Phong Khí Quan Trường

Chương 832: Thần tài.


Chương 832: Thần tài.
Quách Thành Trạch lại thầm dở khóc dở cười, không ngờ Trần Bảo
Tề nói với Thẩm Hoài cả buổi về vấn đề phát triển cân bằng, rốt cuộc anh lại viện
cớ.
Thẩm Hoài đồng ý thúc đẩy xây dựng chế độ tài chính và thuế
thụ thành phố, nhưng chế độ tài chính và thuế vụ mới, lại dính tới vấn đề phân
phối tài chính giữa ba cấp tỉnh, thành phố và huyện, không phải chỉ dựa vào một
mình thành phố Đông Hoa mà có thể nhanh chóng đẩy mạnh được. Muốn điều chỉnh, rất
có thể mười ba thành phố cấp địa thuộc tỉnh Hoài Hải sẽ tiến hành điều chỉnh đồng
bộ, việc này sẽ trở nên càng phức tạp hơn, hơn nữa cũng không phải ngày một
ngày hai là có thể thực hiện xong.
Mà trước đó, Thẩm Hoài đồng ý trực tiếp giúp đỡ các huyện
nghèo như Giang Yến, thành phố cũng không thể nói là huyện Hà Phổ làm sai; dù
sao với chính sách tải chính và thuế vụ hiện hành, cũng như theo thỏa thuận
“khoán thuế” trước đây với huyện Hà Phổ, cho dù huyện Hà Phổ không đưa ra một đồng
trong số tiền thừa ra, thì cũng không ai nói gì được.
Trần Bảo Tề hết sức tức giận, Quách Thành Trạch cũng dở khóc
dở cười, nhưng lại không giận, vì cho rằng Thẩm Hoài đợi đến lúc này mới “giở
trò” là để cho Trần Bảo Tề xem, chứ không phải đặc biệt nhằm vào chính y.
Y nghĩ như vậy cũng là bình thường, việc Cố Kim Chương được
điều tới Giang Yến đảm nhiệm chức Phó bí thư Huyện ủy, là do Trần Bảo Tề và Ngu
Thành Chấn mà ra,ngoại trừ vì muốn bộ máy thường ủy huyện Hà Phổ dành ra một vị
trí cho Thích Tĩnh Dao và Phan Chí Cường, còn muốn trút giận lên đầu Cố Kim
Chương – người có công lao vất vả đối với sự phát triển của huyện Hà Phổ trong
hai năm qua, để người khác biết rằng, tuy phái Mai Thép có thế, nhưng lại không
có tiếng nói thật sự ở Thành ủy, cho nên vô phương mang lại lợi ích chính trị
cho đồng minh.
Bây giờ Thẩm Hoài đề xuất sẽ trực tiếp giúp đỡ về tài chính
cho Giang Yến, nhất định là muốn làm cho biết tay.
Hiện nay thành phố không cần Giang Yến nộp lên trên đồng nào,
mỗi năm còn trích cấp thêm hai mươi triệu các khoản, để bổ sung sự thiếu hụt
tài chính cho huyện. Nếu số tiền huyện Hà Phổ trợ giúp trực tiếp cho Giang Yến
vượt xa số lượng này, thì thật sự là ngược đời.
Dù Quách Thành Trạch biết Thẩm Hoài làm như vậy là nhằm vào
Trần Bảo Tề chứ không phải nhằm vào mình, nhưng kế hoạch ban đầu của Quách
Thành Trạch là muốn khuếch trương quyền hạn của tài chính thành phố.
Tuy nhiên, Quách Thành Trạch lại nghĩ, cũng không chỉ có một
mình huyện Hà Phổ có khả năng trợ giúp tài chính cho huyện nghèo, mà cả Mạnh Kiến
Thanh và Chu Kỳ Minh ở Đường Áp cũng có thể làm được như vậy.
Nghĩ tới đây, Quách Thành Trạch trầm ngâm nói:
- Xây dựng chế độ tài chính thành phố, cần một quá trình, việc
trợ giúp trực tiếp giữa các huyện, là điều nên làm ngay. Bí thư Trần, anh có thấy
như vậy không?
Trần Bảo Tề không ngờ Quách Thành Trạch lại gió chiều nào che
chiều ấy như vậy, bây giờ càng không chấp nhận bị y và Ngu Thành Chấn phản đối.
Làm sao bọn họ có thể phản đối? Phản đối Hà Phổ, Đường Áp chí
công vô tư, bỏ ra một phần tài chính để hỗ trợ huyện nghèo phát triển ư?
- Thị trưởng Quách cũng nghĩ như vậy thì tốt nhất rồi.
Thẩm Hoài cười ha hả, vừa nhìn Thích Tĩnh Dao ngồi bên cạnh,
vừa nói:
- Bí thư Thích, Thiên Minh và Trưởng ban Phan không có ý kiến
gì sao? Tuy phải hai ngày nữa Bí thư Thích và Trưởng ban Phan mới đến Hà Phổ
chính thức nhậm chức,nhưng tôi đã coi hai vị là thành viên trong bộ máy thường
vụ huyện ủy rồi.
Thích Tĩnh Dao nhếch môi, nhưng hàm răng nhỏ trắng như ngọc
thạch cắn chặt, thật sự không ngờ là tên Thẩm Hoài khốn kiếp này làm Trần Bảo Tề
tức đến nghẹn họng,lại còn ép cô phải tỏ thái độ, chỉ đơn giản là để thỏa cơn
giận của hắn.
Thích Tĩnh Dao không nói gì, Trần Thiên Minh cũng không khách
khí, nói:
- Vấn đề phát triển không cân bằng mà Bí thư Trần và Thị trưởng
Quách nói, thật sự là đã diễn ra khá nghiêm trọng ở Đông Hoa, mà trong tương
lai, tất nhiên chúng ta cũng phải đi theo con đường cùng trở nên thịnh vượng
này, Bí thư Thẩm đề xuất việc trợ giúp trực tiếp giữa huyện với huyện, không chỉ
tôi mà hẳn là cán bộ đảng viên có tính giai cấp ở huyện cũng ủng hộ vô điều kiện.
Thích Tĩnh Dao mắng thầm hai tiếng “đồ chó”, nhưng vì Thẩm
Hoài đã ép cô tỏ thái độ, cô đành phải nói:
- Ý kiến của Bí thư Thẩm đúng là cũng nên nghiên cứu một
chút.
- Vậy được rồi. Vừa rồi Bí thư Trần hỏi tôi, sẽ bố trí công
tác ở huyện cho Bí thư Thích như thế nào, tôi thấy Bí thư Thích có thể nắm công
tác nghiên cứu về việc đó.
Nói tới đây, Thẩm Hoài lại nói với Ngu Thành Chấn:
- Bí thư Ngu thấy đó, chúng tôi vẫn có thể giao trọng trách
cho đồng chí mới đấy chứ?
Ngu Thành Chấn ngồi bên cạnh, thấy phong thái, toan tính của
Thẩm Hoài đều rất thâm trầm, thầm nghĩ Thích Tĩnh Dao coi như là một nhân vật
vô cùng lợi hại, nhưng thật sự là khó có thể đọ với một người như Thẩm Hoài.
Nếu huyện Hà Phổ thật sự muốn trợ giúp tài chính cho các huyện
nghèo như Giang Yến, thì công tác có liên quan đến việc đó có thể coi là một
công tác rất quan trọng,nhưng mấu chốt là hiện giờ Thẩm Hoài nói sẽ để Thích
Tĩnh Dao giữ công tác nghiên cứu về việc đó, nhưng khi nghiên cứu đã ra hình ra
dáng, lập ra được phương án cụ thể, cũng chưa chắc hắn sẽ để cô phụ trách việc
thực hiện sau đó.
Mà cho dù Thẩm Hoài phân công Thích Tĩnh Dao tiếp tục phụ
trách việc thực hiện, thì đối tác của cô bên phía huyện Giang Yến, tất nhiên là
Cố Kim Chương, điều này tương đương với việc Thẩm Hoài trên danh nghĩa phân
công công tác quan trọng cho Thích Tĩnh Dao, nhưng trên thực tế lại là tước bỏ
quyền lực của cô, khiến cô không thể tham dự vào công tác thực tế, đồng thời
cũng khiến cô không thể vung tay múa chân đối với việc xây dựng cảng Tân Phổ.
Ngu Thành Chấn không hề nghi ngờ năng lực và tâm cơ của Thẩm
Hoài, y càng hiếu kỳ muốn biết, sau khi đến huyện Hà Phổ, Thích Tĩnh Dao sẽ làm
thế nào để giành lại một chút chủ động, hay là phải đợi đến khi Thẩm Hoài được
điều tới nơi khác, cô mới có thể có cơ hội tranh đấu một trận với Triệu Thiên
Minh?
Trần Bảo Tề thấy tình thế khó sửa đổi, cũng không muốn để bản
thân rơi vào thế bị động, đành gật đầu nói:
- Trước mắt thì đó cũng là một biện pháp, Thị trưởng Quách,
phía anh cũng phải nghiên cứu kỹ một chút.
Quách Thành Trạch gật gật đầu:
- Như vậy được rồi, đây sẽ là công tác trọng điểm kế tiếp của
Ủy ban nhân dân thành phố.
Đã nói đến bước này, nếu vẫn tiếp tục nói thêm, thì cũng
không có gì thú vị, Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh bèn đứng dậy cáo từ, Quách
Thành Trạch cũng không muốn nán lại, liền cùng Thẩm Hoài và Triệu Thiên Minh đi
ra ngoài.
***
Tin tức truyền đi rất nhanh, tuy việc trợ giúp tài chính trực
tiếp giữa các huyện không phải là đề tài thảo luận của hội nghị toàn ủy lần
này, nhưng một khi tin tức đã truyền ra, đương nhiên liền trở thành đề tài nóng
bỏng để các Thành ủy viên bàn luận riêng với nhau.
Trước năm 94, mức thuế thu được bình quân đầu người của ba
khu thuộc thành phố cao hơn đa số, nhưng về tổng thể thì tương đối cân bằng,
tình hình hai huyện Du Sơn,Giang Yến kém nhất, chi tài chính cả năm đó chỉ hơn
ba mươi triệu một chút.
Tuy hai năm gần đây, thành phố tăng cường cấp phát tài chính,
năm ngoái, chi tài chính của huyện Giang Yến tăng gấp đôi, vượt mức sáu mươi
triệu, nhưng tốc độ tăng trưởng của Hà Phổ, Đường Áp càng mạnh mẽ, vẫn tạo ra
chênh lệch lớn.
Tuy kinh tế thành phố Đông Hoa khởi động trước ở khu Đường
Áp, nhưng huyện Hà Phổ mới thật sự là trung tâm kinh tế vùng duyên hải của vịnh
Hoài Hải, đạt tới một nghìn cây số vuông đất đai, chạy dọc theo hơn một trăm
cây số tài nguyên ven bờ, là đầu mối giao thông giữa biển và khu vực đất liền,
với cảng Tân Phổ, nhà máy luyện hóa Tân Phổ, nhà máy tàu thuyền Hằng Dương, Điện
Tử Trường Thanh...hợp thành khu phát triển công nghiệp tập trung, do đó khiến
huyện Hà Phổ trở thành địa phương có mức thuế thu được quan trọng nhất.
Trên thực tế, tổng mức thuế thu được của Hà Phổ đã vượt qua
khu Đường Áp, tới quá nửa năm nay, mức thuế thu được của Hà Phổ đạt bảy trăm
triệu, cả năm có thể thu được từ một tỷ sáu đến một tỷ tám, sang năm tới, mức
thuế thu được của huyện Hà Phổ sẽ vượt qua ba tỷ.
Mà với tốc độ phát triển hiện tại của Giang Yến, nếu tài
chính thành phố không tiến hành điều chỉnh trên quy mô lớn, thì sang năm tới, nếu
tổng mức tài chính của huyện Giang Yến đạt được mức một trăm triệu, cũng đã là
may mắn lắm rồi.
Cùng một thành phố mà mức chênh lệch lớn như vậy, bảo sao ai
cũng thèm muốn miếng bánh ngọt lớn Hà Phổ này.
Thật ra, cho dù Trần Bảo Tề, Quách Thành Trạch không có ý định
mở rộng quyền hạn của tài chính thành phố, các khu huyện khác cũng có động lực
rất lớn để thúc đẩy việc xây dựng lại chế độ tài chính và thuế vụ, nếu Thẩm Hoài
kiên trì phản đối, thì chắc chắn sẽ đưa phái Mai Thép vào thế bị cô lập.
Sách lược thông thường là kép dài thời gian xây dựng chế độ
tài chính và thuế vụ mới.
Hiện giờ, chẳng những Thẩm Hoài không kéo dài, mà còn chủ động
đề xuất, tiến hành trợ giáp tài chính trực tiếp cho huyện nghèo trước khi đổi mới
chế độ tài chính và thuế vụ, chuyện đó chẳng khác nào hắn ném một tảng đá lớn
vào mặt hồ phẳng lặng, lập tức khiến mặt hồ nổi sóng.
Trước đây Thẩm Hoài đã nới về vấn đề này với Lương Chấn Bảo,
Tiếu Hạo Dân, cho nên phía huyện Du Sơn còn khá bình tĩnh, nhưng ủy viên Vương
Dịch Bình của Bắc thành, Bí thư Huyện ủy Khương Chí Quân của huyện Giang Yến,
buổi chiều tới hội trường liền kéo Cố Kim Chương, Cảnh Ba, kéo tới bên cạnh Thẩm
Hoài, quấn lấy không rời.
- Bí thư Thẩm, ngài đúng là thần tài!
Thấy người sang bắt quàng làm họ, Vương Dịch Bình cũng không
ngại dùng từ kính cẩn đối với Thẩm Hoài, cười nói:
- Bí thư Thẩm đã mở miệng, chúng tôi đây là chưa thấy lợi ích
chưa buông tay. Năm nay, huyện Hà Phổ có thể xuất ra bao nhiêu tài chính để trợ
giúp các huyện anh em phát triển vậy, Bí thư Thẩm có thể nói một con số chính
xác không ạ?
Vương Dịch Bình cũng có lo nghĩ riêng của mình, khi Thị trưởng
Quách Thành Trạch vừa tới Đông Hoa, đã lập tức đối chọi gay gắt với y, có ý đồ
bẽ gãy ý chí của y, nhằm khống chế việc chủ đạo trong công tác xây dựng cảng
Tân Tân, đơn thuần là muốn biến y thành một con rối.
Vương Dịch Bình thầm nghĩ, nếu Thẩm Hoài rốt cuộc chỉ xuất ra
mười, hai mươi triệu từ tài chính huyện Hà Phổ, để chia cho mọi người, thì mình
cũng không cần phải tham gia vụ này, làm đám Trần Bảo Tề mất hứng; nhưng nếu Thẩm
Hoài xuất ra tới hai, ba trăm triệu để giúp các huyện nghèo, thì cho dù biết sẽ
khiến đám Trần Bảo Tề,Ngu Thành Chấn không vui, y cũng phải chạy tới trước mặt
Thẩm Hoài để tranh thủ một suất cho khu Bắc Thành.
Sau khi nhà máy thép thành phố suy sụp, tài chính khu Bắc
Thành lập tức ngừng tăng trưởng, hiện giờ, việc nhà máy thép thành phố phải di
dời tới Tân Tân, cũng như kế hoạch xây dựng công trình cao tốc Du Tân từ khu Bắc
Thành vượt qua dãy Long Tích Lĩnh, tới Tân Tân đã bị hủy bỏ, là tin dữ đối với
sự phát triển kinh tế cũng như tài chính khu Bắc Thành.
Bây giờ ở trong tình thế gió chiều nào che chiều đó, tài
chính địa phương cần tiền, nếu giải quyết không được vấn đề này, thì sẽ người
khó ngồi vững ở vị trí Bí thư Khu ủy,đương nhiên Vương Dịch Bình cũng muốn tiếp
cận Thẩm Hoài, mong hắn có thể giúp được mình.
- Bí thư Trần, Thị trưởng Quách đều muốn để Bí thư Thích phụ
trách công tác nghiên cứu các vấn đề liên quan.
Thẩm Hoài nhẹ nhàng và tỉnh bơ chuyền quả bóng sang cho Thích
Tĩnh Dao:
- Bí thư Vương, câu hỏi này của anh, hẳn là nên hỏi bí thư
Thích.
Thích Tĩnh Dao thầm mắng: Có quỷ mới biết được anh muốn bỏ ra
bao nhiêu tiền để mua chuộc lòng người?
Mặc dù mắng thầm trong bụng, nhưng Thích Tĩnh Dao cũng không
đến mức bất chấp tất cả, đi gây mâu thuẫn với đám Vương Dịch Bình, Khương Chí
Quân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận