Phong Khí Quan Trường

Chương 309: Uy phong


Chương 309: Uy phong
Cục trưởng Viên Hùng một câu nói phá thân phận Thẩm Hoài, đám
người trong phòng thẩm vấn như bị định thân, đứng sững cả lại… Gian phòng vừa rồi
còn huyên náo, thanh âm phảng phất như bị bọt biển hút sạch, khiến cả tiếng ro
ro của điều hòa đập vào tai nghe rõ rệt…
Thẩm khu trưởng? Thẩm khu trưởng nào?
Đám người trong phòng không quan tâm ở khu khác có khu trưởng
nào họ Thẩm không, nhưng biết ở Đường Ấp có một Thẩm khu trưởng đại danh đỉnh đỉnh…
Hai ngày nay không thiếu người bàn luận say sưa về Thẩm khu trưởng mới thượng
nhiệm này, không chỉ bởi hắn là Thẩm lão hổ thanh danh hiển hách của Mai Khê,
mà còn bởi hắn là lãnh đạo cấp phó khu trẻ tuổi nhất trong lịch sử hình thành
Đường Ấp từ khi kiến quốc đến nay.
Mấy tên dân cảnh trực ban khẽ liếc nhìn Triệu Phong, trong
lòng tư lự chủ ý, nghĩ cách làm sao mới có thể lặng không tiếng thở chuồn đi,
tránh xa tổ ong vò vẽ này chút.
Viên Hùng không ngờ Triệu Phong đi ra bắt lưu manh lại lôi tiểu
tổ tông này về, da đầu tê rần, không thể không cắn răng hỏi: “Thẩm khu trưởng,
sao cậu lại ở đây?”
Thẩm Hoài nhìn Viên Hùng một cái, nhấc cổ tay lên, nói: “Còn
phải hỏi… Rốt cuộc tôi không công tác trong phân cục các người…”
Viên Hùng tưởng như da đầu mình sắp nổ bung, hắn làm cảnh sát
đến từng này tuổi rồi, kinh nghiệm làm án phong phú, nếu Thẩm Hoài thật gây
chuyện gì đó, bị Triệu Phong bắt về, việc này hồ lộng hồ lộng cái rồi cũng
thôi, dù Thẩm Hoài phải xổm nửa ngày trong đồn khá oan uổng, nhưng ai kêu hắn
có lầm chứ? Song nếu Thẩm Hoài bị Triệu Phong dẫn về đồn, ngộp đến hiện tại mà
chưa nói rõ thân phận…
Nghĩ đến đây, chân Viên Hùng lại mềm đi mấy phần, xoay người
đạp một cước lên đùi Triệu Phong: “Thằng điên này, mắt mù à, mau mở còng ra cho
Thẩm khu trưởng.”
Thẩm Hoài nói: “Hồi trước bị Tống Tam Hà bắt một lần, đến giờ
tôi vẫn nhớ mãi cảm giác này!”
Triệu Phong cứng lại, tiến không được mà thoái cũng không
xong, quay đầu nhìn cục trưởng Viên Hùng, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Không khí ngoài trời lạnh căm, trong nhà có điều hòa, nhưng khí lạnh ngoài cửa
vẫn len lỏi vào trong phòng, Triệu Phong vừa đen lại vừa mập, lúc này trên trán
đã lấm tấm mồ hôi, từng hạt từng hạt to bằng hạt đậu nành thi nhau tuôn xuống.
Viên Hùng tiếp qua chìa khóa trong tay Triệu Phong, cúi người
xuống, nói: “Trong chuyện này sợ là có hiểu lầm, Thẩm khu trưởng, cậu cứ để tôi
cởi khóa cái đã.”
“Anh nói hiểu lầm thì là hiểu
lầm?” Thẩm Hoài ngồi mãi cũng mỏi, bèn đứng lên kéo ghế lại ngồi xuống, nhưng vẫn
không để Viên Hùng tháo khóa, mặt lạnh quát: “Phân cục các người uy phong thật,
vô duyên vô cớ bắt bọn tôi vào đây, lại định vô duyên vô cớ tháo còng, tưởng
tôi là lưu manh đầu đường xó chợ chắc?”
Thấy giọng điệu Thẩm Hoài chuyển lãnh, hàn quang trong mắt
tán xạ, Viên Hùng cũng bị hù đến một đầu mồ hôi lạnh, biết cái ghế cục trưởng
phân cục của mình còn chưa đủ vào mắt thằng ôn này.
Viên Hùng há miệng líu lưỡi, không biết nên phân biện thế
nào, hận không kéo Triệu Phong lại đánh một trận ra trò để Thẩm Hoài giải hận:
Nửa đêm nửa hôm bắt ai không bắt, mày đi chọc tổ ong vò vẽ này làm gì?
Lúc này hắn cũng đã nhận ra Dương Hải Bằng, Thiệu Chinh, mới
cắn răng tháo còng cho bọn họ trước: “Dương tổng, Thiệu chủ nhiệm…” Thấy khuôn
mặt Triệu Ích Thành hơi xa lạ, bèn hỏi: “Vị này là?”
“Xưởng trưởng xưởng cơ khí
Triệu Ích Thành.” Dương Hải Bằng không tiện lên mặt trước mắt Viên Hùng, rốt cuộc
hai bên còn có phần giao tình mấy lần xưng huynh gọi đệ trên bàn rượu, thuận thế
để hắn tháo còng, đứng lên duỗi duỗi chân, giới thiệu Triệu Ích Thành cho Viên
Hùng nhận thức, đồng thời không quên oán thán kể lại tình hình đương thời.
“Viên cục trưởng, anh cũng đừng
trách chúng ta đắc lý không tha người, toàn do thủ hạ anh quá uy phong. Cho dù
chúng tôi có chỗ nào đắc tội với vị Phan thiếu này, nhưng tranh chấp giữa chúng
tôi xảy ra ở đường Diêu Cảng, đâu đến lượt phân cục các anh quản? Từ khi nào
thì đường Diêu Cảng vạch ra Đường Ấp rồi?”
Bình thường rối rắm trị an đều do công an địa phương đó quản
hạt.
Đương sơ trong vụ án Anh Hoàng, bởi đồn công an Mai Khê nhận
được tin báo, đồng thời đàn em của Vương Tử Lượng cường hoành kéo người đi
trong phạm vi thị trấn Mai Khê, mới khiến công an Mai Khê có cớ trực tiếp xông
vào Anh Hoàng bắt người, khống chế kẻ hiềm nghi.
Trong khi đó, đường Diêu Cảng thuộc về khu thành bắc, không
quy quyền quản hạt của Đường Ấp.
Không nói cái khác, riêng tội lạm dụng chức quyền là phân cục
Đường Ấp không cách nào tránh né được.
Sống lưng Viên Hùng lạnh toát, nhìn Thẩm Hoài mặt lạnh ngồi
đó, cắn răng tháo nốt còng cho Triệu Ích Thành, liên thanh than thở: “Lũ trời
đánh này ba ngày không chịu một trận mắng mà nhà bốc khói ngay được, đúng là vô
pháp vô thiên, để Triệu xưởng trưởng ngài chịu oan uổng; Triệu xưởng trưởng,
anh yên tâm, nhất định tôi sẽ cho bọn này một bài học…”
Triệu Ích Thành nhu nhu cổ tay bị thít đến sưng đỏ, nhìn Viên
Hùng một cái; hắn quyền thế không như Viên Hùng, song cấp bậc hành chính lại
cao hơn, tất nhiên không cần ăn nói hòa thiện với đứa này làm gì: “Phân cục các
người thì uy phong rồi, chỉ vào mặt tôi hô quát, nói Điền Gia Canh hay Đàm Khải
Bình có đến, bọn hắn cũng bắt về đồn như thường.” Lại liếc mắt nhìn tên thanh
niên đang đứng ngay người cạnh cổng, hỏi Viên Hùng: “Đúng rồi, Viên cục trưởng,
vị Phan đại thiếu này là ai? Phân cục các anh như nô tài của nhà hắn vậy, bị
sai tới sai lui…”
“Triệu xưởng trưởng, anh có
chỗ không biết, Phan Kiến Quốc là con trai thứ của Phan bí thư.” Viên Hùng trộm
trộm nhìn Thẩm Hoài, không xác nhận hắn có biết thân phận Phan Kiến Quốc hay
không, nhưng thấy hắn nghiêm mặt nhìn sang, trong đầu lộp bộp một cái, chỉ có
thể thấp giọng, hỏi tường tình sự thể từ Triệu Ích Thành, Dương Hải Bằng: “Triệu
xưởng trưởng, đến cùng đêm nay đã xảy ra chuyện gì?”
“Triệu đội trưởng của các người
không phải luôn mồm nói bọn tôi giở trò lưu manh ư? Cứ chiếu theo trình tự câu
lưu chúng tôi là được.” Thẩm Hoài ném thêm một câu: “Khỏi phải anh không biết
ăn nói thế nào trước mặt Phan Thạch Hoa.”
“Đấy là Phan thiếu gọi điện
nói thế…” Lúc này Triệu Phong nhịn không nổi muốn vì bản thân biện giải một
cái.
“Ngươi…” Viên Hùng hận không
cầm tập văn kiện trên bàn đập thẳng xuống mặt Triệu Phong, mày không lên tiếng
có ai bảo mày câm đâu? Tuy hắn không tính nói nặng với con trai Phan Thạch Hoa,
lúc này lại không thể không nghiêm mặt, chất vấn Phan Kiến Quốc: “Tiểu Phan, đến
cùng chuyện là thế nào? Muộn thế này sao các cháu còn gặp phải Thẩm khu trưởng,
còn nói cậu ấy trêu ghẹo bạn gái mình? Hay là có hiểu lầm gì, chứ Thẩm khu trưởng
tuyệt đối không phải loại người ấy!”
Phan Kiến Quốc chết đứng từ nãy đến giờ, lão cha hắn một mực
giáo huấn, nói ở Đường Ấp nên thu liễm chút, đặc biệt không thể có xung đột gì
với đám Mai Khê đảng; ai ngờ đêm nay ra đường không xem hoàng đạo, khăng khăng
đụng phải đầu tiếu diện hổ này; từ quán ăn đêm đi ra, còn có người dắt một chiếc
xe đạp rách, ai biết đám này là lũ Mai Khê trời đánh thánh vật kia?
Phan Kiến Quốc càng oán hận Triệu Ích Thành, mẹ mày ăn mặc
như thằng công nhân, lại đi xe đạp rách, ai biết được mày là xưởng trưởng?
Triệu Ích Thành mặt lạnh tanh, tuy quyền thế hắn không như
Phan Thạch Hoa, nhưng không đến nỗi sẽ sợ con trai y. Những súc sinh này, mắt
chó nhìn người thấp, tưởng làm quan có tý quyền là phải xe tới xe lui mới đủ
khí phái.
Phan Kiến Quốc biết chuyện đêm nay khó yên lành rồi, nhưng hắn
cũng không cho rằng sẽ quá nghiêm trọng. Trong mắt hắn, dù Thẩm Hoài có trâu bò
đến mấy thì chẳng qua chỉ là phó khu trưởng có tý bối cảnh thôi, lão cha hắn rất
được bí thư thị ủy coi trọng, lại là bí thư kiêm khu trưởng, cùng lắm là mất
chút tiền, cúi đầu xin lỗi nhận sai thôi.
Phan Kiến Quốc cũng dày mặt, cắn răng bước lại xin lỗi Thẩm
Hoài: “Chuyện hôm nay là lỗi của tôi, đã mạo phạm đến Thẩm khu trưởng ngài. Nếu
ngài sớm nói rõ, đâu đến nỗi hiểu lầm lớn thế này; hôm khác tôi mời rượu bồi lễ
tạ tội với Thẩm khu trưởng.”
“Mẹ mày, cút sang một bên!” Lửa
giận trong lòng Thẩm Hoài chưa tiêu, nhìn mặt Phan Kiến Quốc lại điên lên, mở
miệng chửi đổng, ngang ngược mắng: “Trước mặt lão tử, mày còn chưa có tư cách
lên tiếng.”
Thẩm Hoài đứng lên, gọi thẳng tên Viên Hùng, nói: “Viên Hùng,
nhanh làm thủ tục đi, còn mấy tiếng nữa là sáng rồi, tôi còn muốn ngủ trong
phòng tạm giam một giấc. Ngoài ra, mời anh đem chuyện tôi bị phân cục câu lưu
báo lên cho khu ủy khu chính phủ và ban tổ chức thị ủy một tiếng.”
Viên Hùng nhìn Thẩm Hoài đi thẳng vào trong phòng tạm giam,
kéo lại không được, mà không kéo cũng không được; hắn nhìn sang Phan Kiến Quốc,
tâm lý oán hận càng thâm: Thẩm Hoài chưa hẳn đã cho lão cha mày mặt mũi, mày đi
lên chọc hắn làm cái gì?
Chuyện khác Viên Hùng không biết, nhưng vụ Anh Hoàng hắn ở
ngay hiện trường. Đương thời Hùng Văn Bân và Phan Thạch Hoa cầm theo chỉ thị của
Đàm Khải Bình mà đến, tưởng việc lớn hóa nhỏ, Thẩm Hoài lại cực cường ngạnh,
đòi đối chất với Đàm bí thư, hắn ở hiện trường chứng kiến không thiếu phút nào…
Ở sau kết quả thế nào hắn cũng rõ hơn ai biết.
Viên Tử Lượng bị quy thành điển hình tổ chức xã hội đen, phán
tử hình, cả cha vợ hắn cũng bị níu ra phán bóc lịch 20 năm, khu thành bắc còn một
nhóm lớn quan viên bị tróc xuống.
Phan Kiến Quốc không rõ tâm tư Viên Hùng, bị Thẩm Hoài chửi
như té tát, tuy đuối lý không tiện đốp lại, song tâm lý cũng cáu lửa, thầm nhủ:
Một tên phó khu trưởng tép riu mà thôi, có gì đâu ghê gớm!
Phan Kiến Quốc không chịu uốn mình nữa, quay đầu đi thẳng ra
ngoài, đến ngoài cửa rít thuốc…
Nhìn bộ dạng của Phan Kiến Quốc, Viên Hùng không tiện trực tiếp
mắng mỏ, lại giận cá chém thớt đạp Triệu Phong một cái: “Nhanh gọi điện cho
Phan bí thư, báo cáo chuyện đêm nay cho ông ấy biết. Nhớ nói cho rõ ràng, dám
giấu điểm nào tao rút gân mày!”
Viên Hùng tự biết mình chưa đủ phân lượng khuyên nói Thẩm
Hoài, liền cậy lên giao tình cầu Dương Hải Bằng: “Dương tổng, cậu giúp anh lần
này đi, khuyên Thẩm khu trưởng bớt giận một cái. Lát nữa Phan bí thư đến rồi,
ông ta nhất định sẽ xử lý công chính, sẽ không để các cậu chịu nửa điểm oan
sai….”
Dương Hải Bằng nhún nhún vai, trải tay ra, nói: “Vậy đợi Phan
bí thư tới rồi tính…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận