Phong Khí Quan Trường

Chương 134: Hợp tác


Chương 134: Hợp tác
Đối mặt với lời mời chính thức của Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm thu lại
nụ cười tùy ý thường ngày, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài nửa buổi. Tuy nàng không biết
trong ba năm sau khi về nước của hắn đã xảy ra những chuyện gì, nhưng nàng tin
tưởng vào những gì mình chứng kiến thời gian qua.
Thẩm Hoài đã hoàn toàn biến thành một người khác, có lẽ bản
chất háo sắc vẫn chưa có gì thay đổi, nhưng đã không phải là tên bất học vô thuật,
không chí tiến thủ ngày xưa nữa rồi.
Tuy từ nhỏ Tôn Á Lâm cũng ngậm chén vàng trong mồm mà lớn,
nhưng đối với gia tộc bảo thủ đến mức ngoan cố này nàng chán ghét từ tận đáy
lòng, với người phân rõ lợi hại phải trái như nàng, lúc này ở đại lục, đối tượng
thích hợp nhất cho nàng hợp tác chính là Thẩm Hoài.
Ánh mắt Tôn Á Lâm nhìn xuống bàn tay trắng nõn mềm mại của
mình, nói:
“Có một số người ăn nói còn dễ lọt tai hơn cả anh, nhưng tôi
biết nói hay chưa chắc đã làm hay. Tuy trước khi về nước, có nằm mơ tôi cũng
không ngờ được sẽ có lúc bắt tay hợp tác với anh, có điều nói thực, trong trường
hợp này, tôi nguyện ý tin tưởng anh…”
Nghe Tôn Á Lâm nói vậy, Thẩm Hoài đành chịu cười khổ: “Còn giữ
lại gì nữa à?” Nhưng hắn cũng hiểu đức hạnh trước kia của “mình” là gì, Tôn Á
Lâm có thể tin tưởng hắn, khí phách cô nàng xem ra không hề nhỏ chút nào.
“USD trong tay tôi không nhiều, còn chưa tới 30 vạn…” Tôn Á
Lâm lại nói.
“Trong tay cô được chút tiền thế mà còn vung vẫy ra mua xe?
Còn tưởng ít ra phải có chừng 5-60 vạn USD chứ?”
“Chiếc xe kia là điều kiện với ba tôi để tôi về nước công
tác, chứ tôi lấy đâu ra tiền?” Tôn Á Lâm nói: “Chẳng qua uy tín của tôi còn
không sai, trước gom ra 5-60 vạn hẳn không thành vấn đề. Tuy tôi còn có thể kéo
thêm được một chút, nhưng cũng cần xưởng thép lấy ra được thành tích khả quan
làm bảo đảm, tôi mới đi thuyết phục người khác được…”
Tuy Tôn Á Lâm chỉ có bốn năm kinh nghiệm trong lĩnh vực tài
chính ngân hàng, nhưng làm con cháu nhà họ Tôn, lại được giáo dục trong một môi
trường bài bản, hiện đại, thực lực bản thân cao hơn người bình thường rất nhiều,
thế nên cả trong nước lẫn ngoài nước nàng đều có mạng lưới quan hệ khá rộng.
Từ xưa đến nay, quyền lực tư bản của một cá nhân không phải ở
số tiền nằm trong tay, mà ở số tiền mà người đó có thể sử dụng…
“Lần này tôi sẽ để những người trong hệ thống quản lý như Triệu
Đông trực tiếp lấy cổ phần, phía ngân hàng các cô có thể nhận cổ phần làm thế
chấp, cho bọn họ vay vốn không?” Thẩm Hoài lại hỏi.
“Nếu số lượng không lớn thì chắc không có vấn đề gì, chuyện
này tôi còn phải xin ý kiến từ chi nhánh trên tỉnh. Chẳng qua MBO mới chỉ thịnh
hành trên thế giới chừng 10 năm trở lại đây, ở đại lục chắc là vấn đề rất mẫn cảm.”
Đối với hệ thống kinh tế tài chính của chính phủ trong nước Tôn Á Lâm nghiên cứu
rất sâu, cũng là một trong số ít những người Thẩm Hoài quen biết có thể bàn luận
giao lưu về những chuyện đại loại thế này với hắn.
“Bộ phận quản lý nhận cổ phần và MBO là hai chuyện hoàn toàn
khác biệt. Ở đại lục cũng có học giả từng nhắc tới vấn đề thân phận quyền sở hữu
của xí nghiệp. Trong tiến trình cải cách cổ phần hóa sơ bộ, trước mắt tôi sẽ chỉ
để bộ phận quản lý nắm giữ không quá 10% cổ phần. Chỉ cần im lặng mà làm, không
tung hê ra ngoài, chắc chẳng mấy người để ý.” Thẩm Hoài lại nói: “Hơn nữa, nếu
có ai hỏi thì tôi sẽ trả lời là vì cổ đông nước ngoài kiên trì yêu cầu bộ phận
quản lý phải được nhận cổ phần.”
“Được, lấy tôi làm lá chắn phải không…” Tôn Á Lâm không vừa
lòng trừng Thẩm Hoài.
“Thế cô nguyện ý đổ tiền đổ cửa vào một xí nghiệp được quản
lý chặt chẽ, hiện đại hay là một xí nghiệp mà cả bộ phận quản lý cũng không
cách nào ổn định?” Thẩm Hoài hỏi.
“…” Tôn Á Lâm biết mình bị Thẩm Hoài lấy ra làm vật đỡ đạn,
nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
“Tài chính của cô chuyển về trong nước liệu có xung đột với
chức vụ trong ngân hàng không?” Thẩm Hoài hỏi.
“Trong tay ba tôi có một công ty ký quỹ, tài chính có thể về
tài khoản trong nước bất cứ lúc nào, điều này anh không cần bận tâm…” Tôn Á Lâm
nói.
Thẩm Hoài biết con cháu thế hệ thứ ba, thế hệ thứ tư của Tôn
gia, những ai có chút tài cán đều không khả năng thành thật sống bám vào tập
đoàn Trường Thanh, chịu gia tộc quản lý nghiêm khắc và hạn chế rất nhiều, hoặc
nhiều hoặc ít sẽ đi làm ăn riêng, thậm chí còn đi móc chân tường của tập đoàn.
Thẩm Hoài không hỏi kỹ nữa, Tôn Á Lâm có thể nói cho hắn biết
tồn tại của công ty ký quỹ ấy đã là sự tín nhiệm tương đương cao rồi, không khả
năng nói rõ toàn bộ chi tiết được.
Thẩm Hoài ôm đầu mà nằm, nói: “Về sau hai chị em ta liên thủ
đánh ra một phiến thiên địa rồi, có nên kiếm hai ly rượu chúc mừng một cái
không nhỉ?”
“Ai là chị em với anh? Rành rành anh hơn tôi 7 ngày, gọi thế
này, nghe như là bà cô nào ấy! » Tôn Á Lâm không vui nói.
Thẩm Hoài cảm khái: “Hai chuyện này tốt nhất nên tranh thủ bắt
tay luôn vào đầu năm sau. Lần này chắc cũng dồn đợc chừng 10 triệu, không như vậy
chuyển mở rộng tổ máy phát điện khéo phải đợi đến nửa năm sau mới có thể đi
làm, tốc độ như vậy là quá chậm…”
Đầu thập niên 90, tình hình cung ứng điện lực trong nước rất
thiếu thốn, xưởng thép Mai Khê dùng công nghệ lò điện để luyện thép, phần điện
thiếu chỉ có thể dựa vào chạy máy phát điện để bù.
Đây cũng là lý do vì sao vừa rồi Tôn Á Lâm cười nhạo Thẩm
Hoài quá tham lam, kéo 1 triệu USD đến đầu tư có thể khiến Mai Khê bội thực mà
chết. Không phải cứ có đầu tư là tiêu hóa được nổi, còn phải nhìn năng lực phối
bị công nghiệp đạt tới trình độ nào.
Trước đây tổng sản lượng thiết kế của xưởng thép Mai Khê chỉ
có 10 vạn tấn, tuy đã phát huy hết tiềm lực, nhưng với năng lực phối bị công
nghiệp hiện tại chỉ đủ để sản xuất 10 vạn tấn là cùng.
Điều kiện tiên thiên hạn chế, như quả không đầu tư thêm, đến
sang năm có thể đẩy sản lượng lên 12 vạn tấn là hết mức, năng lực quản lý mạnh
đến mấy cũng chỉ đạt mức ấy mà thôi.
Mục tiêu của Thẩm Hoài đầu tiên là cải tạo dây chuyền lò điện,
đem sản lượng mỗi năm của dây chuyền đẩy lên 16 vạn tấn, thậm chí còn cao hơn nữa.
Có điều, muốn làm được thế chí ít phải đổ vào chừng 10 triệu,
mở rộng tổ máy phát điện, bảo đảm cung ứng điện lực kịp thời cho dây chuyền chạy
liên tục.
Nếu dựa vào tích lũy từ lợi nhuận của xưởng, moi ra được 10
triệu cần chừng 4 đến 6 tháng. Mà Thẩm Hoài muốn thông qua lần cải cách cổ phần
hóa này, thu hút đầu tư nước ngoài và bộ phận quản lý hùn vốn lấy cổ phần, đến
sang năm trực tiếp gom đủ 10 triệu cho xưởng.
Đây là tiền đề tạo bước đệm cho xưởng thép phát triển, tranh
thủ được thời gian nửa năm quý báu.
Nếu thuận lợi, đến trước tháng ba sẽ bắt tay vào cải tạo năng
lực phối bị, khi đó mục tiêu 400 triệu sản lượng không phải là cái gì quá xa
xôi.
Đối với tình hình tài vụ trong xưởng Tôn Á Lâm nắm bắt rất
rõ, nếu để bộ phận quản lý nắm giữ chừng 10% cổ phần, ngân hàng thương nghiệp
chỉ có thể cho đám Triệu Đông vay không quá 5 triệu, như vậy sẽ không khiến người
khác quá chú ý.
Thẩm Hoài đẩy cổ đông nước ngoài ra làm lá chắn, không nghi
ngờ gì là một nước cờ độc và lạ.
Để bộ phận quản lý nắm giữ cổ phần là chuyện rất mới ở đại lục
thời bấy giờ, quan viên địa phương bảo thủ thường thường không dám là người đầu
tiên ăn cua, nhưng đồng thời từ phía TW mấy năm qua rất coi trọng thu hút đầu
tư nước ngoài, bởi yêu cầu của cổ đông ngoại, thể chế xí nghiệp bị phá khỏi tiền
lệ đã là chuyện thường ngày ở huyện… Loại chuyện này, dù ra sơ sót cũng dễ được
tuyến trên châm chước, hơn nữa còn thể hiện ra được khí độ của nhà cải cách.
Thẩm Hoài lại bàn với Tôn Á Lâm, để một bộ phận vốn đầu tư
rót vào công ty hữu hạn Tử La; đồng thời nếu Chu Lập thực sự là người có tài, hắn
sẽ trợ giúp Chu Lập thành lập công ty của riêng mình, rủ thêm cả đám Chử Hợp
Lương, Dương Hải Bằng hùn vốn.
Như thế, dù thị trấn không nắm giữ cổ phần của công ty kiến
trúc Chu Lập, vẫn hình thành được thế khống chế liên hợp. Bản thân việc này đối
với Chu Lập cũng không xấu, lại có thể phòng bị lỡ mai này Chu Lập làm lớn quay
sang bất lợi với mình.
Thẩm Hoài tịnh không tin tưởng lòng trung thành đơn thuần, chỉ
có đem các loại thủ đoạn lợi ích quấn chặt những người trong tay thành một chỉnh
thể. Trừ phi hắn độc đoán đến mức chúng phản thân ly, để cả chỉnh thể chán nản
mà đi, không thì muốn phản bội hắn sẽ khốn khó dị thường.
“Nói thế tôi cũng là một con cờ trong tay anh?” Sau khi hiểu
rõ toàn bộ ý tưởng của Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm cảm khái nói.
“Không cần nói khó nghe thế đâu, làm như cô thiệt thòi lắm ấy,
“chị họ tôi” là người chịu ăn thiệt sao?” Thẩm Hoài cười rộ lên, nói.
“Tôi không biết ngày sau anh sẽ phát triển đến bước nào,
nhưng nếu được tuyển chọn, chắc tôi không muốn làm kẻ địch của anh.” Tôn Á Lâm
nghiêng đầu nhìn chằm chằm Thẩm Hoài, thình lình bật hỏi: “Từ lúc nào thì anh
đáng sợ thế này?”
“Cảm ơn lời khen ngợi của cô.” Thẩm Hoài cười nói.
Nếu nhất định phải tìm một người trong nhà họ Tôn để hợp tác,
Thẩm Hoài tin tưởng không có ai thích hợp với hắn bằng Tôn Á Lâm.
Đêm khuya rồi, Tôn Á Lâm muốn về lại nhà khách, Thẩm Hoài dặn:
“Đầu năm sau cô đưa tài liệu công ty ký quỹ ở nước ngoài cho tôi, tiền về càng
nhanh càng tốt. Chuyện cổ phần hóa, thị trấn không làm chủ được, còn phải cần
huyện ủy phê chuẩn, rất phiền hà…”
“Được, đầu năm sau sẽ đưa tài liệu cho anh.” Tôn Á Lâm lại hỏi:
“Ngày mai có cần tôi đến không?”
Nhìn thân hình bốc lửa như ẩn như hiện trong bộ áo khoác, Thẩm
Hoài lắc lắc đầu, nói: “Tôi ngủ một đêm, sáng mai sẽ ra viện sớm…”
“Gấp thế à? Thời tiết bên ngoài lạnh lắm, lại không có giai
nhân làm bạn, không bằng ở lại trong bệnh viện thêm mấy ngày.” Tôn Á Lâm nói.
“Tin tôi nằm viện đã truyền ra rồi, ngày mai có ở đây cũng
không được yên thân, sao dưỡng bệnh cho tốt được?” Thẩm Hoài nói.
Cho dù chỉ là tên quan cửu phẩm bé bằng hạt vừng, nhưng làm
người đứng đầu, chỉ cần mặt dưới biết tin, số người đến thăm tuyệt đối không ít
hơn bí thư huyện ủy bao nhiêu.
Giống như bí thư huyện ủy nằm viện chẳng hạn, chính chức hệ
thống đảng chính tuyến dưới sẽ tới thám thị tình hình; Thẩm Hoài đổ bệnh, tin tức
truyền ra, trừ cán bộ trên trấn nối đuôi nhau đến thăm, bí thư, chủ nhiệm các
thôn cũng sẽ nghe gió mà động.
Bất cứ một kẻ nào nắm được quyền lực, những kẻ nằm dưới sự ảnh
hưởng của chiếc ô quyền lực ấy đều phải hướng lên nhìn.
Thẩm Hoài muốn an tĩnh, cách tốt nhất là nhanh nhanh biến khỏi
nơi này.
“Vậy anh định tới chỗ nào nghỉ ngơi?” Tôn Á Lâm hỏi
Căn nhà trong túc xá phủ thị chính của Thẩm Hoài vẫn chưa bị
thu hồi, nhưng sau khi quan hệ xuất hiện vết nứt, hắn sẽ không xuất hiện trước
mặt người nhà Hùng Văn Bân làm gì.
“Chỗ nhà cũ chắc cũng yên ổn được một hai ngày…” Thẩm Hoài
nói.
Còn nữa, dù Thẩm Hoài có mệt mỏi, tâm lý có đành chịu, ngày
mai ra viện vẫn phải tới chúc tết Đàm Khải Bình.
Hiện thực chốn quan trường là thế, Đàm Khải Bình là bí thư thị
ủy, trong khi hắn chỉ là bí thư đảng ủy trấn.
Chỉ Đàm Khải Bình mới có tư cách mặt lạnh với hắn, còn hắn
không có tư cách mặt lạnh với y.
Lại thêm Đàm Khải Bình mới chỉ đẩy hắn ra mép biên chứ chưa hề
đá hắn ra khỏi vòng tròn; Thẩm Hoài đủ thông minh để hiểu, trước khi có tư cách
“ra ở riêng”, bề ngoài vẫn phải “y phụ” Đàm Khải Bình, đó là thực tế tất yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận