Phong Khí Quan Trường

Chương 583: Khí thế đi kèm.


Chương 583: Khí thế đi kèm.
Thẩm Hoài yêu cầu điều tra làm rõ tình hình tại hiện trường,
còn hoa tay múa chân bảo bọn họ hỏi những người đi đường làm chứng, vị cảnh sát
trung niên này liền nghi ngờ, chau mày.
Lại nghe Thẩm Hoài nói cho dù là cháu trai của Bí thư Thành ủy
Từ Bái hắn cũng sẽ đập xe, không kìm nổi cười lạnh, nói:
- Tiểu tử, nói như vậy, cậu thừa nhận cậu đập xe đúng không?
Thẩm Hoài thấy vị cảnh sát trung niên đang nhấc còng tay ở
hông lên, lướt mắt nhìn qua, đơn giản là uy hiếp trước rồi mới nói rõ ràng sau.
Bốn gã thanh niên này ở trong trung tâm thành phố lại không
hề kiêng kỵ gì mà lái xe nguy hiểm như vậy, đem sinh mạng của người khác ra
làm trò đùa, đương nhiên khiến người ta tức giận. Mà vị cảnh sát trung niên này
trong lòng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, lại không thèm lấy chứng cứ nào, lại muốn
để đối phương lái xe đi khỏi vị trí, lại bảo vị cảnh sát trẻ tuổi giải tán đám
đông, chẳng qua là nhìn thấy đối phương mang biển số xe cảnh sát vũ trang thành
phố, biết đối phương ở Từ Thành có quyền có thế, liền nịnh nọt mà muốn thiên vị,
làm sao bảo người ta không khỏi càng thêm tức giận hơn được?
Thẩm Hoài chau mày, cũng không nói gì.
Vị cảnh sát trung niên thấy Thẩm Hoài mang bộ dạng không thèm
quan tâm, trong lòng lại càng tức giận. Nhưng ông ta cũng biết những người hai
bên đường còn chưa tản đi, không tiện phát tác, hung hăng trừng Thẩm Hoài một
cái, thầm nghĩ: Đợi về đến đồn sẽ xử lý cậu.
Bốn gã thanh niên kia lại không có sự e dè này, nghe Thẩm
Hoài nói xong, phản ứng không giống nhau.
Gã thanh niên bị Ngụy Nhạc đánh cho một cú gần như tê liệt
cánh tay, lúc này cũng bình tĩnh lại, nghe xong Thẩm Hoài nói, tức đến nỗi muốn
lệch cả mũi, chỉ vào mặt Thẩm Hoài mắng:
- Mày đừng có làm càn, đợi lát nữa cũng sẽ có lúc mày bị xử lý!
Nếu không phải ở giữa có hai người bảo vệ cửa hàng và hai vị
cảnh sát ngăn lại, gã còn hận không thể nhặt viên đá lên lao tới đánh người.
Cũng không thèm quan tâm đến những người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ xung quanh,
trên mặt rõ ràng mang vẻ ai còn dám nói bọn chúng thêm một câu đúng sai, gã sẽ
lao đến cắn người vậy.
Vẫn là gã thanh niên ngồi ở ghế phụ, bị Thẩm Hoài đá một cú
vào bụng cả nửa ngày không đứng lên được, sắc mặt âm u, ánh mắt nhìn vào Thẩm
Hoài, không hề hé răng.
Gã thanh niên lái xe gây nguy hiểm, cũng là người đầu tiên
lao xuống xe khiêu khích, chửi bậy, nghe thấy Thẩm Hoài nói vậy, liền cười lớn
tiếng, vỗ đùi nói với gã thanh niên ngồi ở ghế phụ:
- Từ Hải Dương, tên tiểu tử này đều nói lời hung hăng, hôm
nay nếu cậu không dạy dỗ hắn cho tốt, thì thật mất mặt ở Từ Thành này…
Một gã thanh niên khác nói:
- Triệu Thành Chí, cậu nói nhiều lời vậy làm gì. Đến đồn công
an, chỉ dựa vào bằng chứng chiếc xe bị đập này của cậu, còn sợ không làm cho hắn
đền chết đi hay sao? Còn cái tên ngốc kia nữa, cũng không thể để y đi được, mặc
kệ mẹ nó làm việc gì, lại dám xông lên đánh Điền Ủy Quân một cái…
Nhắc tới việc này, Điền Ủng Quân kia xuống xe nhặt đá lên định
đánh người, quay đầu nhìn thấy Ngụy Nhạc đang chạy đến lề đường đối diện. Gã
đang định xông đến giữ người, liền thấy Ngụy Nhạc ngồi vào chiếc Audi màu đen ở
lề đường đối diện, có chút run sợ. Không ngờ cái tên ngốc xông đến lo chuyện
bao đồng kia, lại là người có lai lịch kia đấy.
Ngụy Nhạc quay vô lăng, lái xe chầm chậm qua. Tuy không phải
tất cả mọi người đều nhớ biển số xe của Ủy ban nhân dân, nhưng phía trước xe có
dán hàng chữ thông hành đặc biệt cho Ủy ban nhân dân, thì mọi người vẫn có thể
nhìn thấy rõ ràng.
Thấy Ngụy Nhạc lái xe qua, Tạ Đường liếc nhìn Thẩm Hoài một
cái, không nói gì thêm, im lặng mở cửa xe bước lên.
Ngoài lúc nhìn thấy gã thanh niên tên Điền Ủy Quân cầm đá muốn
xông tới đánh người, khiến cô suýt nữa hét lên, thì những lúc khác Tạ Đường đều
rất trầm lặng, không hề thốt lên tiếng nào. Cũng không giống như Chu Nghi hung
hăng đi tới, giải thích giúp Thẩm Hoài với cảnh sát.
Thấy lúc này cô bỗng nhiên không nói lời nào mà ngồi lên xe rời
đi, liền có người đi đường nhìn qua, nói:
- Cái cô gái này, sao lại như thế? Nếu không phải lúc nãy
chàng trai này lao tới kéo cô ra, cô đã bị tai nạn xe rồi. Chàng trai này ném
đá vào chiếc xe, còn vì cô mà cãi nhau với người ta, sao cô có thể không nói
tiếng nào mà rời đi như thế?
Tạ Đường nghe những người đi đường trách mắng thì mặt đỏ lên,
có chút không biết làm thế nào. Cũng không biết nên đóng cửa xe lại, hay là xuống
xe chờ sự việc giải quyết xong rồi mới đi.
Thẩm Hoài khẽ thở dài trong lòng, đi đến giúp Tạ Đường đóng cửa
xe lại, nói:
- Cô đi về trước đi…
Lúc này sắc mặt của vị cảnh sát trung niên có chút thay đổi.
Người bên ngoài không rõ, những dân cảnh thường xuyên đi tuần
trên đường phố như bọn họ, đương nhiên biết xe công ở Ủy ban nhân dân tỉnh tuy
nhiều, nhưng không phải ai cũng có tư cách được ngồi xe Audi.
Tên ngốc nghếch đó có vẻ là tài xế, nhưng cô gái ít nói đó dường
như là con gái của một lãnh đạo nào đó, ít nhất cũng là người tiếp xúc với lãnh
đạo tỉnh.
Nếu là chiếc xe Porsche thể thao đó, thiếu chút nữa gây ra
tai nạn cho cô gái này, nếu là tên tiểu tử kia, sau khi kéo cô gái này tránh
ra, mới tức giận ném hỏng chiếc xe, thì sự việc phức tạp hơn nhiều so với tưởng
tượng lúc nãy của ông ta.
Thẩm Hoài ra hiệu cho Ngụy Nhạc lái xe đi trước, mới nói với
vị cảnh sát trung niên kia:
- Xe quả thật là do tôi đập, tôi không phủ nhận, nhưng tôi vẫn
nói câu đó, phía cảnh sát các anh liệu có thể tìm hiểu rõ sự việc ngay tại hiện
trường rồi mới nói được không…
Vị cảnh sát trung niên sắc mặt âm trầm khó đoán, Thẩm Hoài vẫn
nói câu đó, nhưng sức nặng trước sau đối với ông ta lại không giống nhau.
Ông ta nhìn chiếc xe Audi mang giấy phép của Ủy ban nhân dân
tỉnh đi tới phía đường phố đối diện, cũng không có ý định lập tức rời đi, sắc mặt
lại càng khó coi.
Cho dù lúc này chiếc Audi lái đi, lúc bọn họ xử lý vấn đề,
cũng đã thiên vị đám người xe Porsche, nói không chừng người thanh niên trước mặt
này sẽ tìm đến chủ nhân của chiếc Audi đó để nói lý lẽ. Nếu như vậy, bọn họ
thiên vị cho bên nào cũng khó xử…
Vị cảnh sát trẻ tuổi còn có chút nhiệt huyết, đi tới nói với
vị cảnh sát trung niên:
- Phanh xe để lại dấu vết trên đường dài như vậy, tốc độ chắc
chắn không thể chậm được, có cần trung đội phái người tới kiểm tra một chút
không?
Vị cảnh sát trung niên kia do dự một lúc, mới cất tiếng hỏi
Thẩm Hoài:
- Có phải cậu bị đụng trầy xước da không?
Tuy kính chiếu hậu có thể cong đi, nhưng xe chạy tốc độ nhanh
như vậy mà bị đụng phải, Thẩm Hoài có lẽ cũng bị đụng không nhẹ. Thẩm Hoài vén
tay áo cho vị cảnh sát trung niên xem, tay phải của hắn bị trầy một đường, sưng
lên không ít.
Chu Nghi nhanh chân chạy qua, hỏi:
- Có đau không?
Thẩm Hoài lắc lắc đầu, hơi đau, nhưng cũng không phải nặng lắm.
Vừa rồi lúc dùng tay phải để vung nắm đấm đánh người vẫn còn có lực, chứng tỏ
chưa bị thương đến xương, chỉ là sưng lên mà thôi.
Những người đi đường vây quanh đó cũng đều làm chứng:
- Nếu không phải cậu này kịp thời đẩy người ra, thì cô gái
kia đã bị nằm bẹp dưới bánh xe rồi. Lái xe không quan tâm đến tính mạng còn
chưa nói, dừng xe rồi còn mắng người, nếu đổi lại là ai cũng sẽ đập xe thôi…
Vị cảnh sát trung niên trầm ngâm một lát, xoay người hỏi đám
người đi xe Porsche, nói:
- Các cậu có đồng ý tiếp nhận điều tra không?
Cái gã thanh niên tên Triệu Thành Chí, cũng không thèm quan
tâm đến hai viên cảnh sát này. Vừa rồi nhìn thấy hai người này có ý giúp bọn họ,
cho nên lúc nói chuyện cũng khách sáo một chút, lúc này thấy vị cảnh sát này
thay đổi hướng đi, nhất thời sắc mặt cũng thay đổi.
Cũng chỉ có chiếc xe Audi dừng ở phía xa xa kia khiến gã hơi
e dè, nhưng trong lòng lại không can tâm việc chiếc xe thể thao mới vừa vào tay
được mấy ngày đã bị người ta đập phá, Triệu Thành Chí thầm nghĩ chưa chắc nhân
vật lớn phía sau chiếc Audi kia đã ra mặt giúp tên tiểu tử kia, nếu không thì
cũng chỉ đứng một bên nhìn động tĩnh thôi, bèn nói:
- Tôi lái xe đụng phải hắn, tiền thuốc men bao nhiêu tôi đều
trả hết, tiền hỏa táng tôi cũng đền cho hắn luôn. Cái tên này đập xe của tôi,
đánh vào mặt tôi, món nợ này không tính cho rõ ràng, các anh muốn cho hắn đi,
các anh làm thử xem…
Không ngờ đám người đi xe Porsche này lại trở mặt như thế, thậm
chí còn uy hiếp ông ta, sắc mặt vị cảnh sát trung niên trở nên rất khó coi.
Nhưng ông ta cũng biết thực sự không thể đụng tới đám người này được, chỉ có thể
nén giận nói:
- Nếu các cậu đã không chấp nhận điều tra, vậy đợi chúng tôi
lấy chứng cứ xong, rồi quay về đồn tiếp tục xử lý…
Triệu Thành Chí rõ ràng không quan tâm đến hai vị cảnh sát
này hỏi chứng cứ từ những người qua đường, thấy Từ Hải Dương đứng một bên không
lên tiếng, bèn nói:
- Xe của tôi bị đập cho nát bét cũng không sao, nhưng Từ Hải
Dương cậu cũng không thể bỏ qua một đá của tên súc sinh này được, tôi thấy tức
giận thay cho cậu!
Từ Hải Dương không chịu nổi sự khích tướng đó, liếc Thẩm Hoài
một cái như muốn róc xương thịt, sắc mặt khó coi móc điện thoại ra, bấm một dãy
số.
Thẩm Hoài sợ Chu Nghi đứng mệt quá, liền đỡ cô ngồi lại trong
xe.
Mặc dù hắn cũng lái xe công vụ, nhưng là lái chiếc Santa mang
biển số xe huyện Hà Phổ, cơ bản không đáng để bọn kia ghé mắt nhìn.
Bọn họ nhìn thấy Thẩm Hoài và Chu Nghi ngồi vào chiếc Santa kia,
Điền Ủy Quân và một thanh niên khác đi tới châm chọc:
- Chà, chẳng trách lại ngang ngược như vậy, lại xem Từ Thành
như nhà mình phải không?
Hai người một người đứng chặn ở đầu xe, một người chặn ở đuôi
xe, tránh Thẩm Hoài lái xe chạy trốn.
Lúc hai vị cảnh sát điều tra lấy chứng cứ từ những người đi
đường, rất nhanh liền có một chiếc xe mang biển số xe của Thành ủy Từ Thành và
hai chiếc xe cảnh sát chạy tới.
Những người qua đường đang vây lại đó cũng dần dần tản ra, những
người qua đường nhìn thấy sự việc đầu tiên, cuối cùng cũng chỉ có ba người để lại
phương thức liên lạc.
Thẩm Hoài từ kính chiếu hậu nhìn thấy Phó trưởng ban thư ký
Thành ủy Mạnh Kiến Thanh và Phùng Chí Sơ xuống xe, đi về phía gã thanh niên tên
Từ Hải Dương đó, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ đầu, không ngờ tên súc sinh này
lại là cháu trai của Từ Bái.
Thấy hai xe cảnh sát cùng với xe Thành ủy đi đến, Chu Nghi có
chút lo lắng, hỏi Thẩm Hoài:
- Không có chuyện gì chứ? Nhất định phải bồi thường tiền sửa
xe cho bọn họ rồi, tôi quay về lấy thẻ ngân hàng…
Thẩm Hoài nhịn không được vỗ lên trán Chu Nghi hai cái, nói:
- Từ lúc nào mà tôi đập xe người khác lại phải bồi thường tiền?
Chu Nghi không tiện, Thẩm Hoài cũng bảo cô ngồi yên trên xe.
Lúc này nhìn thấy Tiểu Thượng – cô gái ở cùng ký túc xá của cô ta bước tới, liền
vẫy tay bảo cô trước tiên lên xe ngồi cùng Chu Nghi, còn hắn lại đi về phía Mạnh
Kiến Thanh, Phùng Chí Sơ.
Mạnh Kiến Thanh cũng chưa gặp Thẩm Hoài nhiều lần, nghe cháu
trai Bí thư Từ Thành chỉ vào người thanh niên đang đi tới, nói:
- Chính là tên tiểu tử này chặn đường, lại còn đập xe Porsche
của Thành Chí.
Ông ta quay người nhìn Thẩm Hoài một cái, đèn đường hơi tối,
ông ta không nhận ra được, mà chỉ trầm mặt chất vấn Đội phó chi đội cảnh sát
giao thông cùng đến Vương Ngọc Dân:
- Cảnh sát ở đội giao thông thành phố các cậu ra đường làm việc
cái kiểu gì thế, một chuyện nhỏ như vậy, cứ kéo dài mãi sao đến tận bây giờ còn
chưa giải quyết được, bảo tôi làm thế nào nói chuyện với Bí thư Từ?
Phùng Chí Sơ nhận ra Thẩm Hoài, sắc mặt trở nên khó coi,
không ngờ người đập xe con trai Triệu Mạt Thạch, ẩu đả với cháu trai Bí thư Từ
lại là Thẩm Hoài.
Phùng Chí Sơ nhất thời không biết nên làm thế nào, cứ đứng im
ở đó.
- Trưởng ban thư ký Mạnh không còn nhận ra tôi nữa sao?
Thẩm Hoài đứng chắp tay, ánh mắt bình tĩnh nhìn Mạnh Kiến
Thanh, nói:
- Xe là tôi đập đấy, nhưng tôi nghĩ chuyện này Trưởng ban thư
ký Mạnh và Chí Sơ hai người giải quyết không nổi, hay là các anh cứ báo cáo với
Bí thư Từ Bái đi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận