Phong Khí Quan Trường

Chương 702: Bạn cũ không quen biết.


Chương 702: Bạn cũ không quen biết.
Thẩm Hoài chợt nhìn thấy Chu Thiến đứng ở cổng trường, cũng
vô cùng kinh ngạc, không kìm nổi hai mắt nhìn chăm chú.
Tuy nhiên đã qua nhiều năm, Chu Thiến không còn bộ dáng bé nhỏ
hồn nhiên hay chạy theo chị gái mình nữa, mà đã trưởng thành ra dáng, da dẻ trắng
trẻo ra dáng người phụ nữ có chồng, Thẩm Hoài chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể
nhận ra ngay đây chính là em của Chu Ngọc.
Thẩm Hoài hiện tại biết Chu Ngọc và chồng của cô Tôn Tốn đang
định cư ở nước ngoài, nên đã nhiều năm không gặp mặt Chu Ngọc. Tuy nhiên, khi
Vương Vệ Thành thu xếp lại phòng ốc, rơi xuống một bức hình kết hôn của Chu Ngọc
và Tôn Tốn, Thẩm Hoài có thể nhìn thấy vẻ ngoài mượt mà của một phụ nữ đã có chồng,
quyến rũ hơn nhiều so với dáng hình mảnh khảnh thời còn đi học.
Rất nhiều cô gái tựa hồ cũng như thế, lông mày trước hôn nhân
cũng hơi mảnh, sau khi cưới lại đẹp ra, da dẻ mịn màng, toàn thân đều lộ ra một
vẻ cuốn hút mê người, khiến người khác lưu luyến không thôi.
Chu Thiến khá giống với chị mình, đường cong của hai gò má có
lẽ cũng mềm mại hơn một chút, cằm hơi hơi nâng lên, cho thấy nội tâm có chút
khí chất kiêu ngạo.
Khuôn mặt trái xoan trắng như tuyết, nơi trán lấm tấm vài hạt
mồ hôi, đôi mắt sâu dưới hàng mi dày đen tuyền, dường như đang đợi ai. Chu Thiến
xinh đẹp thế này đứng trước phòng bảo vệ, rất có khả năng hấp dẫn ánh nhìn của
người khác.
Thẩm Hoài biết Chu Ngọc nhỏ hơn mình một tuổi, năm nay 32,
nhiều năm không gặp không biết nhan sắc thay đổi như nào. Cho dù Vương Vệ Thành
thỉnh thoảng có liên lạc với vợ chồng Chu Ngọc và Tôn Tốn, cũng chỉ là qua điện
thoại hoặc thư.
Thẩm Hoài cũng không rõ Chu Thiến bao nhiêu tuổi. Khi họ học
cấp 3, Chu Thiến mới vừa vào trường trung học cơ sở, nhưng đã qua mười bốn, mười
lăm năm, đoán chừng cô cũng đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, nhưng trông
khuôn mặt của cô ngược lại lại trẻ hơn rất nhiều, tạo cho người khác một loại cảm
giác kinh diễm. Cũng khó trách chị cô sau khi tốt nghiệp, danh hiệu hoa khôi giảng
đường trong huyện vẫn luôn thuộc về cô nàng này tận năm, sáu năm.
Chu Thiến bị Hiệu trưởng Trương Bân bắt đứng chờ Huyện trưởng
ở đây, cũng đã quên mất cô căn bản không biết hình thức vị quan lớn kia như thế
nào, vừa nóng lòng, chột dạ, trán đều đã lấm tấm mồ hôi, lại đột nhiên có một
tên đến đây, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, trong lòng cảm thấy thực sự chán
ghét.
Chu Thiến đương nhiên biết đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của
hình, thông thường sẽ nghĩ đến chuyện xấu xa, cũng đã trở thành thói quen, tâm
tình lúc này ít nhiều cũng đang lo lắng khiến cho bản thân mất bình tĩnh, xoay
mặt quay đi. Xoay lại vẫn thấy người này không chịu đi, Chu Thiến giận tới tái
mặt trừng mắt nhìn, lùi hai bước về phía cổng bảo vệ, hy vọng người này cũng tự
hiểuThẩm Hoài nhìn thấy phản ứng của Chu Thiến, không nhịn nổi cười, trong lòng
hắn biết bản thân tự biến mình thành kẻ háo sắc, cũng biết rõ không có cách nào
giải thích, chẳng lẽ chạy đến nói với cô, hắn với chị cô từng là bạn học, trước
đây còn dắt cô lúc còn bé con đi xem phim sao?
Một Tôn Hải Văn trước đây, với hắn mà nói đã tan thành tro bụi,
hắn chỉ có thể làm Thẩm Hoài, tiếp tục bước về phía trước. Nghĩ đến đây, trong
lòng Thẩm Hoài cũng khẽ cười một tiếng, đi vào trường học.
Thẩm Hoài đi đến ký túc xá, không thấy bọn người Đào Kế Hưng,
hỏi giáo vụ bên trong ký túc xá, mới biết bọn họ đi đến khu dạy học, nghĩ thầm
rằng Đào Kế Hưng cũng hẳn là chờ hắn đến đây bàn việc, cho nên trước tiên đi đến
trường học thị sát.
Mười lăm năm qua, huyện bên này thay đổi không nhiều, ngoại
trừ những năm trước đây có xây dựng thư viện và ký túc xá, khu trường học cơ sở
và trung học phổ thông vẫn hệ thống cũ. Mấy năm nay Thẩm Hoài cũng không có cơ
hội đến khu trường cũ quan sát một chút, cũng không gọi điện liên lạc đã trực
tiếp đến khu dạy học hội họp với đám người Đào Kế Hưng.
Đi qua vườn hoa nhỏ trước khu dạy học, nhìn ra xa xa thấy đám
người Đào Kế Hưng đang ở hành lang lầu 4 khu trung học đệ nhị cấp, từ ngoài cửa
sổ nhìn vào phòng học.
Ba năm trung học của hắn đều tại lầu bốn đó, Thẩm Hoài sợ thốt
ra tiếng chào hỏi sẽ làm cho bọn họ đi xuống lầu, vừa không liếc mắt nhìn phòng
học cũ, tranh thủ cơ hội quay lại chỗ cũ, cũng không nói một lời nào, lập tức
đi qua khu lầu dạy học phía dưới.
"Cộp, cộp, cộp!"
Thẩm Hoài xoay người nhìn thấy Chu Thiến khi nãy đang ở cửa
trường học chầm chậm mang giày cao gót đi đến, nhìn thấy đuôi tóc đen tuyền của
cô que quẩy sau lưng, ngẩng đầu hướng trên lầu khoa tay múa chân ra hiệu.
Thẩm Hoài lúc này đã xuống lầu dạy học, nhìn không thấy tình
hình trên lầu, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Chu Thiến, đoán rằng cô cũng là ra
hiệu gì đó cho bọn người hiệu trưởng huyện Trương Bân. Hắn giờ mới chợt nghĩ đến
khi nãy khi cô đứng ở cửa trường học, có lẽ là đang đợi hắn, chỉ là không nhận
ra hắn mà thôi.
- Này! Thẩm Hoài gọi.
Chu Thiến ở cửa trường học đợi nửa ngày cũng chưa thấy Huyển
trưởng Thẩm đến đây, cũng liền chạy đến nói với hiệu trưởng một tiếng. Nhìn thấy
Thẩm Hoài đứng dưới lầu dạy học tròng mắt lại hướng về phía này quan sát, trong
lòng suy nghĩ người này tại sao lại đến nơi này, là phụ huynh học sinh sao?
Thấy hắn mở miệng bắt chuyện, Chu Thiến quay người từ phía
hành lang bên kia đi lên lầu.
Thẩm Hoài ngược lại có chút lung túng, mặt ngượng ngùng tự giễu
mà cười, từ hành lang bên này lên lầu.
Chỉ thấy Chu Thiến lên lầu 4 trước hắn một bước, thu hút ánh
nhìn của Trương Bân và những người khác. Thẩm Hoài đi qua, nghe Chu Thiến báo
cáo với Trương Bân: - Tôi ở cửa trường học đợi một lúc vẫn chẳng thấy Huyện trưởng
Thẩm đâu Đang nói chuyện, nhìn thấy Thẩm Hoài từ cầu thang bên kia đi đến, đôi
lông mày thanh tú khẽ nhăn lại. Trương Bân nghe Chu Thiến nói đợi không thấy Thẩm
Hoài, trong lòng cũng có chút sốt ruột, không biết có nên nhờ Vương vệ Thành gọi
thử một cuộc, hay là mình nên tự mình chạy ra ngoài trường xem xét, có chút do
dự. Lại nhìn đến đôi mi thanh tú của Chu Thiến khẽ chau lại nhìn về phía sau
lưng gã, mới quay đầu lại nhìn một chút, nhìn thấy Thẩm Hoài rõ ràng là đang từ
sau lưng gã đi đến, theo bản năng liền gọi:
- Huyện trưởng Thẩm đến lúc nào vậy? Nhiệt tình chạy đến bắt
tay Thẩm Hoài.
Chu Thiến dĩ nhiên không ngờ tên híp mắt chăm chăm nhìn cô lại
là Huyện trưởng Thẩm như tin đồn, đầu cô có chút hoang mang.
Cục trưởng Giáo dục huyện Trương Văn Tuyền nhíu mày lại hỏi
Chu Thiến: - Cô Chu à, Huyện trưởng Thẩm và cô cùng lên lầu, sao cô lại nói không
gặp Huyện trưởng Thẩm?
Trương Bân khá kích động, giọng nói hơi lớn. Thẩm Hoài vừa mới
định nhắc nhở bọn họ không nên quấy nhiễu phòng học, cửa phòng đã mở ra, một cụ
già tóc bạc nhìn đến bên này nói: - Có thể giảm bớt tiếng một chút không, bên
trong vẫn còn đang học
Lão đối mặt với âm thanh ồn ào như vậy đương nhiên có chút bất
mãn.
Thẩm Hoài đứng trước cửa phòng, lời của giáo viên đó dường
như muốn hướng tới hắn.
Trương Bân sợ đến mức trái tim nhảy lên một cái, xem ra Đào Kế
Hưng còn dễ nói một chút, Thẩm Hoài thì tuyệt đối không thể đắc tội. Ngô Ấu
Bình ỷ vào tư cách của lão, không nể mặt gã và Trương Văn Tuyền, đẩy cửa ra liền
lên tiếng giáo huấn, trong lòng gã và Trương Văn Tuyền không vui, cũng chỉ có
thể nhịn. Nếu Thẩm Hoài nổi giận, gậy gộc trước tiên đều trút hết lên đầu gã.
Trương Bân không có can đảm thử chọc giận Thẩm Hoài, vừa định
nổi xung thiên với Ngô Ấu Bình, tạo lối thoát cho Thẩm Hoài, nhưng không ngờ Thẩm
Hoài hạ thấp mình liên tục hạ thấp giọng xin lỗi Ngô Ấu Bình:
- Thành thật xin lỗi, thành thật xin lỗi, quấy rầy Ngô giáo
sư dạy học, chúng tôi sẽ đi ngay
Trương Bân hơi sửng sốt, còn Trương Văn Tuyền thì ngơ ngác
nhìn, trong lòng có chút không hiểu, là gã và Trương Văn Tuyền vừa rồi không
chú ý, giọng điệu to khiến Ngô Ấu Bình đi ra trách mắng, Thẩm Hoài chẳng những
không tức giận, còn trước tiên lo xin lỗi Ngô Ấu Bình, nhìn dáng vẻ của hắn,
ngoan ngoãn giống như học sinh tiểu bị Ngô Ấu Bình khiển trách.
Thẩm Hoài đi về phía hành lang bên kia mà đi, Trương Bân cũng
không biết trong lòng hắn nghĩ gì, nhìn thấy vẻ mặt của Bí thư huyện ủy Đào Kế
Hưng cũng cười cười với Ngô Ấu Bình, trong lòng cũng không được yên.
Bí thư huyện ủy Đào Kế Hưng cũng khá tốt, cũng là người của
huyện Hà Phổ, mặc dù tính tình rất dễ nóng giận, nhưng đại đa số thời điểm sẽ
không phát giận với người địa phương. "Tiếng xấu" của Thẩm mọi rợ mấy
năm nay, Trương Bân cũng không điên đến mức đi chọc giận hắn. Hơn nữa hắn ở huyện
Hà Phổ làm chuyện gì, cũng không cần cử người ở lại chuẩn bị, điều này mới khiến
người ta sợ nhất.
Thêm vào đó, nếu Thẩm Hoài có lỗi thật còn dễ nói. Mấy năm
qua Trương Bân chưa từng gặp qua cán bộ nào lại chịu ủy khuất như vậy. Nghĩ đến
đây, gã cùng Trương Văn Tuyền đều toát mồ hôi hột, quay đầu nhìn Chu Thiến một
cái, ra hiệu cho cô đi nhanh một chút, hy vọng tâm tình của Thẩm Hoài sẽ bởi vì
Chu Thiến mà có chiều hướng tốt.
Chu Thiến cũng đang tâm trạng hoảng hốt, thật không nghĩ tới
người đứng ở cửa trường học chính là Huyện trưởng Thẩm mà Trương Bân bắt cô chờ.
Không nhận ra người ta thì thôi, quan trọng hơn cô còn bày ra
sắc mặt khó coi như vậy với người ta, Chu Thiến lại nhớ tới lời đồn trong khoảng
thời gian này có liên quan đến vị huyện trưởng mới, trong lòng lại thấy bất an.
Thẩm Hoài cũng không biết Trương Bân, Chu Thiến đang nghĩ gì
trong lòng, đi đến đầu hành lang, Thẩm Hoài quay sang Đào Kế Hưng, hỏi Vương Vệ
Thành: - Giáo sư Ngô Ấu Bình vẫn còn dạy học à?
Đào Kế Hưng từ phía sau đi tới, hỏi: - Cậu cũng biết Ngô Ấu
Bình à?
Thẩm Hoài cười nói: - Toàn huyện cũng không có mấy người đặc
cấp giáo sư, không biết Ngô Ấu Bình, tôi đây còn có tư cách làm huyện trưởng
hay sao?
Vừa mới nghe thấy chất giọng nói chuyện nghiêm nghị của Ngô Ấu
Bình, Thẩm Hoài lập tức như quay trở về 15-16 năm về trước thuở còn nghe những
lời giáo huấn nghiêm khắc của Ngô Ấu Bình, tiếp đó hạ thấp mình xin lỗi, hối lỗi
rời khỏi, phản ứng đó tựa như bộc phát từ trong trí nhớ. Thẩm Hoài nghĩ đến những
điều này đều cảm thấy buồn cười, lại hỏi Vương Vệ Thành: - Giáo sư Ngô Ấu Bình
năm nay có lẽ cũng đã sáu mươi tám tuổi?
- Đúng vậy. Vương Vệ Thành đối với tình hình trong huyện
đương nhiên hiểu rõ, ở hành lang nói chuyện không làm ảnh hưởng đến hai dãy
phòng học, nói: - Giáo sư Ngô về hưu hai năm, trong nhà xảy ra một vài chuyện
không ngờ, tiêu tốn không ít, tiền về hưu không đủ chống đỡ, trong huyện bên
này liền quan tâm mời giáo sư Ngô trở lại dạy học. Giáo sư Ngô giảng dạy khá
nghiêm khắc, trình độ giảng dạy là dấu chỉ sống động cho giáo dục huyện chúng
ta, ở huyện dạy học hơn bốn mươi năm, từ hiệu trưởng Trương Bân đến tôi, đều là
học trò của giáo sư
Trương Bân lo lắng Thẩm Hoài nảy sinh buồn bực. Trương Văn
Tuyền đi tới, đứng ở phía sau nghe được mấy câu đối thoại của Thẩm Hoài với Đào
Kế Hưng và Vương Vệ Thành ở hành lang, thấy khuôn mặt của Thẩm Hoài thật sự vui
mừng, lại nghe giọng điệu cực kỳ tôn kính của Vương Vệ Thành về Ngô Ấu Bình,
bèn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm Ngô Ấu Bình năm đó quả thật không uổng công
giáo dục người học trò Vương Vệ Thành này.
- Ồ, giáo sư Ngô Ấu Bình xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì? Thẩm
Hoài tiếp tục hỏi Vương Vệ Thành.
Nhân tài ở huyện hiện tại rất khan hiếm, giáo sư đặc cấp như
Ngô Ấu Bình về hưu chỉ cần vẫn còn thể lực, mời trở lại là chuyện rất bình thường.
Đổi lại là người khác, Vương Vệ Thành giới thiệu đến đây, tự
nhiên hắn sẽ không hỏi tới. Nhưng Thẩm Hoài khi còn trung học, Ngô Ấu Bình từng
lấy khoảng tiền lương ít ỏi của mình mà trang trải học phí cho hắn, lúc này
nghe được trong nhà thầy phát sinh vấn đề, đến nỗi Ngô Ấu Bình sau khi về hưu
hai năm phải quay lại dạy học, hắn làm sao có thể thờ ơ?
Ngô Ấu Bình và vợ của thầy đều được huyện đặc cấp giáo sư,
tuy rằng tiền lương của giáo viên ở huyện rất thấp, nhưng hai người sau khi về
hưu đều không mắc bệnh tật này nọ, không đến mức cần phải quay về dạy học kiếm
kế sinh nhai.
- Vợ của giáo sư Ngô năm ngoái xảy ra tai nạn giao thông, tiền
tích góp đều vét sạch không nói, nhưng tiền điều trị sau đó cũng rất lớn. Hơn nữa
con gái của thầy thất nghiệp năm ngoái, đổi công việc cũng không được tốt Vương
Vệ Thành vẫn luôn quan tâm tình hình trong nhà Ngô Ấu Bình, nhưng đây là chuyện
riêng của thầy, dĩ nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhắc trước mặt Thẩm Hoài. Hiện
tại là bởi Thẩm Hoài hỏi, y mới kể lại tỉ mỉ một chút.
Thẩm Hoài muốn đi thăm hỏi gia đình Ngô Ấu Bình, nhưng không
có lý do thích hợp. Đào Kế Hưng cũng vừa cùng xuống lầu vừa nghe Vương Vệ Thành
kể tình hình gần đây của gia đình Ngô Ấu Bình.
Đến góc hành lang lầu hai, Thẩm Hoài nhớ tới một việc, xoay mặt
muốn hỏi Cục trưởng giáo dục huyện Trương Văn Tuyền đang đi sát phía sau: -
Trương Văn Tuyền
Thẩm Hoài xoay mình, tay theo bản năng cũng muốn bắt, chào hỏi
Trương Văn Tuyền một chút.
Hắn không biết từ khi nào, cùng với Trương Văn Tuyền và
Trương Bân, theo sát phía sau chính là Chu Thiến. Chu Thiến đang suy nghĩ thất
thần, không nghĩ tới Thẩm Hoài đột nhiên dừng lại, cô dừng chân không đúng lúc,
thân mình hơi nghiêng, tay của Thẩm Hoài vô tình vô tình đụng trúng ngực cô Thẩm
Hoài cũng bất ngờ, sau khi mu bàn tay lỡ chạm quá mức mới biết đã đụng phải Chu
Thiến, tức thì vô cùng xấu hổ, cũng không nhìn mặt Chu Thiến đang hồn xiêu
phách lạc, bèn nhanh chóng bước xuống cầu thang, nói với Trương Văn Tuyền: -
Tôi và Bí thư Đào đến, vì sao ông lại biết vậy?
- Biết, biết. Trương Văn Tuyền vội bước đến trước mặt Thẩm
Hoài, nói:
- Tôi đã gọi người trong cục đem phương án cải cách giáo dục
tới, lát nữa sẽ báo cáo với Bí thư Đào và Huyện trưởng Thẩm
Bạn cần đăng nhập để bình luận