống thế nào sẽ uống
như vậy. Chỉ là, nếu Dung Tín không tận lực khai thác phát triển Tân Giang, tôi
sẽ không dễ dàng bỏ qua cậu đâu.
Dung Tín tham gia khai thác phát triển mảnh đất Tân Giang, được
quyền chủ đạo xây dựng thương quyển Tân Giang trong tay Mai Thép, Hồ Lâm một mặt
là nhằm vào Thẩm Hoài, nhưng Hoài Lâm cũng có ý ủng hộ Triệu Thu Hoa, Chu Nhậm
Quân. Từ Bái lần này cũng không thể không giao quyền chủ đạo xây dựng thương
quyển Tân Giang cho Dung Tín, nhưng Hồ Lâm hay là Dung Tín có điểm yếu gì để
ông ta bắt được, ông ta tuyệt đối sẽ không nương tay, lời nói nửa thật nửa giả
cũng không cần quá khách khí.
Hồ Lâm thầy Từ Bái chừng như muốn nhắc nhở, trong lòng khó chịu,
nhưng cũng chỉ có thể liên tục gật đầu, nói:
- Nếu như Dung Tín không xây dựng tốt khu thương mại Tân
Giang, cho dù chú Từ không mắng cháu, cháu cũng sẽ không còn mặt mũi đến gặp
chú Từ nữa.
Từ Bái mang rượu rót thêm vào ly của Hồ Lâm, La Hiểu Thiên, lại
cùng Hồ Lâm tiến đến chỗ của Cố Trạch Hùng rót rượu.
Trước khi Cố Trạch Hùng bước vào Tây Cúc các, thì đã bị Thẩm
Hoài “khen đểu một câu “Dũng khí đáng khen”, thiếu chút nữa thì hộc máu ra
ngoài, vẫn luôn hy vọng Hồ Lâm, La Hiểu Thiên sẽ có thể lấy lại thể diện cho
mình, làm cho Thẩm Hoài mất mặt, nào sẽ nghĩ để thể diện của Hồ Lâm lại bị Thẩm
Hoài làm cho nhục nhã đến mức này chứ?
Con người chính là như vậy, khi thấy thấy cảnh ngộ của người
khác thê thảm lại còn muốn người ta thê thảm hơn mình, cái cảm xúc bị lăng nhục
trước đó sẽ không còn mãnh liệt như vậy. Nhìn thấy Từ Bái cũng đã rót rượu cho
Hồ Lâm, La Hiểu Thiên, anh ta cũng liền hai tay cầm ly rượu, trực tiếp cung
kính đi đến chỗ miệng chai rượu mà Từ Bái nghiêng tới.
Tuy rằng Cố Trạch Hùng cùng Hồ Lâm đến là muốn làm Thẩm Hoài
mất mặt, cũng là bởi vì sau lưng có Cố Trạch Hùng cùng doanh nghiệp bất động sản
của Cố gia ủng hộ, Hồ Lâm mới càng tự tin nhảy ra, nhưng sự xuất hiện của Cố Trạch
Hùng không có ý đồ chính trị phức tạp, cho nên thái độ của Từ Bái đối với gã rất
khách sáo, thân thiết hỏi tình hình của ông cụ Cố trong bệnh viện:
“ Sức khỏe của Cố tiên sinh vẫn
tốt chứ? Đã lâu tôi chưa gặp Cố lão tiên sinh rồi, vẫn còn nhớ lúc trước theo
thủ tướng Vương Nguyên thăm hỏi thình hình sức khỏe của Cố lão tiên sinh. Đất
nước 20 năm cải cách mở cửa, Cố tiên sinh không những tự mình đầu tư phát triển
công thương nghiệp trong nước, mà còn vì chính quyền trung ương hiến kế lập ra
chính sách phát triển kinh tế, là một người có đóng góp rất lớn cho đất nước
chúng ta.
Nghe Từ Bái ra sức khen ngợi cha già xấu mệnh trong bệnh viện,
trong lòng Cố Trạch Hùng tự nhiên cảm thấy rất dễ chịu, nhưng nghĩ tới việc nếu
cha già ở trong bệnh viện mà không trụ nổi, sức ảnh hưởng của Cố gia trong còn
giữ lại được mấy phần?
Nhìn thấy Từ Bái lại muốn đi mời rượu bên này, Thẩm Hoài liền
chủ động ra khỏi chỗ ngồi, nhận chai rượu ở trong tay Từ Bái, nói:
- Chúng tôi là những kẻ đào ngũ, không dám để cho Bí thư Từ
ngài rót rượu cho chúng tôi.
Trong lòng Từ Bái cực kì kiêng kị Mai Thép lại lần nữa được
thế, nhưng trong chuyện này ông ta càng tức giận Hồ Lâm nhảy vào làm rối loạn
hơn, nghe những lời nói khôn khéo ngầm châm biếm của Thẩm Hoài, cũng bất ngờ
thú vị: Không biết Hồ Lâm nghe xong những câu này của Thẩm Hoài không biết tâm
tình sẽ như thế nào?
Từ Bái cười ha hả đem bình rượu đưa cho Thẩm Hoài, để Thẩm
Hoài tiếp tục rót rượu.
Thẩm Hoài lại bắt đầu từ Từ Bái, rót rượu theo tuần tự cho
đám người Chu Nhậm Quân, Hùng Văn Bân, Lý Thanh Phúc. Tuy nhiên trong bàn này
chỉ có ba người Hồ Lâm,La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng được hưởng thụ Phó bí thư tỉnh
Từ Bái đối xử theo cách cao quý tự tay rót rượu, nhưng lúc này nó giống như chọc
vào trời vậy, Hồ Lâm bị đâm đến trong lòng máu chảy, bị đâm đến mức chỉ cần
nhìn mặt Thẩm Hoài là trong lòng đau như muốn trút ra.
Kế tiếp bữa tiệc, Hồ Lâm bọn họ dĩ nhiên hết sức đau khổ chống
đỡ. Mà ở trước mặt đám người Chu Nhậm Quân, Từ Bái, Thẩm Hoài cũng không thể bỏ
qua mà lại tiếp đãi, tiếp tục lại như quất vào mặt Hồ Lâm. Từ Bái là Phó bí thư
tỉnh ủy thì không nói, Lý Thanh Phúc là Trưởng ban thư kí Thành ủy, cũng là cán
bộ được hưởng đãi ngộ lãnh đạo cao cấp, tự nhiên sẽ không cố ý làm thay đổi bầu
không khí trên bàn nói những lời châm chọc. Trên bàn tiệc sau đó cực kì vô vị,
Từ Bái cũng chỉ ngồi chưa tới một giờ thì lấy cớ có người báo cáo công tác,
cùng với Trưởng ban thư kí Thành ủy Lý Thanh Phúc rời tiệc trước.
Từ Bái, Lý Thanh Phúc vừa rời đi, mọi người cũng không cần giả
bộ nữa.
Khuôn mặt tươi cười của Hồ Lâm lập tức cứng ngắc lại, La Hiểu
Thiên, Cố Trạch Hùng liền đứng dậy cáo từ với Chu Nhậm Quân vẫn ngồi trên bàn
tiệc, thảm hại rời khỏi bữa tiệc như chạy trốn.
Thẩm Hoài lôi Chu Lập đứng dậy kéo ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Chúng tôi tiễn Hồ tổng, La tổng cùng Cố tiên sinh.
Nhưng đuổi theo ra đến bên ngoài, Thẩm Hoài liền lấy hơi, hướng
về phía Cố Trạch Hùng đi đằng sau cùng, cười khẩy nói:
- Cố tiên sinh bây giờ đã biết vì sao ban đầu tôi khen ngợi
anh “Dũng khí đáng khen” rồi chứ?
- Bí thư Thẩm, đừng có chèn ép người ta quá đáng.
Cố Trạch Hùng nhịn không được dừng chân trả lời một cách mỉa
mai.
Thẩm Hoài che vẻ châm biếm trên khóe miệng, sắc mặt âm trầm
nhìn thẳng vào Cố Trạch Hùng trong chốc lát, mới khinh thường dạy dỗ:
- Nếu không muốn bị người khác bắt nạt, trước tiên không nên
khinh người. Tôi hy vọng sau này có thể có cơ hội so chiêu với Cố tiên sinh.
- Tôi tuy bất tài, nhưng cũng sẽ không để cho Bí thư Thẩm thất
vọng.
Cố Trạch Hùng tức giận, cắn răng gằn ra từng chữ, nhưng sự
coi thường trong mắt Thẩm Hoài, khiến gã hoàn toàn không có cảm thấy câu nói của
mình ảnh hưởng gì đến người ta, càng khiến bản thân tức giận.
Nhìn thấy Hồ Lâm, La Hiểu Thiên, Cố Trạch Hùng thảm hại chui
vào trong xe, Chu Lập theo Thẩm Hoài đuổi theo ra xong hỏi:
- Chính là muốn kéo Cố gia vào thế cục à?
Thẩm Hoài lắc đầu cười nói:
- Không phải là Cố gia, mà là vị Cố thiếu gia này. Để tên địch
này chạy rồi, bên chúng ta chịu tổn thất bao nhiêu đồng minh?
Chu Lập mỉm cười, biết rõ Thẩm Hoài nói chính là nội bộ Cố
gia vì tranh giành gia sản mà tồn tại mâu thuẫn dữ dội. Không cần nói đại
phòng, nhị phòng của Cố gia nữa,dù là Dư Vi vừa mới ngồi ổn định vào vị trí Chủ
tịch hội đồng quản trị đóng tàu Bảo Hòa, cũng tuyệt đối không hy vọng chứng kiến
Cố Trạch Hùng có thái độ thù địch với cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận