Phong Khí Quan Trường

Chương 867: Cố làm ra vẻ


Chương 867: Cố làm ra vẻ
Dư Vi đến phòng trước, sau khi đơn giản thu dọn xong, cũng
không xuống phòng tiếp khách lầu ngay để gặp Thích Tĩnh Dao ở phòng khách.
Chị ta đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh quan tươi đẹp trong đình
viện trước lầu, nghĩ đến mình lại lần nữa đặt lên mảnh đất này, đã là chuyện của
hai năm trước rồi.
Hơn hai năm trước chị ta từng đến Hà Phổ, nếu không tận mắt
nhìn thấy, thật là rất khó tin trong hai năm này sự thay đổi của Hà Phổ lớn như
vậy. Chị ta cũng càng khó tưởng tượng, hơn hai năm trôi qua, chị ta lại không
thể không cúi đầu để đi tìm người đàn ông này mà chị ta vô cùng căm ghét và khỉnh
bỉ để nói chuyện hợp tác.
Tuy nhiên, nghĩ tới Thẩm Hoài vừa ở bãi đổ xe bộ dạng cười
khanh khách khi đợi họ tới để chào hỏi, Dư Vi có ác cảm người đàn ông này không
dễ tiếp xúc chút nào.
Chị ta thà rằng vừa nãy khi chạm trán Thẩm Hoài, thái độ của
mình lạnh lùng một chút, thậm chí thô lỗ một chút. Như vậy ngược lại chị ta có
thể có thủ đoạn để ứng phó, mà khuôn mặt chào đón đó để chị ta không nhìn thấy
rồi.
Dư Vi lấy tay chà xát hai má, để bản thân nhìn có tinh thần một
chút, mới đẩy cửa vào. Vừa mới đi tới chỗ rẽ của cầu thang, đã nghe thấy tiếng
nói chuyện bên trái phòng truyền đến.
- Trước kia nghe mấy người nói, cũng không cảm thấy gì, bây
giờ chính mắt nhìn thấy. Tên họ Thẩm này, cũng thật là rất phách lối; Mà cũng
phải nói thái độ của dì Dư ở Đông Hoa hơi yếu rồi đấy? Chúng tôi trông mong đến
đây, nếu không gặp phải thì cũng thôi đi, bây giờ cái tên họ Thẩm đẩy chúng tôi
sang một bên, thích có lý nói có lý. Có ý gì chứ? Những người khác nhà họ Cố đến
nội địa..bất luận là đầu tư hay là làm khách, nhưng chưa từng bị đối xử như thế..
Đôi mi đẹp của Dư Vi nhíu lại, đứng ở chỗ rẽ của cầu thang
cũng không đi xuống.
Bình thường Cố Trạch Hùng một tên không chuyên tâm làm việc
gì trách cứ thái độ ngạo mạn của Thẩm Hoài đối đãi họ, chị ta cũng không quan
tâm, nhưng Cố Trạch Hùng đồng thời cũng trách thái độ của chị ta ở Đông Hoa quá
yếu dẫn đến khi họ đến đây không nhận được sự coi trọng đáng có.
Hiện nay Cố gia và ngành công nghiệp tàu biển Bảo Hòa, có rất
nhiều điều tiếng không hài lòng với chị ta. Chị ta mặc kệ những việc bàn luận đằng
Cố Trạch Hùng có ý gì, nhưng cô biết nếu như thông đồng oán hận loại này thì
càng khó hơn, chỉ khiến cho tình cảnh của cô càng bất lợi hơn.
Dư Vy dẫm giầy cao gót xuống cầu thang "cộc cộc cộc",
cũng không quay đầu liếc mắt nhìn, đi luôn vào phòng khách.
Đi đến phòng khách, nhìn thấy cửa vẫn hé mở, Dư Vi thấy sững
sờ. Nhìn thấy Cố Trạch Hùng cùng Cao Tân Ngạn tập đoàn phân công quản lý nghiệp
vụ đầu tư cảng từ phía sau theo tới, cô đứng trước cửa phòng khách, chắn kín
không cho hai người Cố - Cao đi vào, trước mặt Thích Tĩnh Dao, dạy dỗ không
chút khách sáo nào: - Vị Bí thư huyện ủy Hà Phổ này, Trạch Hùng cậu còn không
hiểu hết hắn. Nếu cậu việc gì cũng muốn tranh mặt mũi, vậy cậu ở công ty công
nghiệp tàu biển cũng chẳng rèn luyện phát triển được chút gì cả.
Lời của Dư Vi là nói với Cố Trạch Hùng, hai mí mắt của Cao
Tân Ngạn nháy hai cái, đứng ở bên cạnh mà không lên tiếng, chỉ âm thầm may mắn
vừa rồi mình đã không tiếp lời với Cố Trạch Hùng.
Cố Trạch Hùng bị Dư Vi dạy dỗ trước đám người Thích Tĩnh Dao.
Khuôn mặt tái nhợt, hết sức ngượng ngùng. Trong lòng Cố Trạch Hùng tuy rằng
không hài lòng nhưng gã cũng biết người phụ nữ tên Dư Vi này mà tức giận thì việc
gì cũng có thể làm được. Công ty công nghiệp đóng tàu hiện nay là cô ta đang
làm chủ, lại là mẹ kế của gã, gã chỉ có thể nén giận không dám lên tiếng nữa.
Thích Tĩnh Dao khẽ mỉm cười, khuyên Dư Vi: - Dư tổng cũng đừng
quá chuyên tâm quá, cho dù Trạch Hùng có nói vài câu sau lưng cũng là vì không
coi tôi là người ngoài
- Đúng, bí thư Thẩm bên kia, tôi cũng không mong đợi gì được,
chủ yếu vẫn là muốn phối hợp công việc với cô ở Hà Phổ. Dư Vi day day thái
dương, ngồi xuống cười nói với Thích Tĩnh Dao. - Tuy Chính Nguyên để cho tôi phụ
trách Công nghiệp đóng tàu Bảo Hòa, nhưng đến cuối cùng vẫn muốn Trạch Hùng tiếp
quản, có một số việc tôi không nói rõ với Trạch Hùng, Chính Nguyên sẽ trách tôi
đấy.
Thích Tĩnh Dao nhìn Dư Vi thật sự tức giận, lấy thân phận mẹ
kế dạy dỗ Cố Trạch Hùng như con trai, trong lòng cảm giác được sự cứng rắn của
chị ta, lại nghĩ thầm vừa nãy hẳn chị ta đã nghe được những câu chỉ trích của Cố
Trạch Hùng trong hành lang nhỏ rồi.
Thích Tĩnh Dao lại liếc Cố Trạch Hùng một cái. Nhìn khuôn mặt
khá anh tuấn kia lúc xanh lúc đỏ, cười nói với Dư Vi:
- Lần này Hồ Lâm cũng nói muốn cùng nhau đến đây, không ngờ
lúc sắp đi lại có việc không đi được. Muốn nói chậm trễ, vẫn là tôi và Hồ Lâm
chậm trễ, đều không thông báo cho huyện trước để sắp xếp tiếp đãi chính thức.
Dư tổng muốn trách thì trách tôi đây này.
- Cái gì chính thức không chính thức chứ? Chúng tôi đến đây
cũng là nể mặt cô và Hồ tổng. - Dư Vi nói. - Nói thật, tôi nghĩ cứ đại khái một
chút hay hơn. Nếu long trọng quá, khiến cho người mệt mỏi, việc chính lại không
bàn được bao nhiêu, vậy mới thực không nên.
Nếu thái độ Thẩm Hoài cao ngạo, vừa rồi gặp ở bãi đỗ xe với
khuôn mặt lạnh lùng không để ý gì, khiến Dư Vi rất không hài lòng, thậm chí
suýt rời khỏi Đông Hoa, Thích Tĩnh Dao vẫn dễ xử lý hơn một chút.
Cô ta có thể vào thành phố kiện, yêu cầu Trần Bảo Tề trực tiếp
ra mặt can thiệp vào đầu tư Bảo Hòa ở Hà Phổ lần này.
Bây giờ, Thẩm Hoài vừa mới ở bãi đỗ xe tuy rằng chưa nói đến
nhiệt tình bao nhiêu nhưng về mặt lễ nghĩa cũng không quá lạnh lùng hờ hững. Mà
Dư Vi cũng thấy thái độ của Thẩm Hoài nhìn như nhiệt tình, nhưng thực ra rất lạnh
nhạt dường như cũng không có gì đặc biệt bất mãn, làm cho Thích Tĩnh Dao ở giữa
muốn động tay động chân cũng có hạn.
Thích Tĩnh Dao vì vậy mà có chút bận tâm, nếu bên Dư Vi không
phối hợp gì, cô ta mà cứ theo kế hoạch cũ tiếp tục diễn tiếp, có khả năng sẽ diễn
hỏng mất.
Chỉ có điều, cô ta cũng sẽ không làm gì cả, nếu Thẩm Hoài quyết
định chơi trò đánh "Thái Cực Quyền", cô ta lại chẳng có tiếng nói gì ở
trong huyện, việc nào cũng bị Thẩm Hoài làm hỏng, rất có khả năng còn kéo dài đến
khi Thẩm Hoài rời khỏi Hà Phổ. Cô ta đến một số khoản đầu tư cũng không có cách
nào kéo về được, càng không có cách nào kéo thêm thân tín ở Hà Phổ.
Đến lúc đó, uy tín của cô ta ở huyện không đủ, không có địa
bàn cơ bản của chính mình, lại lấy gì để giành với Triệu Thiên Minh khi mà Thẩm
Hoài rời khỏi cơ chứ?
Ngay lúc Thích Tĩnh Dao nghĩ khuyên Dư Vi bớt giận, Cố Trạch
Hùng ngồi nghiêng trên ghế sô pha lên tiếng: - Lần này chúng tôi đến đây, vốn
chính là hy vọng có thể trong công việc có được sự giúp đỡ của Tĩnh Dao và Hồ tổng.
Cho dù có vì giúp đỡ Tĩnh Dao một tay, chúng tôi cũng sẽ đến trước Nghi Thành một
chuyến
Dư Vi vốn tính toán cho dù bị nắm lấy lỗ mũi, cũng phải chính
thức tiếp xúc với Thẩm Hoài trước, nhưng Cố Trạch Hùng bị chị ta trách mắng một
trận vẫn tráo trở nhấn mạnh nhiều lần, mà trên mặt Thích Tĩnh Dao càng hiển thị
rõ rệt hy vọng bọn họ có thể giúp cô ta tạo ra một cái cớ tiện để cô ta làm khó
dễ Thẩm Hoài, chị ta có phần khó khăn nói, nói: - Chỉ cần Tĩnh Dao cô với Hồ tổng
không có ý kiến gì là được. Bí thư Giang Hoa có mời chúng tôi đấy, chúng tôi đến
trước Nghi Thành một chuyến cũng không sao
Đợi Chu Tri Bạch bọn họ đêm muộn từ Từ Thành quay về, Thẩm
Hoài cũng tiến thêm một bước cân nhắc xem làm thế nào Mai thép Hệ đem việc nghiệp
vụ vận tải conteiner nhập vào công ty vận chuyển đường biển Thượng Thị
HongKong.
Khi điện thoại của Trần Bảo Tề gọi tới, Thẩm Hoài mới biết Dư
Vi khi trời chạng vạng tối thì đã rời khỏi Hà Phổ rồi.
- Nghe Tĩnh Dao nói Dư tổng của tập đoàn Bảo Hòa buổi chiều
đi máy bay, đi chuyến Hà Phổ để đàm phán về việc đầu tư bến cảng. Tôi vừa có thời
gian ngồi xuống nghĩ đến việc này, gọi điện thoại cho Tĩnh Dao. Nhưng nghe nói
Dư tổng khi chiều đã rời khỏi Đông Hoa, đi Nghi Thành, anh có biết chuyện gì xảy
ra không?
Thẩm Hoài bắt đầu cũng có chút hoài nghi, hắn nói với Thích
TĨnh Dao, việc Bảo và đàm phán đầu tư cảng. Khiến cho cô ta sẽ tìm liên hệ với
Đới Tuyền, bây giờ Dư Vi đột nhiên rời khỏi Đông Hoa, muốn ép bọn họ không liên
hệ với Đới Tuyền bên đó.
Thẩm Hoài nhíu mày lại, nhất thời không hiểu rõ Dư Vi, Thích
Tĩnh Dao đang diễn vở kịch nào vậy, trả lời Trần Bảo Tề: - Tôi không rõ lắm.
Tôi lập tức gọi điện ngay cho phó bí thư Thích hỏi một chút tình hình.
- Hà Phổ tuy không thiếu đầu tư, nhưng doanh nghiệp nhà đầu
tư lớn như tập đoàn Bảo Hòa, Hà Phổ sẽ rất coi trọng. Anh tìm Tĩnh Dao trước để
nắm bắt tình hình, tìm hiểu rõ trước nguyên nhân đoàn nhân viên Bảo Hòa đột
nhiên rời khỏi Hà Phổ sau rồi hãy nói
Tiếng của Trần Bảo Tề trong điện thoại có chút bực bội. Nhưng
nghe đến đây, Thẩm Hoài không kìm nổi cười. Cúp điện thoại, nói với Tống Hồng
Quân, Chu Tri Bạch những câu mà Trần Ngọc Tề đã trong điện thoại nói anh.
Tống Hồng Quân kỳ quái, nói: - Không thể nào, hai người kia mặc
quần lót gì, chúng ta nhìn biết rõ ràng. Hai người đó có cần ngu xuẩn đến mức
chơi trò diễn kịch gì đó với chúng ta hay không?
Thẩm Hoài gõ cái bàn, hỏi Tống Hồng Quân: - Nếu Dư Vi với
Thích Tĩnh Dao cũng không phải một lòng thì thế nào?
Thẩm Hoài hỏi như vậy, Tống Hồng Quân liền suy nghĩ rõ ràng rồi:
- Bọn họ theo xu thế lớn, nhìn thấu Công nghiệp đóng tàu Bảo
Hòa muốn tiến thêm một bước đầu tư cảng ở khu Vịnh Hoài Hải chỉ có thể đặt ở
Tân Phổ, cho nên đối với việc đầu tư của tập đoàn Bảo Hòa, bọn họ bên này không
đóng cửa cự tuyệt, cũng là thái độ tương đối khách quan, sao có thể sẽ làm kẻ
đi cầu xin chứ?
Toàn bộ xu hướng ngành nghề vận chuyển đường biển quốc tế
phát triển lớn, cho dù Dư Vi nhìn không ra, nhóm tham mưu dưới chướng của cô ta
cũng sẽ rõ ràng nói với cô ta. Trong lòng Dư Vi cũng nên biết. Lần này hẳn là
cô ta mở miệng cầu xin bên này, để Bảo Hòa có thể tham dự vào, nhằm liên kết đầu
tư khu vịnh Hoài Hải với Bảo Hòa, mà không phải lấy gì phá giá, chơi cái trò
hoa súng gì cả. Nhưng Dư Vi chưa chắc sẽ nói thật vấn đề Công nghiệp đóng tàu Bảo
Hòa cho Thích Tĩnh Dao nghe.
Nói cho cùng, chính là Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao bọn họ
không rõ toàn bộ tình hình, nghĩ mượn Dư Vi bên này để gây khó dễ. Mà Dư Vi biết
tiền bạc của mình có hạn, muốn từ trong nội bộ Trần Bảo Tề, Thích Tĩnh Dao
tranh giành nhiều lợi ích cho Công nghiệp đóng tàu Bảo Hòa. Đương nhiên cũng có
khả năng là Dư Vi cũng không biết kế hoạch của mình sớm đã bị bên này nhìn thấu.
Kết quả khiến cho bọn họ bên này đầu óc mờ mịt, còn tưởng rằng xảy ra việc lớn
gì.
Tống Hồng Quân không kìm nổi lắc đầu than: - Người đàn bà này
khiến cho người ta cảm giác rất giỏi giang, nhưng tâm tư lại dùng hết cho âm
mưu tiểu kế, thật là không đáng để lo nghĩ
- Anh cũng đừng coi thường đàn bà, nếu ép quá họ cũng có thể
lấy mạng của anh đấy. Thẩm Hoài ngắt lời dương dương đắc ý của Tống Hồng Quân.
Gọi thông điện thoại cho Thích Tĩnh Dao, tìm hiểu trước một số tình hình, lại
nói với cô: - Như vậy Dư tổng đã đi Nghi Thành rồi, giờ vội vã đuổi theo bảo họ
quay về, Nghi Thành bên đó cũng khó coi. Như vậy đi, hai ngày nữa cô cùng tôi
đi Nghi Thành một chuyến, mời Dư tổng bọn họ trở về
Nghe Thẩm Hoài trong điện thoại nói với Thích Tĩnh Dao như vậy,
Tống Hồng Quân hỏi:
- Cậu muốn chơi đùa với họ hai ngày à?
Thẩm Hoài buông tay cười, nói: - Dù sao tôi cũng đi Nghi
Thành để gặp bí thư Chung, cứ để cho họ hưng phấn hai ngày đi.
Chu Tri Bạch, Tăng Chí Vinh cười ha hả, đều nói trong xương cốt
Thẩm Hoài hỏng hết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận