Phong Khí Quan Trường

Chương 471: Tiến thoái lưỡng nan


Chương 471: Tiến thoái lưỡng nan
- Anh cùng Triệu Đông, Phan Thành mấy người các anh, đều là từ
thị cương mà ra, quy mô của tỉnh cương và sự tích lũy ở mặt kĩ thuật và khả
năng quản lý, đều phải mạnh hơn thị cương. Có một hai nhân vật như Lương Vinh
Tuấn, có gì là lạ chứ?
Thẩm Hoài cười nói:
- Trên thực tế, hiện nay ở địa phương có rất nhiều doanh nghiệp
nhà nước, kinh doanh đều có chút khó khăn, nhưng phải nói trong hệ thống tiến
hành tìm kiếm nhân tài với hình thức cụ thể, tỉ lệ doanh nghiệp nhà nước có
nhân tài, vẫn còn cao hơn hẳn các cơ quan. Những cái khác không nói, chỉ nói đến
trước đây ở đây đào tạo ra nhiều sinh viên như vậy, tỉ lệ lớn nhất đi đâu mất rồi?
Dương Hải Bằng cười nói:
- Vào cơ quan, cả ngày suy nghĩ cách người đấu người, suy
nghĩ trình độ của người ta cao rồi, thì năng lực làm việc phải giảm xuống.
- Đây chỉ là một phương diện.
Thẩm Hoài nói:
- Chủ yếu là mấy năm nay, sinh viên tốt nghiệp ngành khoa học
và kĩ thuật vào cơ quan khá thấp, còn phải nói đến sự hiểu biết về cơ cấu vận
hành xã hội công nghiệp hóa, ngành khoa học và kĩ thuật đương nhiên phải có ưu
thế xu hướng thay đổi so với các ngành khác, chính là đất nước chúng ta phải
xây dựng tốt, vẫn phải có nhiều nhân tài tư duy theo lý tính.
Nhìn những người ở bên bờ sông đối diện đều nhìn sang bên
này, Thẩm Hoài cùng Dương Hải Bằng vừa nói, vừa xuống đê, không quan tâm đến
Đàm Khải Bình bọn họ.

Tạ Chỉ không biết chuyện Thẩm Hoài đến thành phố tham gia huấn
luyện ở trường Đảng, đối với Thẩm Hoài đột nhiên xuất hiện ở nơi công trường cầu
Mai Khê, vừa nghi ngờ lại kinh ngạc, nhìn Tô Khải Văn ở bên trái.
Tô Khải Văn thật ra biết chuyện Thẩm Hoài tham gia học tập ở
lớp huấn luyện cấp Cục. Vốn dĩ anh ta cũng ở trong danh sách đó, nhưng vì phải
tránh chạm mặt Thẩm Hoài, anh ta cố tình chào hỏi bên kia trường Đảng, anh ta
theo sau một nhóm nhân viên rồi đi.
Tô Khải Văn chỉ giải thích thêm chuyện ở lớp huấn luyện cấp Cục
cho Tạ Chỉ, đứng ở bên cạnh Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa và những người khác đều
giữ im lặng. Đối với việc tham quan công trình thi công cải tạo xây dựng cầu
Mai Khê, đột nhiên không có sự tẻ nhạt, vô vị, khiến người ta khó có thể chịu đựng
được.
Đàm Khải Bình cũng không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Hoài đi xuống
đê ở bờ đối diện, rồi quay đầu lại. Nhìn Lưu Vĩ Lập, trong mặt hỏi họ có phải
là họ đang xuống đê hay không.
Lưu Vĩ Lập biết được suy nghĩ của Đàm Khải Bình, lập tức dẫn
đường mọi người xuống đê, rời khỏi công trường.
Tuy rằng nguy cơ thị cương là nhân tố ảnh hưởng trực tiếp,
nhưng Tô Khải Văn sau khi nhận lấy Mai Khê, không có sự đột phá gì lớn cũng là
sự thật.
Tuy rằng, nền kinh tế ở thị trấn Mai Khê hơn nửa năm nay tiếp
tục giữ tình tế đi lên, đặc biệt là kinh doanh hoạt động buôn bán của nhà máy
điện Mai Khê và sự đầu tư nhà máy hai Mai Cương, khiến thu nhập thuế vụ của Mai
Khê tiếp tục giữ mức tăng trưởng không ngừng, nhưng những cái này đều là Thẩm
Hoài khai thác kết cấu mà ra. Lúc này họ tham quan thị trấn Mai Khê, lại cho Thẩm
Hoài nhìn thấy, trong lòng có sự khó chịu giống như tên trộm bị tóm ở trong
nhà.
Đối với tình hình đóng thuế hai tháng nay ở Mai Cương mà nói,
sản lượng thép của tháng 2 ở Mai Cương đạt gần tám vạn tấn, thậm chí so với khả
năng thiết kế sản xuất mà Mai Cương công bố ra bên ngoài, còn cao hơn mười, hai
mươi phần trăm, tổng thuế trong tháng đó gần hai mươi triệu, cũng có nghĩa là,
chỉ cần hai nhà máy Mai Cương, thì có thể vì Mai Khê mà đóng góp vào thuế vụ gần
200 triệu.
Theo Lương Vinh Tuấn giới thiệu, nhu cầu thị trường vật liệu
thép năm nay vẫn rất căng thẳng. Lợi nhuận tấn thép của sản phẩm thép của tỉnh
cương cũng chạm đến hơn hai, mức độ lợi nhuận tấn thép của Mai Cương rõ ràng
cao hơn một đoạn so với tỉnh cương, Mai Cương ngoại trừ nạp thuế, lợi nhuận kiếm
được mỗi tháng rất có khả năng phải đạt đến bốn mươi triệu, thậm chí còn cao
hơn nữa...
Đây là những điều mà Lương Vinh Tuấn căn cứ vào thuế vụ hai
tháng gần đây và số liệu mà tình hình thị trường sắt thép phân tích ra được nói
cho họ biết. Lúc này xem ra, Mai Cương và Thẩm Hoài phải thu nhỏ sự khống chế đối
với thị trấn Mai Khê, nhưng biết hiện nay Mai Cương có số tiền mặt chảy vào cao
như vậy, hình bóng ở trong đầu Lưu Vĩ Lập, không sao xóa được. Anh ta tin rằng,
tuy Đàm Khải Bình không nói ra, nhưng trong lòng nhất định có sự hoang mang như
vậy.
Kí kết hiệp thương, tham gia cổ phần công ty cảng Mai Khê,
chính thức giành được quyền khống chế bến cảng Mai Khê ngang hàng với Mai
Cương, tập đoàn Hoài Năng, hẳn là chuyện đáng chúc mừng, nhưng chính vì nhìn thấy
Thẩm Hoài xuất hiện ở bờ đê phía tây sông Mai Khê, ngoại trừ Lương Vinh Tuấn
ra, trong lòng những người khác luôn bị đè nặng bởi một hình bóng không sao đuổi
đi được.
Đàm Khải Bình cảm thấy không khỏi mệt mỏi, tham gia buổi dạ
tiệc ở khách sạn Nam Viên, liền bảo Hoàng Hi lái xe đưa anh ta về, cũng không
có tâm trạng ở lại nói chuyện với Tạ Hải Thành, Tôn Khải Nghĩa.
Thấy xe của Đàm Khải Bình cuốn bụi mà đi, Tạ Chỉ khẽ mím chặt
môi lại, liền quay mặt lại nhìn cha mình, thấy trong mắt cha mình cũng có ánh mắt
trống trải, thở dài một hơi, không nói gì cả.
Tạ Thành Giang đứng ở sau bậc thang, nói:
- Bất luận Thẩm Hoài có chủ ý gì, chúng ta đều không thích hợp
để tiến sâu hơn vào Đông Hoa.
Tạ Chỉ quay đầu lại nhìn anh trai mình, muốn nói gì đó, phát
hiện ra không có gì có thể phản bác lại lời của anh trai mình.
Tuy rằng chuyện tham gia cổ phần nhà máy điện Mai Khê, vì rất
nhiều chi tiết của công trình giai đoạn hai vẫn chưa có sự bàn bạc thích đáng,
tạm thời vẫn tiếp tục trì hoãn, những đối với tình hình trước mắt mà nói, Chủ tịch
tỉnh Triệu Thu Hoa ở sau lưng kiên định thúc đẩy tỉnh cương khởi công dự án lò
điện thép mô hình lớn ở Mai Khê.
Tập đoàn Trường Thanh ở việc hành chính quản trị châu Á Thái
Bình Dương, tuy Tôn Khải Nghĩa có quyền phát ngôn rất lớn, nhưng cuối cùng là
chịu sự quy định của tổng bộ tập đoàn Trường Thanh. Hứng thú của chế tạo sắt
Fuji chỉ ở trên sự thâm nhập mức độ chiều sâu của dây chuyền sản xuất hải ngoại,
và cũng vô tình đề cập đến quyền đấu của giới quan chức trong nước, mà là bo bo
giữ mình chỉ theo đuổi lợi ích của họ trên phạm vi sản xuất công nghiệp ở nước
ngoài, tập đoàn Trường Thanh và chế tạo sắt Fuji hợp tác với tỉnh cương mở rộng
phạm vi sản xuất công nghiệp sắt thép ở Mai Khê, dường như đã là chiều hướng
phát triển, không có sóng gió nào có thể ngăn cản nổi.
Ngay tại năm trước, Tạ Chỉ chủ trương tiếp nhận công trình cải
tạo đường Hạ Mai, vẫn muốn dùng thái độ tiến sát từng bước, để giành lấy thế chủ
động, nhưng ai ngờ rằng, Thẩm Hoài lại ở đây lựa chọn thoát ra, lập tức khiến họ
lâm vào tình thế “tiến cũng không được, mà thoái cũng không xong.”
Hải Phong trong ba năm nay, hợp tác với tập đoàn Trường Thanh
trong sự đầu tư ở Đông Hoa có không ít, từ nhà xưởng cơ điện sớm nhất, khách sạn
hoa viên bốn mùa, và đầu tư cổ phiếu vào nhà máy thép hợp tác với chế tạo thép
Fuji gần đây, dự án công trình cải tạo đường Hạ Mai, con đường Chử Khê ở phía Bắc
và đầu tư cổ phiếu vào công ty công việc ở cảng Mai Khê, hầu như khiến Hải
Phong hai ba năm nay kiếm gần 200 triệu tiền mặt, dường như đều tiêu tốn ở Đông
Hoa, muốn thoát ra đã là điều không thể nữa rồi.
Nếu chiếu theo mức độ phát triển kinh tế trong năm 94 trước
đây ở thành phố Đông Hoa, tập đoàn Hải Phong hợp tác với tập đoàn Trường Thanh,
đầu tư gần 300 triệu, tuyệt đối chiếm sự quan trọng tương đối trong hoạt động
kinh tế của cả thành phố, có thể phát huy sức ảnh hưởng rất quan trọng, nhưng
dù sao người cùng theo chân bọn họ cùng chiến đấu không phải là người khác, mà
là khiến người khác nhìn không ra, khiến cho Hải Phong ở Đông Hoa từ trước đến
giờ đều không có cơ hội nắm lấy bất kỳ quyền chủ động nào.
Thị cương miễn cưỡng chống cự, Tạ Chỉ có một lần cho rằng họ
có thể từng bước nắm lấy tình thế, giúp Đàm Khải Bình ở Đông Hoa xoay chuyển tình
thế bất lợi, nhưng thế nào cũng không ngờ rằng, Thẩm Hoài sẽ lựa chọn lúc này để
giải phóng trận địa, không tiếc dẫn sói vào nhà, cũng phải để sau lưng có tỉnh
cương quy mô lớn được Chủ tịch tỉnh Triệu Thu Hoa ủng hộ
Tuy rằng cơ hội đầu tư mà Mai Cương và Hoài Năng nhường ra,
giống như mở ra đối với Hải Phong, nhưng thực lực của Hải Phong vẫn rất yếu, số
vốn có thể lấy ra để đầu tư thêm vào tương đối có hạn, theo vào cũng không thể
thay đổi tỉnh cương chiếm lấy thế chủ đạo.
Bất luận sau lưng Thẩm Hoài có chủ ý gì, lúc Đàm Khải Bình vẫn
chưa hoàn toàn giảm sốc từ nguy cơ thị cương, Thẩm Hoài không tiếc dẫn sói vào
nhà, để cho tỉnh cương tiến vào với quy mô lớn, chỉ biết quan chức nhà họ Triệu
tiếp tục mở rộng bàn cờ ở Đông Hoa, đối với Đàm Khải Bình hình thành xu thế nắm
giữ hơn nữa. Trong tương lai không xa, Triệu Thu Hoa ở tỉnh thúc đẩy trực tiếp
đưa Đàm Khải Bình điều ra khỏi Đông Hoa, chưa hẳn không có khả năng.
Một khi tỉnh cương chiếm quyền chủ động phát triển kinh tế
Đông Hoa, còn dùng Ngu Thành Chấn và các cán bộ khác, đối với sự thâm nhập sâu
vào Đông Hoa ở các mặt, khiến Đàm Khải Bình ở Đông Hoa trở nên có thể thành
không, Triệu Thu Hoa làm Chủ tịch tỉnh, trực tiếp đưa Đàm Khải Bình điều ra
Đông Hoa, cũng trở thành điều đương nhiên và hợp logic.
Chẳng lẽ mục đích của Thẩm Hoài chính là cái này?
Lẽ nào Thẩm Hoài không tiếc hai bên cùng thua thiệt, cũng phải
kéo Đàm Khải Bình xuống nước hay sao?
- Thẩm Hoài làm loạn như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?
Tạ Chỉ không kìm nổi hỏi.
- Điều này thì có gì khó hiểu cơ chứ.
Tạ Thành Giang nhăn mặt nói:
- Mấy năm nay không phải là hắn luôn muốn hủy hoại nhà họ Tống
mới cam tâm hay sao?
Tạ Chỉ thở nhẹ ra một hơi, trong lòng biết Thẩm Hoài sẽ không
dễ dạng trút bỏ mối hận cũ bị vứt bỏ ở nông trại lúc còn nhỏ, trong lòng nghĩ
có lẽ chỉ có lý giải như vậy mới có thể giải thích hắn không tiếc cả hai đều
thiệt cũng phải đẩy Đàm Khải Bình xuống dưới, khiến nhà họ Tống khó khăn lắm mới
hình thành tư tưởng làm sụp đổ vận mệnh ở Hoài Hải, chỉ là trong lòng cô có
chút nghi ngờ, hỏi:
- Dì Tống cùng Tông Hồng Quân có thể ung dung để hắn làm loạn
như vậy sao?
- Điều đó chỉ có thể nói trước đây hắn ấm ức quá nhiều.
Tạ Thành Giang nói.
Đối với điều này Tạ Chỉ cũng không nói gì, trước đây cũng là
Đàm Khải Bình lúc nào cũng cùng họ ở Đông Hoa thúc ép Thẩm Hoài, lúc này Thẩm
Hoài chủ động bỏ chạy, họ vẫn không thể nói không phải là hắn.
- Hoài Năng, Hồng Cơ lúc này cũng là bị Mai Cương kéo vào quá
sâu, rất nhiều chuyện đều chỉ có thể tiến thoái cùng Thẩm Hoài.
Tạ Thành Giang lại nói:
- Hơn nữa Thành Quang, Đới Thành Quốc bọn họ vừa bắt đầu liền
có chút phê phán việc dượng đến tỉnh Hoài Hải đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh,
chỉ là không có biểu hiện ra mà thôi. Hiện nay giữ sự trầm lặng cũng không là
chuyện gì khó tưởng tượng cả.
Tạ Chỉ thấy cha mình đứng ở một bên không nói một tiếng từ đầu
đến cuối, biết chuyện này đối với cha là một sự đả kích rất lớn.
Cũng không phải là nói Hải Phong sẽ có tổn thất trực tiếp gì,
nhưng Tạ Hải Thành mấy năm nay đều cười nhạo sóng gió ở hai giới chính thương,
nhưng từ đầu đến cuối lại chịu sự chi phối của một tiểu tử trước đây không bao
giờ để ý đến như Thẩm Hoài, lúc này thậm chí cũng phải suy nghĩ có nên là vứt bỏ
đồng minh chính trị có có sự hợp tác chặt chẽ trong khoảng thời gian dài trước
đây hay không. Bất luận nói thế nào, về mặt tâm lý đều là một lần thất bại
nghiêm trọng, sao lại khiến cho y không có cảm giác vắng lặng.
Tạ Thành Gianh nói:
- Nhà máy điện Mai Khê cùng với dự án lò điện thép quan trọng
của tỉnh cương trong tương lai, anh không chủ trương tiếp tục đi theo. Trước
tình thế không rõ ràng, em cứ ở Đông Hoa từ từ tiêu hóa việc kinh doanh hiện
có, hoặc có thể tiếp tục từ Hong Kong đưa người qua đây, khiến cho lực lượng ở
bên này mạnh lên một chút.
Tạ Chỉ nghĩ thầm rằng cũng chỉ có thể như vậy.

Nobuo Yamazaki đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra thấy bố con nhà họ
Tạ ở bãi đỗ xe sau khi Đàm Khải Bình rời khỏi được một lúc, vẫn đứng ở đó nói
chuyện.
Nobuo Yamazaki quay đầu lại, nói với người thanh niên trẻ
đang ngồi ở trên ghế salon trong phòng:
- Yasuda, lần này anh đến Trung Quốc định ở lại trong bao
lâu?
- Khả năng không đi nữa.
Yasuda ngồi ở ghế salon vắt chân lên, nói:
- Chính phủ Trung Quốc sẽ cho phép ngân hàng có vốn nước
ngoài trực tiếp thiết lập chi nhánh ở Trung Quốc. Tuy miệng nói ra không lớn,
nhưng tổng bộ cũng có ý mượn cơ hội này tiến vào Trung Quốc, song nơi làm việc
rốt cuộc đặt tại Yến Kinh hay Quảng Nam, tổng bộ vẫn đang bàn bạc. Thật là phiền,
vì vậy rốt cuộc tôi sẽ ở lại Yến Kinh, hay ở lại Quảng Nam. Hiện nay vẫn chưa
xác định, song tôi vẫn có hứng thú đặt một chi nhánh ở Đông Hoa, đến lúc đó
cũng thuận tiện đến thăm anh uống rượu nói chuyện thường xuyên hơn.
- Vậy sao?
Nobuo Yamazaki nghe được thông tin ngân hàng Yasuda sắp tiến
vào Trung Quốc, có chút vui sướng, hỏi:
- Bây giờ đầu tư của chế tạo sắt Fuji đối với Trung Quốc phải
qua rất nhiều bước, rất phiền phức. Ngân hàng Yasuda nếu muốn tiến vào Trung Quốc,
không chỉ chế tạo sắt Fuji có thể đẩy nhanh tốc độ trong tình hình sản xuất
công nghiệp ở Trung Quốc, hành động của tài phiệt Yasuda trong tình hình ở nước
ngoài cũng có thể tăng nhanh, song ngân hàng Yasuda thật sự đặt văn phòng ở
Đông Hoa hay sao?
- Cái nơi Đông Hoa này thật sự rất bình thường. Cho dù tốc độ
như vậy phải đuổi kịp thành phố Bình Giang, cũng phải mất mấy năm, song cũng có
vài nhân vật thú vị.
Yasudanói:
- Thẩm Hoài này trong thời gian ở Anh quốc, con người này
luôn ở Birmingham, có tiếp xúc với Tây Vưu Minh Tư, Phi Kỳ Thực Nghiệp, chỉ là
những nhân vật lợi hại ở Đông Hoa như Đàm, Ngu, đối với những chuyện này đều
hoàn toàn không biết gì cả, sao có thể là đối thủ của Thẩm Hoài được. Phải
tránh cho chế tạo thép Fuji cách ly ở Đông Hoa, ngân hàng Yasudakhông giúp các
anh một tay, sao thành được?
- Chúng ta có cần phải đem những tin tức này nói cho mấy người
Đàm, Ngu biết hay không?
- Hiện nay e là không kịp nữa rồi, cũng không có ý nghĩa.
Yasudakhinh thường nói.
- Hơn nữa, nếu trực tiếp giết chết từ trong trứng nước, cũng
thực sự không thú vị chút nào.

Nghi thức ký kết, tỉnh cương, tập đoàn Trường Thanh, và chế tạo
thép Fuji tổ chức buổi tiệc chúc mừng. Bên xây dựng Bằng Duyệt, Chử Giang, và đầu
tư Chúng Tín cũng tổ chức dạ tiệc chúc mừng ở Thượng Khê Viên. Lần này, tuy để
tỉnh cương bọn họ giành được quyền khống chế ngang bằng với bến tàu Mai Khê,
bên xây dựng Bằng Duyệt, Chử Giang, và đầu tư Chúng Tín cũng lấy lại được số vốn
đầu tư nhiều hơn rất nhiều so với lúc ban đầu, cũng là một chuyện đáng chúc mừng.
Trong tay Thẩm Hoài cầm danh sách những người có mặt trong lễ
ký kết, nhìn thấy đại diện của ngân hàng Yasudacũng họ Yasuda, có tên là
Yasuda, hỏi Tôn Á Lâm:
- Cô nói xem, cái người tên Yasudanày, có phải là người xuất
thân từ gia tộc Yasudakhông?
Nền kinh tế Nhật Bản ở mức độ tương đối do tập đoàn tư bản
tài chính nắm giữ, lại do tính chất đóng cửa trong truyền thống kinh tế xã hội
Nhật Bản, cho nên bên ngoài đều có thói quen gọi tập đoàn tư bản tài chính của
Nhật Bản là “tài phiệt”.
Ở trong nước vẫn rất lạ lẫm với việc tài phiệt Yasudalấy ngân
hàng Yasudalàm trung tâm. Nhưng trên thực tế, là xí nghiệp luyện thép lớn thứ
ba ở Nhật Bản, chế tạo thép Fuji cũng chỉ là chi nhánh của tài phiệt Yasudamà
thôi.
Nhà máy thép liên doanh mà chế tạo thép Fuji đầu tư xây dựng ở
Đông Hoa, ngoài các nhà đầu tư trực tiếp ra, hầu như khoản vay 30 triệu USD
chính là do ngân hàng Yasuda, còn chế tạo thép Fuji, t tỉnh cương, tập đoàn Trường
Thanh đầu tư cổ phiếu vào công ty cảng Mai Khê lần này, cũng sẽ do ngân hàng
Yasuda cho vay một khoản tương đương 10 triệu USD để bổ sung số tiền xây dựng.
Tuy rằng quy mô tài sản của tập đoàn Trường Thanh cũng có khoảng
vài tỉ USD, nhưng so với tài phiệt Yasuda, vẫn còn kém xa.
Quốc vụ viện sắp mở cơ quan ngân hàng có vốn nước ngoài, trực
tiếp đặt chi nhánh ở trong nước, đầu tiên các ngân hàng có vốn nước ngoài có ý
muốn tiến vào Trung Quốc, Thẩm Hoài cũng có nhìn thấy danh sách, ngân hàng Yasudacũng
nằm trong số đó.
Tuy rằng Quốc vụ viên tạm thời không cho phép những ngân hàng
có vốn nước ngoài trực tiếp nhận tiền tiết kiệm, nhưng thực lực vốn của bản
thân những ngân hàng có vốn nước ngoài rất lớn, một khi họ có điều kiện tiến
vào thị trường đầu tư sản xuất công nghiệp ở trong nước, hành động hoặc có khả
năng sẽ nhanh chóng hơn so với tưởng tượng nhiều.
Đặc biệt là mối quan hệ thân thiết giữa chế tạo thép Fuji và
ngân hàng Yasuda, có vài chuyện đối với Mai Cương mà nói càng có tính cấp bách
hơn.
-...
Tôn Á Lâm nghiêng đầu lại, nói:
- Là người vênh váo tự đắc, ở bên trong lộ ra tính cách kiêu
ngạo, cũng chỉ có những người xuất thân từ gia tộc tài phiệt Nhật Bản mà ra, mới
có thể có tính cách khiến người ta ghét như vậy.
Từ những năm 70, 80 Nhật Bản đã phát triển trở thành một
trong những nước có nền kinh tế sôi động nhất trên toàn thế giới. Các nhà tài
phiệt Nhật Bản sớm đã đấu đá lẫn nhau ở thị trường tư bản gần 20 năm, so với
các thế lực Anh, Pháp và các nước tư bản Tây Âu thì tương đối yếu thế, giữa đôi
bên có sự hợp tác, nhưng nhiều hơn là không ưa nhau.
Thẩm Hoài cười cười, tuy hắn có rất nhiều mặt đều đang cố gắng
học tập mô hình kinh tế của Nhật Bản, nhưng trong xương cốt vẫn không có thiện
cảm đối với Nhật Bản, có thể hiểu tâm trạng của Tôn Á Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận