Phong Khí Quan Trường

Chương 67: Đều do đàn gà gây họa


Chương 67: Đều do đàn gà gây họa
“Có chuyện gì mà hưng phấn thế?” Chu Minh cầm 2 chai rượi đỏ từ
quầy ra, thấy Dương Hải Bằng hưng phấn như thế, nhịn không nổi hiếu kỳ hỏi.
Dương Hải Bằng kể vắn tắt đoạn đối thoại vừa rồi với Chu
Minh, Chu Minh có vẻ khá hâm mộ, nói: “Đúng là nhờ nặng lượng của Thẩm Hoài cả,
không như vậy muốn vay 3 triệu của quỹ tín dụng, cán bộ cấp huyện chưa chắc đã
làm được…”
Chu Minh công tác ở kế ủy, đối với tình hình tài chính khốn
quẫn hiện tại rất rõ ràng, đại khái cũng chỉ nhờ Mai Khê và xưởng thép toàn lực
ủng hộ, mới có khả năng giúp Dương Hải Bằng vay được 3 triệu tiền mặt.
Nói thực, Chu Minh cũng rất thèm khát cái ghế mà Thẩm Hoài
đang ngồi.
Chức vụ trong Đảng của Thẩm Hoài mới là phó bí thư đảng ủy trấn,
mở ngoặc “cấp chính khoa”, nhưng trong tay lại nắm giữ gần 900 công nhân viên,
quản lý xưởng thép giá trị hơn trăm triệu, nếu muốn vét tiền, mỗi năm vài triệu
đều là muỗi, ghế béo bở đến thế, cầm đãi ngộ xứ cấp ra đổi cũng đáng a.
Thẩm Hoài cười cười, nói: “Tôi cũng chỉ đáp ứng thử hỏi hỏi
xem sao, không khéo còn cần lão Hùng nghĩ cách. Mấy năm trước lão Hùng đã từng
làm việc với bên ngân hàng, giờ lại đảm nhiệm ghế chánh văn phòng thị ủy, nói
chuyện càng có sức nặng.
Nghe đến đây, Chu Minh không khỏi do dự, không biết tiếp theo
nên phát triển đường sĩ đồ hay dứt khoát xuống biển kinh thương mới hợp lý.
Chu Minh thầm nghĩ: Thẩm Hoài có thể giúp Dương Hải Bằng giải
quyết khoản vay 3-4 triệu, cha vợ mình chắc năng lực phải hơn thế, mà cho dù
cha vợ cứng nhắc không giúp, đám Dương Hải Bằng cũng sẽ không cự tuyệt mình
chen vào chia một chén canh chứ.
Từ ngân hàng cầm ra 3-4 triệu tiền mặt góp vốn đi buôn, nhìn
thế nào cũng sướng hơn ở lại trong cơ quan nhà nước nhìn người khác phát tài?
Chẳng qua, Chu Minh lại nghĩ, Thẩm Hoài có vẻ chắc chắn sẽ
giúp được Dương Hải Bằng chuyện vay vốn, nói cho cùng là do quan vị mà hắn đang
ngồi quyết định. Không có quyền lực thì lợi ích kim tiền từ đâu mà có? Nghĩ như
vậy, Chu Minh lại không muốn buông bỏ con đường sĩ đồ mà mình đang đi.
Khui chai rượi đỏ ra, lại gọi thêm 2 két bia, ba người Thẩm
Hoài túc tắc nhấm nháp.
Thẩm Hoài, Triệu Đông còn phải lái xe nên uống rất tiết chế,
Chu Minh, Dương Hải Bằng lại đang hưng phấn, sướng ẩm hết ly này đến ly khác. Tửu
lượng Dương Hải Bằng rất cao, trong khi tửu lượng Chu Minh chỉ bình thường, mọi
người mới xử lý hết hai chai rượi cộng với két bia, giọng điệu Chu Minh đã ngà
ngà.
Chu Minh lè nhè, mượn hơi rượi đem rất nhiều suy nghĩ trong đầu
nói ra.
Dương Hải Bằng cũng đã hơi thấm, mới nói với Chu Minh: “Cậu cứ
ở lại trong kế ủy mà phát triển, lão Hùng thăng thiên rồi, lại được Đàm bí thư
tín nhiệm, cái ghế chính khoa chạy không thoát khỏi tay cậu đâu. Qua hai năm,
nói không chừng sẽ ngang bằng với Thẩm Hoài, thành phó xứ, chính xứ. Ai cũng
nói trong triều có người dễ làm quan, quan trường có người dễ làm ăn, có thịt
cho tôi ăn, lẽ nào còn thiếu các cậu chén canh. Tôi nộp hồ sơ lên Mai Khê, để
Hùng Đại Ny qua đây, tính 10% cổ phần, thế nào?” Lại hỏi Triệu Đông: “Hay cậu
cũng để Minh Hà qua chỗ tôi làm luôn…”
Triệu Đông không muốn tướng ăn quá khó coi, kiên quyết lắc đầu
nói: “Minh Hà thích trẻ con, cứ để cô ấy dạy nhà trẻ được rồi…”
Nghe Dương Hải Bằng nói vậy, Chu Minh rất hưng phấn, tửu ý
trên mặt càng đậm.
Hùng Đại Ny hơi băn khoăn, hỏi: “Các anh bán sắt thép, em qua
đó thì làm được gì?”
“Đừng có tiếc công việc bên kia, mỗi tháng được có 2-300 đồng,
chưa đủ cho em mua quần áo. Em qua chỗ Hải Bằng làm kế toán, cho dù là nhân viên
bình thường, chẳng lẽ Hải Bằng còn có thể bạc đãi em?” Chu Minh đã hơi ngà ngà,
lớn tiếng nói.
Thẩm Hoài mân mê ly rượi đỏ trong tay, biết Hùng Đại Ny đang
bận tâm cha ruột sẽ không đồng ý, cũng do từ nhỏ Hùng Văn Bân quản thúc hai chị
em rất nghiêm. Hải Bằng trọng nghĩa khí, làm người khá trơn tròn, đi buôn bán
không thành vấn đề. Triệu Đông lại chú trọng nguyên tắc, nên biểu hiện của mấy
người đều không khiến hắn bất ngờ.
Có một số người làm việc luôn không thể, hoặc không có cách
nào đột phá giới hạn chính mình, nói không khai khiếu cũng được, không biết biến
thông cũng xong, như thế có khi lại khiến người khác càng yên tâm.
Đồng thời Thẩm Hoài lại nhớ ra một chuyện, trong lòng hắn
luôn mong mỏi cuộc sống về sau của tiểu Lê sẽ không phiêu đãng bất an như trước.
Nhưng rất hiển nhiên, hắn không thể trực tiếp đem mấy vạn, mấy chục vạn giao
cho tiểu Lê hay Trần Đan… Thẩm Hoài còn nhớ như in mình có 50.0000 đồng gửi
trong ngân hàng Thương Nghiệp.
Bề ngoài Trần Đan có vẻ mềm mại, thực ra trong nội tâm lại rất
cứng cỏi, chắc sẽ không chịu nhờ quan hệ của mình mà vào công ty Hải Bằng làm
việc, đi vô công hưởng phúc. Ngoài ra, làm thế cũng không phù hợp với nguyên tắc
của hắn, bất lợi cho quản lý xưởng thép. Thẩm Hoài thầm nghĩ: Trần Đan là người
kiên cường, hẳn phải tìm được cách khác để giúp nàng cải thiện sinh hoạt…
Uống hết rượi, Chu Minh hô muốn gọi tiếp, nhưng chân đã mềm
nhũn, đến đứng còn không vững, Thẩm Hoài liền để Dương Hải Bằng ra quầy thanh
toán, còn mình dìu Chu Minh ra ngoài xe.
Nhà Dương Hải Bằng và Triệu Đông đều ở gần đây, Thẩm Hoài lái
xe đưa bọn họ về nhà trước, sau đó mới thuận lối về Mai Khê đưa Chu Minh và
Hùng Đại Ny về.
Chu Minh đã nôn một lần trong quán, nên may không nôn ra sàn
xe, nhưng đã say đến bất tỉnh nhân sự, Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny phải phí sức
chín trâu hai hổ mới dìu được hắn lên lầu.
Trước đây Hùng Đại Ny khá gầy, tay chân nhỏ nhắn, ngực cũng
lép kẹp, không ngờ sau khi kết hôn, cả người nẩy nở hẳn lên. Ôm lấy Chu Minh
đang say như chết, Thẩm Hoài và Hùng Đại Ny phải miễn cưỡng lắm mới không chạm
tay chạm chân. Tay Thẩm Hoài cắm đỡ dưới nách Chu Minh, không để hắn thân xác
to kềnh kia trượt xuống, Hùng Đại Ny ở một bên cực lực đỡ lấy ông chồng quý
hóa, nàng sức yếu, phải dùng cả người dán sát vào, vừa không cẩn thận, cả cặp
nhũ hoa liền áp lên mu bàn tay Thẩm Hoài, mềm mại, đầy tính co dãn…. Thật đúng
là ngực thiếu phụ….
Thẩm Hoài hơi ngượng khi chiếm tiện nghi với Hùng Đại Ny, tay
nhè nhẹ yên ắng rút về.
Lúc này Hùng Đại Ny mới nhận ra, khuôn mặt đỏ bừng do uống mấy
ly trước đó càng đỏ hơn, vốn còn đang định hỏi Thẩm Hoài xem đến chỗ Dương Hải
Bằng làm có thích hợp hay không, giờ đành tảng lờ như không có chuyện gì, mở cửa
dìu Chu Minh vào phòng, quay đầu nói với Thẩm Hoài: “Trời khuya thế này rồi,
anh lái xe về cẩn thận…”
Nhìn Hùng Đại Ny mặt đỏ hồng, tròng mắt như muốn nhỏ nước, đầy
vẻ thiếu phụ phong tình, Thẩm Hoài cười cười, nói: “Được, đưa hai vợ chồng về tận
nhà xem như tôi đã hoàn thành nhiệm vụ. Chu Minh uống hơi nhiều, đến đêm chắc sẽ
khát, nhớ chuẩn bị chút trà mát giải rượi, sáng mai là tỉnh táo lại ngay…” Nói
xong liền quay người xuống lầu.
Nhìn Thẩm Hoài bước xuống cầu thang, Hùng Đại Ny ló đầu nhìn
một cái, cảm giác lúng túng lúc nãy cũng đi qua. Số lần nàng tiếp xúc với Thẩm
Hoài rất có hạn, chỉ nghe mẹ nàng nói Thẩm Hoài cái gì cũng tốt, chỉ có sinh hoạt
riêng tư là có vấn đề. Nhưng nhớ lại tình huống vừa rồi, hình như cậu ta chủ động
rụt tay về, lại còn chỉ bảo tận tình cách giúp Chu Minh giải rượi, hẳn là người
sẽ không sai…
***************************
Khi Thẩm Hoài về đến Mai Khê đã là 12h đêm, phía nhà tiểu Lê,
Trần Đan đã tắt đèn, chắc đã đi nghỉ nên cũng không tiện sang bên làm phiền các
nàng.
Ngày thứ hai, Thẩm Hoài dậy khá sớm, đến xưởng thép chủ trì họp
giao ban đầu tuần xong liền đặc ý chạy đến trấn chính phủ một phen, chờ bí thư
thôn Tôn Gia, Tôn Quảng Vũ đến giải thích về chuyện chiếm nhà hôm qua.
Thẩm Hoài vẫn giữ thói quen tự mình lái xe, vừa đỗ chiếc
Passat dừng trong sân trấn chính phủ, đã thấy Tôn Quảng Vũ và Tôn Xa Quý rụt rè
đứng đợi trước cầu thang.
Vừa nhìn thấy mặt bác cả Tôn Xa Quý, tâm lý Thẩm Hoài liền nổi
lửa, mặt lạnh tanh bước tới, cũng không thèm nhìn bọn hắn, mà trực tiếp đi thẳng
lên lầu.
Tôn Xa Quý và Tôn Quảng Vũ nhìn nhau, không biết làm sao,
đành lẻo đẽo theo sau lưng, cùng bước lên lầu.
Hà Thanh Xã thấy Thẩm Hoài đến trấn chính phủ, lại thấy cả bí
thư thôn Tôn Gia đi phía sau, khá là kỳ quái, cười hỏi: “Đúng lúc tôi có việc cần
tìm Thẩm bí thư bàn bạc, sao, cậu có việc cần bàn với bí thư thôn Tôn Quảng Vũ
à?”
Đoạn thời gian này Thẩm Hoài trú trong túc xá trấn, người
trên trấn đều rõ ràng. Cũng do Trần Đan là nhân viên công tác ở trạm tiếp đãi
trấn, nên chiếu cố nhà cửa giùm Thẩm Hoài là điều bình thường. Mà cho dù có
chuyện gì khác đi chăng nữa, người trên trấn cũng giả câm giả điếc, không ai ăn
no căng, mua việc vào thân, đi chọc Thẩm Hoài làm gì.
“Gặp chút chuyện nhỏ thôi, Hà trấn trưởng, anh cũng qua đây xử
lý cùng tôi luôn!” Thẩm Hoài áp không nổi cơn tức trong lòng, sắc mặt đối với
Tôn Quảng Vũ, Tôn Xa Quý cũng không dễ nhìn, thấy Quách Toàn cũng theo Hà Thanh
Xã từ phòng làm việc đi ra bắt chuyện, liền phân phó: “Quách Toàn, cậu tới ban
địa chính, lấy hồ sơ đất đai thôn Tôn Gia từ năm 87 qua đây…”
Sau giải phóng, quyền sử dụng đất làm nhà ở và đất canh tác
nông nghiệp được sửa đổi qua mấy lần, đến năm 87 là đợt thay đổi cuối cùng. Ở
nông thôn hương trấn, hồ sơ đăng ký nhà đất, nhà ở năm 87 được xưng là “Hồ sơ
nhà đất 87”, cũng là văn kiện hợp pháp quan trọng nhất để xác định quyền sở hữu
và quyền sử dụng của người được giao đất.
Muốn xác nhận căn nhà cũ đó thuộc quyền sử dụng của ai, trực
tiếp giở “Hồ sơ nhà đất 87” ra là biết.
Quách Toàn không biết vì sao Thẩm Hoài muốn đến ban địa chính
mượn hồ sơ nhà đất, cũng không lải nhải nhiều, trực tiếp xuống lầu tới ban địa
chính.
Tôn Quảng Vũ, Tôn Xa Quý cùng theo Thẩm Hoài, Hà Thanh Xã đến
phòng làm việc, nhìn Thẩm Hoài mời Hà Thanh Xã ngồi xuống, bọn hắn chỉ dám đứng
bên cạnh không dám hó hé lời nào.
Nhân lúc Quách Toàn đi mượn hồ sơ, Hà Thanh Xã liền tranh thủ
thảo luận mấy khoản thu chi của thị trấn với Thẩm Hoài, còn kiên trì muốn Thẩm
Hoài ký vào những hạng mục chi quá 2000 đồng.
Thu chi tài chính của thị trấn thường chỉ cần trấn trưởng ký
là được rồi, cho dù bí thư đảng ủy trấn thông qua nhân sự ở ban tài chính và sự
khống chế đối với hội nghị đảng chính để nắm đại quyền, thì thường cũng chỉ những
khoản khá lớn mới cần bí thư, hoặc phó bí thư Đảng ủy kí thêm.
Hành động muốn Thẩm Hoài cùng ký vào hạng mục của Hà Thanh Xã
không thể nói là vi phản chính sách tài chính, nhưng vào trong mắt Tôn Quảng Vũ
và Tôn Xa Quý đứng bên cạnh chỉ khiến hai người càng thêm xác định, rằng đến cả
Hà Thanh Xã cũng phải nhìn sắc mặt Thẩm Hoài để làm việc… Phát hiện này càng
khiến bọn họ hoảng loạn, tim đập thình thịch, thật đúng là chọc phải hỗn giang
long rồi…
Rất nhanh Quách Toàn đã cầm tập hồ sơ dày cộp sang, Thẩm Hoài
nhận lấy, đập mạnh lên bàn làm việc: “Hôm qua ngươi nằng nặc nói căn nhà kia có
một nửa là thuộc về ngươi, ngươi lại đây tra thử cho ta xem…” Lại chỉ vào Tôn
Quảng Vũ: “Ngươi cũng sang đây giúp một tay…!”
Mặt Tôn Quảng Vũ, Tôn Xa Quý trắng bệch không còn chút máu,
muốn mở miệng giải thích, nhưng bị Thẩm Hoài trừng mắt nhìn chằm chằm, không thể
không cắn răng lật hồ sơ ra tra…
Thẩm Hoài nhấp một ngụm trà do Hoàng Tân Lương đưa tới, cảm
thấy hơi rát lưỡi, lại để ly trà xuống, cùng Hà Thanh Xã giải thích nguyên do:
“Tôi có quen với em trai của tiểu Trần ở trạm tiếp đãi, trước đây khi chuẩn bị
đến Mai Khê công tác, vì trú ở thị ủy không tiện nên nhờ em trai tiểu Trần thuê
cho một căn phòng ở Mai Khê. Mấy ngày nay đa phần thời gian tôi đều ăn ngủ
trong xưởng thép, chưa rảnh rỗi đến xem căn phòng kia, đồ đạc gì cũng phải nhờ
người khác chuyển đến giùm. Hôm qua khó được có thời gian nghỉ, liền nên nhà mới
dọn dẹp một cái. Ai ngờ hai thằng mất dạy này, việc tốt gì cũng làm được nên
nơi đến chốn, đem đồ đạc trong nhà tôi ném hết ra vườn, nói căn nhà ấy là của hắn,
còn hợp đồng tôi thuê là vô hiệu…”
Tôn Quảng Vũ bị Thẩm Hoài vỗ bàn mắng “thằng mất dạy”, mặt
cúi gằm xuống, không dám ngẩng đầu mảy may. Hắn có thể làm bí thư thôn, ánh mắt
vẫn phải có một ít. Nhưng hôm qua đúng là mù mắt, giờ nhìn thấy Thẩm Hoài đến
trấn chính phủ nghênh ngang dừng xe, lên lầu, phản ứng của đám cán bộ ở đây với
hắn cũng cực kỳ câu cẩn, liền biết con hỗn giang long này tuyệt đối không phải
là người mà loại như mình có thể chọc….
Tôn Xa Quý sắp khóc đến nơi rồi, vội giải thích: “Thật không
biết đó là phòng Thẩm bí thư thuê, nếu biết người thuê là Thẩm bí thư, tôi có
ăn gan báo cũng không dám động đến đồ của ngài…”
“Đừng lảm nhảm nữa.” Thẩm Hoài trầm mặt xuống mắng tiếp:
“Ngươi nói nhà là của ngươi, vậy tra đi, tra không ra thì là lừa đảo. Ta sống đến
từng này tuổi rồi, còn chưa bị thằng lừa đảo lừa đến trên đầu, hôm qua cũng là
lần đầu bị hắt cho một đống lời khó nghe lên thân mình như thế, các người muốn
làm phản phải không?”
Mặt Tôn Xa Quý trắng xanh, đáng thương nhìn về phía Hà Thanh
Xã cầu khẩn, trước đây hắn cũng là bí thư thôn, nên có chút quen biết với Hà
Thanh Xã, lúc này chỉ có thể trông mong Hà Thanh Xã đỡ lời cho chút ít.
“Thế là thế nào?” Lúc này Hà Thanh Xã chỉ có thể mặt lạnh hỏi
Tôn Quảng Vũ, Tôn Xa Quý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận