Phong Khí Quan Trường

Chương 980: Bất ngờ.


Chương 980: Bất ngờ.
Nói chuyện cùng Lý Cốc cũng không mất nhiều thời gian, đi ra
khỏi quán café nhìn ánh đèn nghê hồng trên đường cái, Thẩm Hoài đưa tay ra nhìn
đồng hồ, cũng vừa hơn tám giờ.
Quảng trường Đông Phương cách quán café hai đầu phố, Thẩm
Hoài đi tới đó.
Đêm cuối tháng tám tại Từ Thành vẫn hết sức oi bức.
Năm 99 điều hòa không khí đối với gia đình bình thường mà nói
vẫn là xa xỉ phẩm, càng nhiều người thà rằng ở lại trên đường cũng không muốn ở
trong nhà chịu oi bức trằn trọc khó ngủ, dòng người trên đường cái 8-9 giờ so với
ban ngày còn dày đặc hơn, có tình nhân trẻ tuổi, có vợ chồng trung niên trên mặt
đã hiện nếp nhăn, còn có lão niên tóc trắng bầu bạc, có người lẻ loi ngồi ở bậc
thang trước quảng trường nhờ đèn đường ngồi đọc báo, cũng có mốt của cô gái đem
du lịch xách túi, túi xách …
Có một bé bán hoa dây dưa cùng một đôi tình nhân dáng vẻ sinh
viên, muốn chào hàng hoa hồng trong tay, đôi tình nhân sinh viên sờ giằng co
cũng không quay đầu lại nhanh chóng tránh ra. Cô bé cũng không thất vọng mà
nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, ánh mắt liếc qua Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài đang muốn gọi điện cho Thành Di hỏi cô đang đi dạo ở
tầng mấy, đã thấy cô bé kia buông tha cho một đôi có thể trở thành khách hàng
tiềm năng, hướng tới chỗ hắn đi tới.
- Chú, mua cành hoa đi?
Cô bé có khuôn mặt trái xoan vô cùng bẩn, nhìn hết sức lem luốc,
nhưng đôi mắt to tròn thanh tú, kẹp hai cái bím tóc sừng dê, đem một đóa hoa hồng
đã hơi héo đưa qua.
Thẩm Hoài lấy ra mười đồng tiền trong ví da đưa cho cô bé, chọn
lấy cành nhiều cánh hoa, đi dến đại sảnh cửa hàng, lại gọi điện cho Thành Di,
cô vừa mới ở tầng dưới tại quầy trang điểm xem đồ.
Thẩm Hoài cầm hoa hồng đi tới, nghĩ nên nói như thế nào với
Thành Di cho tốt để cho cô vui vẻ, thăm dò phía trước, rõ ràng nhìn thấy Thành
Di cùng Trần Đan tay nắm tay cúi đầu ghé vào trước quầy đồ trang điểm, anh sợ đến
mức hận không thể đem hoa hồng có gai này nuốt xuống bụng.
- Anh nói chuyện cùng Lý Cốc nhanh như vậy à?
Thành Di nhìn thấy Thẩm Hoài, vẫy tay để anh tới, nhìn thấy
trong tay Thẩm Hoài có hoa hồng, làm như nhìn không thấy.
- Hai người làm sao lại ở chung vậy?
Thẩm Hoài đem hoa hồng dấu sau lưng, coi như là anh mua cành
hoa này thuần túy là cho mình thưởng thức.
- Tiểu khu ban đêm đột nhiên mất điện, cục cung cấp điện nói
phái người xuống kiểm tra, nhưng cũng không biết mấy giờ mới có thể sửa xong,
em liền đến đây đi dạo,không ngờ gặp phải Thành Di ở trong này.
Trần Đan vén sợi tóc lên, giải thích nguyên nhân cô cùng
Thành Di gặp mặt, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ dịu dàng nhã nhặn và lịch sự, cũng
dường như cũng không nhìn thấy hoa hồng trong tay Thẩm Hoài.
- Mùa hè lượng điện dùng rất lớn, Từ Thành rất nhiều tiểu khu
mạch điện không được cải tạo, động một tí là không gánh nổi. Thời gian trước
tôi nói chuyện với lão Hùng cũng nhắc tới vấn đề này.
Thẩm Hoài xấu hổ lại gần đáp, nghĩ chuyển hướng câu chuyện
nói nhiều chút cho đỡ lúng túng.
Chỉ có điều Trần Đan cúi đầu chuyên tâm xem thử hộp phấn vừa
mới cùng Thành Di lấy ra, dường như hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ của Thẩm
Hoài.
Không để ý tới anh cũng tốt, Thẩm Hoài lập tức coi mình là
khúc gỗ đứng nơi đó, nghe Thành Di cùng Trần Đan đang trò chuyện tâm đắc về các
loại mỹ phẩm dưỡng da,trong lòng vẫn chỉ muốn đào hố cho mình nhảy xuống cho
thoải mái.
Cuối cùng Trần Đan cùng Thành Di cũng mua một bộ mỹ phẩm dưỡng
da, quẹt thẻ thanh toán, nói:
- Tiểu khu chúng tôi hẳn lúc này có điện rồi, hai người tiếp
tục đi dạo phố đi, em đi về trước đây.
- Đừng để ý tới anh ấy.
Thành Di giữ chặt cánh tay của Trần Đan nói:
- Hiệu suất làm việc của cục cung cấp điện nào có cao như vậy.
Trời nóng như vậy nếu không có điện, không có điều hòa không khí, chị ở trong
phòng làm sao chịu được.Hôm nay chị ở chỗ em, để Thẩm Hoài tìm chỗ khác ở.
Thẩm Hoài ước gì mình tìm chỗ khác ngủ, không để bị lúng túng
trước hai người Trần Đan và Thành Di, nói:
- Vậy hai người đi dạo tiếp đi, anh đi trước …
- Anh đừng vội đi, hai chúng en đi dạo phố còn chưa có người
trợ giúp đâu.
Thành Di nói, đưa túi trong tay nhét vào ngực của Thẩm Hoài,
lại để túi lớn túi nhỏ trong tay Trần Đan ném cho Thẩm Hoài cầm.
- Có phải điều hòa không khí ở đây bị hỏng rồi không, sao lại
nóng như vậy?
Thẩm Hoài lau mồ hôi trên trán, nói:
- Nếu không anh tới cửa chờ, hai người cứ đi dạo ở cửa hàng
đi.
Thành Di quay đầu lại liếc xéo với anh một cái, bộ dạng như
muốn anh đi thử một chút xem. Thẩm Hoài chỉ có thể thành thật đi theo sau hai
người, miệng lẩm bẩm nói:
- Ở trong thành phố cũng có ba bốn trăm vạn nhân khẩu, sao
anh lại có cảm giác nhỏ bé thế này?
- Có phải anh đang lo lắng sẽ còn gặp phải ai nữa đúng không?
Thành Di hờn dỗi hỏi, nhưng cũng không muốn nghe câu trả lời
của Thẩm Hoài, lôi kéo Trần Đan đi về phía trước.
Trần Đan nhìn bộ dạng của Thầm Hoài kinh ngạc, cười thầm, hỏi
Thành Di:
- Thẩm Hoài sắp được điều đến Từ Thành công tác, có phải lần
này hai người chính thức mua nhà ở Từ Thành không?
- Em không muốn cùng hồn bóng này sống cả đời.
Thành Di nói:
- Không thường xuyên gặp còn không chán gét như vậy, thực
không dám tưởng tượng ngày ngày nhìn thấy tên chán ghét này, tình hình sẽ nhàm
chán như thế nào. Cũng may anh ấy hai ba tháng sau mới có thể điều động công
tác, lúc đó em có thể nói có cơ hội qua nước ngoài huấn luyện, có thể không ở
cùng anh ấy.
Trần Đan cười một cái, biết mình tuy là một doanh nghiệp ẩm
thực có chút thành công, nhưng nói đến tính cách độc lập, cô biết rằng mình
không bì kịp Thành Di. Hơn nữa Thành Di cùng Thẩm Hoài ban đầu có thể ở bên
nhau, cũng là vì mục đích thông gia chính trị, cũng không thể nói tình cảm của
cô với Thẩm Hoài không chân thành, nhưng đối với cái nhìn của cô với tình cảm của
Thẩm Hoài, so với người bình thường càng bình tĩnh hơn.
Thành Di mải nói chuyện với Trần Đan, không chú ý đi ra một
đoạn dài mà Thẩm Hoài ở phía sau chưa đi lên cùng, nói:
- Thẩm Hoài không hẹp hòi như vậy chứ, tức giận bỏ đi rồi ư?
Cô và Trần Đan quay đầu lại tìm Thẩm Hoài, thấy Thẩm Hoài
đang ở ngoài quầy nghe điện thoại, gương mặt thay đổi, mặt nghiêm túc khiến người
ta không biết có chuyện gì xảy ra.
- Có chuyện gì vậy?
Thành Di cùng Trần Đan đi tới hỏi.
- Ông ngoại vừa mới ở trên sân thượng bị ngã, tình hình khả
năng khá nghiêm trọng. Ông đã được đưa tới bệnh viện bây giờ còn chưa tỉnh lại,
bước đầu chuẩn đoán là phát bệnh ngã xuống chảy máu não, chân trái bị gãy
xương. Giờ ngay đêm nay anh phải ngồi xe lửa đi Yến Kinh trước, tại Yến Kinh xử
lý tạm thời rồi qua Paris. – Thẩm Hoài cau mày nói.
Thành Di biết ông ngoại Thẩm Hoài bảy tám mươi tuổi vẫn có
thói quen đánh gôn, nên vẫn luôn lo lắng lão nhân gia lớn tuổi hoạt động bên
ngoài sẽ có chuyện, nhưng không ngờ lần này lại nghiêm trọng như vậy nói:
- Em cùng anh đi Pháp.
Cô cầm di động trực tiếp căn dặn với người bên Ngân hàng nhân
dân tỉnh thuộc quản lý của cô.
Mặc kệ tình hình ngã của ông ngoại lần này thế nào, Thẩm Hoài
khó có khả năng ở lại nước Pháp trong thời gian dài, khả năng là đến Paris một
chút sẽ phải gấp gáp trở về,vậy cũng chỉ có thể là Thành Di thay mặt anh ở lại
nước Pháp, chăm sóc hai vị lão nhân gia.
Sự việc này, Trần Đan cũng chỉ có thể lo lắng chứ cũng không
giúp gì được.
Cuộc nói chuyện tối nay cùng Lý Cốc, rất nhiều chuyện có thể
đã được xác định. Cho dù có biến hóa cũng là cuộc tranh giành giữa Kế kinh hệ
và Hồ hệ, Mai thép ở trong nước cũng chỉ được tính là một thế lực nhỏ, không có
biến đổi đặc biệt lớn.
Thẩm Hoài còn tính toán vài ngày tiếp theo sẽ tìm Hùng Văn
Bân, Ngô Hải Phong, Dương Ngọc Quyền, Trần Binh nói về sự thay đổi tiếp theo ở
tỉnh Hoài Hải, giờ ông ngoại bị ngã, việc này cũng chỉ có thể nói sau hoặc là
nói qua điện thoại.
Visa công vụ của Thẩm Hoài đến nước Pháp đã quá thời hạn rồi,
sắp tới cũng không có tính toán đi nước Pháp nên hiện tại muốn đi thì cần cùng
Thành Di trước tiên đến Yến Kinh, đến dại sứ quán nước Pháp khẩn cấp làm visa,
từ Yến Kinh ngồi máy bay thẳng sang Paris.
Cũng may ở đại sứ quán Pháp cũng có người quen biết, Thẩm
Hoài cùng Thành Di sáng sớm hôm sau ngồi tàu hỏa đến Yến Kinh, buổi chiều visa
đã làm xong, buổi tối đi máy bay đi Paris, đến Paris là hai giờ sáng.
Tôn Á Lâm sau khi biết tin tức, cô đang ở Anh quốc, trước
tiên từ Anh quốc chạy về Paris chăm sóc lão nhân gia, rạng sáng cô tự mình lái
xe đến sân bay tới đón Thẩm Hoài cùng Thành Di.
Sau một đêm phóng đãng ở nhà cũ, Tôn Á Lâm ngày hôm sau rời
khỏi Đông Hoa, Thẩm Hoài vẫn chưa gặp cô, nhìn cô so với ngày trước gầy hơn một
tí.
- Hiện tại nửa trái thân mình khôi phục chút tri giác, nhưng
cả người nằm trên giường không thể cử động, cũng không thể nói chuyện, nhưng có
thể lấy bút để viết chữ.Cũng bởi lớn tuổi, xương cốt giòn, khi trúng gió phát
tác, ông ngoại anh ngồi ở bên nhựa đường sân bóng, xương bị sai khớp, hiện tại
cũng chỉ có thể kiên trì trị liệu, phải quan sát một thời gian ngắn xem có phải
giải phẫu hay không.
Tôn Á Lâm ở trên đường đi đem tổng thể thương thế của ông ngoại
nói cho Thẩm Hoài nghe, nói:
- Bà ngoại hiện tại cũng cả ngày ở trong bệnh viện…
Bệnh viện Trường Thanh Paris là gia tộc Tôn gia chủ yếu công
ích quyên tặng, có thể nói là bệnh viện của gia tộc Tôn gia, Thẩm Hoài cũng biết
thân thể bà ngoại nhiều bệnh, một năm thì cũng có đến nửa năm ở bệnh viện Trường
Thanh, nên sinh hoạt của bệnh viện cũng không có gì là không thích ứng, mấu chốt
là bà ngoại xuất thân tiểu thư nhà giàu có, những năm gần đây mặc dù có thầy
thuốc gia đình cùng y tá nhưng chủ yếu vẫn là ỷ lại vào sự chăm nom của ông ngoại,
cho dù sau khi kiến quốc ở trong nước bị đả kích, cũng có ông ngoại ở phía trước
che gió che mưa, bởi vậy không biết tinh thần của bà ngoại có bị đả kích hay
không?
Đi đến bệnh viện thì hai lão nhân gia đều đã ngủ.
Thẩm Hoài vào phòng bệnh thấy bà ngoại ngủ ở trong phòng bệnh,
anh cùng Thành Di cũng ở lại trong bệnh viện, mà Tôn Á Lâm hai ngày nay vẫn ngủ
đêm tại bệnh viện.
Ngày hôm sau ngủ dậy, Thành Di cùng Thẩm Hoài lại quay lại
phòng bệnh, tuy rằng ông ngoại không thể nói chuyện nhưng chậm rãi lấy bút viết
chữ không có vấn đề gì lớn. Bệnh viện đã đưa ra phương án điều trị, lần này
trúng gió khá nặng, hoàn toàn khôi phục rất khó, những dự liệu triển vọng còn
có chút lạc quan.
Thẩm Hoài ở Paris năm ngày, chân gãy của ông ngoại được giải
phẫu tốt, nên anh không thể không quay trở về quốc nội.
Tôn Á Lâm cũng không thể ở bệnh viện trong thời gian dài, tuy
rằng có mấy nhân viên chuyên môn đi theo trợ giúp, mặc dù gia tộc của Tôn gia ở
trong bệnh viện, nhưng cũng muốn chính bản thân ở lại mới có thể yên tâm về hai
vị lão nhân gia, Thành Di đã xin nghỉ dài hạn ở lại chăm sóc, để cho Thẩm Hoài
tự mình quay về trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận