Phong Khí Quan Trường

Chương 169: Vòng qua Phan Thạch Hoa


Chương 169: Vòng qua Phan Thạch Hoa
Mấy ngày tiếp theo, Phan Thạch Quý mấy lần gọi điện đến truy
hỏi chuyện nhập cổ phần, Thẩm Hoài đều tìm cớ đùn đẩy. Đến sau bị thúc chặt
quá, bèn trực tiếp tắt điện thoại luôn. Phan Thạch Quý chỉ còn nước gọi đến văn
phòng đảng chính nhờ chuyển tiếp, nhưng đều bị Hoàng Tân Lương ngăn lại.
Tuy Ngô Hải Phong sẽ không lấy thân phận chủ nhiệm nhân đại
phất cờ kêu gào cho chuyện cải chế, nhưng hắn nhiều năm làm lãnh đạo ở Đông
Hoa, ảnh hưởng của hắn và Chu gia với mảnh đất này không hề nhỏ chút nào. Đặc
biệt là trong việc cổ phần hóa xưởng thép Mai Khê, khi Cao Thiên Hà, Đàm Khải
Bình đều giữ thái độ trầm mặc, tác dụng của Chu gia càng trở nên trọng yếu, trừ
phi các thành viên thường ủy Đường Ấp có xung đột lợi ích đặc biệt, bằng không
đều phải cho Chu gia mấy phần mặt mũi.
Thẩm Hoài không biết Chu gia và Dương Ngọc Quyền giao dịch gì
đằng sau, tuy Phan Thạch Hoa không nhận được câu trả lời rõ ràng từ Thẩm Hoài,
cố ý dây dưa chuyện biểu quyết lại, nhằm tăng thêm áp lực. Nhưng cuối tuần đầu
tiên của tháng 5, Dương Ngọc Quyền trực tiếp gọi Thẩm Hoài lên khu ủy, tỏ rõ ủng
hộ phương án cải chế, sẽ lấy tốc độ nhanh nhất để tiến hành thảo luận trong hội
nghị thường ủy khu.
Trước cuộc họp Dương Ngọc Quyền đã công khai thái độ, Thẩm
Hoài biết chuyện này xem như đã được định đoạt, dù Phan Thạch Hoa đứng ra phản
đối, cũng sẽ không đem lại hiệu ứng gì quá cường liệt.
“Đoạn thời gian này trường Đảng khu ủy tổ chức bổ túc kinh tế
cho cán bộ thanh niên các đơn vị sự nghiệp trong khu, nhưng danh sư khó cầu a.
Tôi biết cậu từng làm giảng viên trong học viện kinh tế tỉnh, có lý luận chuyên
nghiệp, lại thêm kinh nghiệm và thành tích thực tế, cậu có muốn đến trường Đảng
nói chuyện mấy ngày không?” Bàn xong chính sự, Dương Ngọc Quyền đề ra hy vọng
Thẩm Hoài sẽ đến trường Đảng khu ủy đứng lớp mấy buổi.
“Trước đây là nhờ Đào bí thư, giờ là dưới trướng Dương bí
thư, Mai Khê mới đạt được chút thành tích, cá nhân tôi thực không có tài cán
gì. Tôi thì không sao, nhưng chỉ sợ lên lớp sẽ hại con nhà người ta a.” Thẩm
Hoài cười tự giễu, tuy hắn không thích “làm thêm” kiểu này, nhưng Mai Khê mới
được vạch sang Đường Ấp chưa lâu, đây lại là lần đầu tiên Dương Ngọc Quyền biểu
thị thân cận, Thẩm Hoài tự nhiên sẽ không cự tuyệt..
“Cán bộ thanh niên phải có ngạo khí, cậu không nên quá khiêm
tốn, chuyện này cứ quyết định thế đi.” Dương Ngọc Quyền nói chuyện rất lớn, cho
dù trong phòng chỉ có hai người đối diện giao đàm, giọng hắn vẫn như chuông đồng,
rất dễ khiến người hiểu nhầm là đang mắng ai đó.
“Vậy tôi xin dự phòng trước, nếu đứng lớp không tốt, bị học
viện đuổi xuống, mong Dương bí thư đừng phê bình quá gay gắt.” Thẩm Hoài nói.
“…” Dương Ngọc Quyền bình thời rất ít cười đùa, giờ này lại
“ha ha” cười lớn, cầm một tập hồ sơ trên bàn lên nhìn, thấy Thẩm Hoài rất thức
thời đứng dậy cáo từ, bèn đứng lên tiễn hắn ra tận cửa.
Từ trong khe hẹp thấy Thẩm Hoài đợi mình đóng cửa mới xoay
người rời đi, thầm nhủ: Đúng là cũng không quá khó tiếp xúc.
Từ lầu ba đi xuống, Thẩm Hoài gõ cửa phòng làm việc của Chu Dụ,
ngồi xuống ghế, vắt chân chữ ngũ, lôi thuốc ra bật lửa; Chu Dụ liền chỉ chỉ vào
biển cấm hút thuốc trên góc bàn.
Thẩm Hoài không chút để ý, tiếp tục đưa thuốc lên mồm, hỏi:
“Từ khi đến Đường Ấp, cô đã thấy Dương bí thư cười bao giờ chưa?”
Chu Dụ nói: “Cậu mới từ chỗ Dương bí thư đi ra đã nói xấu sau
lưng như vậy, không sợ lỡ truyền vào tai ông ta?”
“Không sợ” Thẩm Hoài nhếch mép cười: “Dương bí thư mới cười với
tôi xong, tôi nghĩ đó có phải đãi ngộ mà chỉ mình tôi mới được hưởng không?”
Chu Dụ thấy Thẩm Hoài cố ý làm ra vẻ tiểu nhân đắc chí, biết
không nghiêm túc với thằng này được, cũng không cách nào ngăn trở hắn rít thuốc,
đành chạy ra mở cửa sổ, lại cầm tới một ly cốc giấy cho hắn làm gạt tàn.
“Đúng rồi, thế Chu gia đáp ứng điều kiện gì với Dương bí thư
mới khiến ông ta ủng hộ cải chế dứt khoát thế này?” Thẩm Hoài hỏi.
“Trước nay Dương bí thư đều ủng hộ cải cách mở cửa, lần này
xưởng thép Mai Khê đổi mới rất hợp ý ông ta, không có lý do gì để ông ta không ủng
hộ cả.” Chu Dụ nói.
Thẩm Hoài châm thuốc, rít một hơi, nhìn sâu vào trong mắt
nàng, tỏ ý hắn không tin.
Chu Dụ bị Thẩm Hoài nhìn đến phát hoảng, nghiêng mặt đi, nói:
“Tôi cũng không hỏi anh chuyện đầu tư Chúng Hợp cụ thể là thế nào, hình như giữa
chúng ta còn chưa đạt đến mức nói hết với nhau…”
“Đầu tư Chúng Hợp là công ty tư nhân mà tôi kéo về, có vốn nước
ngoài đổ vào, tỉ lệ chiếm cổ phần không lớn, lại không can thiệp vào sự vụ kinh
doanh, người ta bảo mật một chút, tôi biết phải làm sao?” Thẩm Hoài mặt dày
nói: “Những thường ủy khác Chu gia thuyết phục bằng cách nào?”
Thẩm Hoài biết Dương Ngọc Quyền phải “thảo luận” trước với những
thường ủy khác mới chính thức triệu tập cuộc họp thường ủy. Dương Ngọc Quyền là
người được Ngô Hải Phong đề bạt, hắn chịu ảnh hưởng từ Chu gia mới nâng đỡ
phương án cải chế, đây không phải chuyện gì quá kỳ quái. Nhưng trong khi Phan
Thạch Hoa giữ thái độ trầm mặc, những thường ủy khác lại tỏ thái độ nhanh thế
này, Thẩm Hoài cảm thấy hơi bất ngờ.
“Cũng không có gì lạ cả.” Chu Dụ nói: “Tuy tôi còn nghi ngờ kế
hoạch đẩy sản lượng lên 50 vạn tấn là mồi anh quăng ra, nhưng nếu khu Đường Ấp
có thể có một nhà xí nghiệp tương đương với xưởng thép thành phố, dụ hoặc quá lớn.
Cho dù không có vướng mắc lợi ích quá sâu, đại đa số mọi người vẫn hy vọng kinh
tế Đường Ấp có được bước phát triển…”
Thẩm Hoài gật gật đầu, biết rằng có một số chuyện mình đã suy
nghĩ nhiều. Trong chốn quan trường đấu đá, nghiêng ép là chuyện bình thường,
nhưng phát triển kinh tế, chấn hưng địa phương vẫn là đại thế mà rất ít người
có thể ngăn cản.
Trước mắt giá trị sản lượng năm của xưởng thép thành phố đạt
chừng 1 tỷ 5 đến 1 tỷ 6, dù hiệu ích rất kém, nhưng cơ số lớn đến thế, trừ số
thuế mỗi năm nộp lên chừng 5-600 trăm triệu, còn giải quyết vấn đề công ăn việc
làm cho mấy ngàn người.
Khu Đường Ấp một mực thiếu xí nghiệp công nghiệp quy mô lớn để
làm cột trụ chống đỡ kinh tế phát triển, khiến phân lượng của xưởng thép Mai
Khê ở Đường Ấp càng thêm trọng yếu. Cho dù không có lợi ích ngầm dây dưa, xưởng
thép Mai Khê tăng trưởng, tài chính địa phương cũng sẽ lớn mạnh lên, theo đó
đãi ngộ phúc lợi cho cán bộ Đảng viên cũng nước lên thuyền lên.
Thấy Thẩm Hoài bắt đầu trầm mặc, Chu Dụ khá hứng thú quan sát
hắn, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu xưởng thép Mai Khê thật như hắn nói, trong ba
năm đạt đến quy mô xưởng thép thành phố hiện tại, đừng nói trong khu rồi, ngay
cả thị ủy cũng không có ai dám xem nhẹ hắn nữa cả?
Lúc chú hai tìm Dương Ngọc Quyền bàn chuyện cải chế xưởng
thép Mai Khê, Chu Dụ cũng có mặt, nên hiểu được chút ít về tâm thái của Dương
Ngọc Quyền.
Phan Thạch Hoa nhờ dựa đường Đàm Khải Bình mà được điều tới
Đường Ấp làm phó bí thư, quyền khu trưởng, Dương Ngọc Quyền bận tâm đến địa vị
bị uy hiếp, tự nhiên đối với Thẩm Hoài cũng sẽ cảnh giác phòng bị.
Ở Anh Hoàng, Thẩm Hoài gần như công khai quyết liệt với một hệ
nhân mã vây quanh Đàm Khải Bình như Hùng Văn Bân, Tô Khải Văn… Dương Ngọc Quyền
tất nhiên rất hoan nghênh kết quả này.
Thẩm Hoài và Phan Thạch Hoa không chung một lối, Dương Ngọc
Quyền ủng hộ Thẩm Hoài tiến hành cải chế xưởng thép. Trên thực tế có thể dùng
Thẩm Hoài khiên chế, tiêu yếu Phan Thạch Hoa, nhằm đạt được mục đích củng cố địa
vị bí thư khu ủy của mình.
Chỉ cần thị ủy giữ thái độ trầm mặc với chuyện cải chế xưởng
thép Mai Khê, không tỏ rõ ý kiến, chỉ bằng điều này Dương Ngọc Quyền đã đứng ra
ủng hộ Thẩm Hoài, nâng đỡ hắn làm lớn rồi.
Còn về những thường ủy khu khác, chuyện này không xung đột với
lợi ích của ai, cũng mài giũa không ra quan hệ giữa Phan Thạch Hoa, Thẩm Hoài
và Đàm Khải Bình đến cùng như thế nào, tự nhiên thái độ càng dễ bị Dương Ngọc
Quyền dắt mũi. Cộng thêm ảnh hưởng từ Chu gia, chuyện cải chế rất nhanh được
quyết định xuống.
Có điều nhớ lại lần giả bộ ở Anh Hoàng của Thẩm Hoài, rất có
thể là nhằm đạt được hiệu quả như hiện tại. Chu Dụ không khỏi nhủ thầm: Hắn
tính kế quá sâu, quá thâm trầm rồi. Đúng như lời chú hai bình giá: Dù hắn bị
Đàm hệ cô lập, nhưng tuyệt sẽ không phải vật trong ao…
Chu Dụ cẩn thận đánh giá Thẩm Hoài, băn khoăn tự hỏi: Hắn thật
không phải vật trong ao ư?
“Mặt tôi dính nhọ à?” Thẩm Hoài ngước mắt lên, thấy Chu Dụ
đang nhìn mình chằm chằm, quẹt quẹt lên mặt, nghi hoặc hỏi.
“…” Chu Dụ hơi quẫn, dời tầm nhìn đi, không đối mặt với Thẩm
Hoài nữa, lảng sang chuyện khác, nói: “Công tác được phân công trong khu sẽ có
điều chỉnh, nhiều khả năng tôi sẽ phụ trách kêu gọi đầu tư. Anh làm kinh tế rất
chuyên nghiệp, lại bất động thanh sắc kéo về Mai Khê đầu tư cả triệu USD, có thể
cho tôi chút kiến nghị không?”
“Sao rồi, khu ủy muốn thành lập cục đầu tư ư?” Thẩm Hoài hỏi,
một số địa khu ở tỉnh Hoài Hải đã thành lập cơ quan chuyên biệt phụ trách kêu gọi
đầu tư, có điều ở Đông Hoa và các khu huyện phụ cận, công tác này vẫn thuộc chức
năng của kế ủy.
Kế ủy là bộ môn quyền lực trọng yếu bậc nhất trong khu chính
phủ, trừ phi Chu Dụ lên làm phó khu trưởng thường ủy mới có khả năng phân quản.
Chỉ nghe nàng nói phụ trách công tác mời gọi đầu tư, nhiều khả năng là đem
phòng đầu tư nâng thành cục rồi tách ra khỏi kế ủy.”
“Ừ!” Chu Dụ gật gật đầu, nói: “Dương bí thư có ý tưởng này,
đang muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận…”
“Muốn nhà đầu tư đến xây dựng nhà xưởng, chính sách ưu đãi về
đất đai chỉ là một phương diện. Giờ một số địa phương vì tranh được đầu tư, hận
không thể miễn giảm hết tất cả thuế phí, coi nhà đầu tư cung phụng như cha như
mẹ, song lại xem nhẹ thứ căn bản nhất.” Trước mặt Chu Dụ, Thẩm Hoài không cần
quá mức thu liễm, tùy ý nói: “Mục đích của nhà đầu tư là muốn kiếm lợi. Nếu điều
kiện ưu đãi ở các địa phương đều như nhau, địa khu nào có thể mang lại cho họ lợi
nhuận càng ổn định, tự nhiên hiệu quả kêu gọi đầu tư càng tốt. Nói đến cùng là
kiến thiết hoàn cảnh mềm cứng khác nhau. Cái này chúng ta sẽ tìm cơ hội bàn luận
kỹ hơn, giờ tôi phải về Mai Khê đã…”
Thẩm Hoài vốn cũng định pha trò với mỹ nữ khu trưởng một đoạn
thời gian, nhưng ngồi trong phòng làm việc của Chu Dụ quá lâu, dễ khiến người
ta nói ra nói vào.
Đi ra từ phòng Chu Dụ, qua đại sảnh khu chính thủ, thấy Phan
Thạch Hoa được vây quanh bởi một đám người, đang từ bên ngoài đi lại, Thẩm Hoài
cười như nở hoa chào hỏi: “Phan khu trưởng vừa trở về a?”
Mặt Phan Thạch Hoa âm trầm như mây đen, không còn nụ cười
trên môi như mấy lần trước gặp mặt Thẩm Hoài, khẽ gật đầu, cố giữ vẻ khách sáo
bề ngoài. Hắn không ngờ những ngày qua Thẩm Hoài đều dùng kế nghi binh với
mình, trên thực tế đã đả thông cửa lối phía Dương Ngọc Quyền, đợi hắn kịp phát
giác thì mọi chuyện đã rồi.
Phan Thạch Hoa không cách nào giữ được nụ cười khi đối diện với
Thẩm Hoài nữa, cảm giác mình mà cười không khác gì tự tát vào mặt. Song hắn
cũng không rõ ràng chuyện giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình đến cùng nó như thế
nào. Đàm Khải Bình sơ xa Thẩm Hoài là đúng, nhưng Đàm Khải Bình và Cao Thiên Hà
đồng thời giữ thái độ im lặng trong chuyện lần này, càng khiến hắn khó mà mài
giũa thấu.
Không làm rõ ràng sự tình, Phan Thạch Hoa sẽ không dám dễ
dàng cùng Thẩm Hoài trở mắt, thậm chí còn không thể bỏ phiếu chống chuyện cải
chế xưởng thép Mai Khê. Nhưng lửa giận công tâm, khó mà tránh khỏi ghi thù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận