Phong Khí Quan Trường

Chương 521: Dụ dỗ ở nhà mới


Chương 521: Dụ dỗ ở nhà mới
Sau khi quán rượu Từ Ký bị kiên quyết dỡ bỏ, việc đẩy mạnh
công tác sắp xếp sau khi giải phóng mặt bằng khá thuận lợi, đến thượng tuần
tháng sáu thì các hộ cần dỡ bỏ ở hai bên đường Bắc Sơn và Bắc Đường đều đã ký
thỏa thuận, bên huyện cũng chính thức giao quyền điều hành khách sạn Bắc Sơn
ra.
Quyền điều hành khách sạn Bắc Sơn được giao ra, mặc dù người
khác không có ý kiến gì những Thẩm Hoài cũng ngại nếu tiếp tục độc chiếm cả
khách sạn Bắc Sơn.
Nếu để huyện trả chi phí theo giá bình thường, một phòng nhỏ ở
tầng hai gần phía Tây sông Bắc Đường, tiền phòng một đêm hơn 2000 tệ, đối với
quan viên chính phủ cũng hơi xa xỉ quá nên Thẩm Hoài liền bảo Vương Vệ Thành
tìm một căn nhà nhỏ yên tĩnh một chút ở phía Nam đại học sư phạm để chuyển đến.
Mặc dù năm kia huyện đã xây dựng hai khu kí túc xá cơ quan,
điều kiện cũng không tồi nhưng Thẩm Hoài không thích hành tung của hắn bị người
khác biết hết, các Ủy viên thường vụ huyện khác cũng đa phần là như vậy.
Trong huyện và các trường sư phạm với thể loại trung cấp đều
là những trường có lịch sử lâu đời trong việc xây dựng trường ở huyện Hà Phổ,
các tòa nhà xung quanh cũng rất cũ nát nhưng tài chính huyện cũng có nhiều trợ
cấp cho chi phí sửa chữa những khu vực này, lại thêm nữa là cây cối tuổi đời đã
lâu, cành lá dày đặc, môi trường sống còn tốt hơn nhiều so với khu vực phía Nam
của trấn Thành Quan, nơi sau những năm 60, 70 mới dần dần xây dựng một loạt
nhà.
Ngôi nhà mà Vương Vệ Thành giúp Thẩm Hoài tìm ở ngay ngoài cửa
Nam của đại học Sư Phạm, cách hai con đường chủ đạo của trấn Thành Quan là đường
Bắc Sơn và đường Kiến Thiết đều gần, là căn nhà mà gia đình bạn cấp ba của
Vương Vệ Thành để lại sau khi di dân sang Australia.
Vì chủ nhà kinh tế khá giả nên hai năm trước cả ngôi nhà đã
được tu sửa, trong phòng đều lát sàn gỗ, ngoài sân có đá mài, trong góc sân có
rất nhiều ngọn trúc chằng chịt, có một giàn nho dựng thẳng.
Mặc dù ngôi nhà này không xa xỉ bằng căn nhà cũ ở Mai Khê
nhưng cũng có thể nhìn ra được sự quan tâm, chăm sóc của chủ nhân ngôi nhà.
Cũng vì kinh tế dư dả nên chủ nhà cũng chỉ nhờ Vương Vệ Thành
chăm sóc, không định cho thuê.
Cũng chỉ khi Thẩm Hoài cần tìm phòng ở trấn Thành Quan thì
Vương Vệ Thành mới liên lạc với người bạn học kia, căn nhà này giá thuê thấp bằng
giá thuê ở trong huyện.
Nhưng vào thượng trung tuần tháng 6, Thẩm Hoài hai lần đến Bắc
Kinh, chạy hai chuyến đến Từ Thành, Giang Ninh, còn đi một chuyến đến nước Anh
thăm các doanh nghiệp như Tây Ưu Minh Tư, Phi Kỳ Thực Nghiệp, ngân hàng
Berkeley, đến ngày 19 mới bay từ Luân Đôn về, ăn cơm tối ở trong thành phố, được
biết Vương Vệ Thành đã chuyển hết tất cả hành lý và những thứ khác đến ngôi nhà
mới liền trực tiếp vào nhà mới ở.
Sau khi Vương Vệ Thành về rồi, Thẩm Hoài mới tĩnh tâm xem xét
cách bố trí của căn phòng.
Khi Vương Vệ Thành ở bên cạnh, Thẩm Hoài cũng không có thời
gian xem xét mấy việc vặt vãnh này. Mặc dù có thể bố trí cho các nhân viên công
tác khác ở Văn phòng Ủy ban nhân dân huyện đi làm việc nhưng Vương Vệ Thành biết
Thẩm Hoài nhìn có vẻ giản dị nhưng nói một cách chính xác hơn là giản lược,
không thích thứ phức tạp, thực ra cũng rất kén chọn đối với nơi sinh sống nên
đã bảo vợ mình bớt thời gian bố trí bên này.
Trong thời gian này mặc dù Thẩm Hoài không có cơ hội gặp mặt
Hùng Đại Ny nữa nhưng cũng biết trong thiết kế bên này cũng có sự tham gia của
Hùng Đại Ny, nhưng căn phòng cũ đã rất tốt rồi, đồ gia dụng tràn đầy hương vị của
dòng dõi nhà Nho học cũng đầy đủ, thứ cần thêm cũng chỉ là đồ dùng hàng ngày.
Bởi vì mùa hạ ngôi nhà này rất nhiều muỗi nên đã trang bị rất
nhiều rèm cửa để chống muỗi.
Thẩm Hoài nhìn dáng vẻ cười ngọt ngào của chủ nhà ở bên cạnh
chồng trong bức ảnh treo trên tường, cũng mỉm cười, trong lòng nghĩ cho dù cô ấy
về nước, đại khái cũng không ngờ người ở đây là hắn, là bạn cùng bàn của mình
đâu nhỉ?
Lúc này, Tôn Á Lâm liền gọi điện thoại hỏi hắn về Đông Hoa rồi
mà sao không thấy bóng dáng đâu?
Mặc dù Thẩm Hoài kiêm chức Chủ tịch hội đồng quản trị tập
đoàn gang thép Tân Phổ nhưng nhiệm vụ tập hợp vốn, xây dựng gang thép Tân Phổ
chủ yếu do Triệu Đông, Triệu Trị Dân, Tôn Á Lâm gánh vác, Thẩm Hoài thì đặt nhiều
sức lực hơn vào việc thu hút đầu tư của các hạng mục khác, gặp gỡ Tôn Á Lâm thì
ít mà xa cách thì nhiều, một tháng thời gian gặp mặt cũng không nhiều.
- Vương Vệ Thành giúp anh tìm một căn phòng ở Hà Phổ. Anh ăn
cơm với Dương Ngọc Quyền ở trong thành phố xong liền vội về xem phòng mới thế
nào.
Thẩm Hoài nói qua điện thoại với Tôn Á Lâm.
Tôn Á Lâm la hét muốn đến xem nên sau khi nói địa chỉ cho cô
Thẩm Hoài liền đi tắm.
Tắm xong đi ra, Thẩm Hoài liền nghe thấy bên ngoài có người
đang gõ cửa, một giọng nói ngọt ngào ở bên ngoài hỏi:
- Phó bí thư Thẩm có nhà không?
Thẩm Hoài cũng thấy lạ, căn phòng này hắn đến lần đầu tiên,
ai lại đúng lúc chặn ở cửa nhà hắn chứ?
Thẩm Hoài mặc áo sơ mi, đi ra sân hỏi:
- Ai đấy?
- Phó bí thư Thẩm, là tôi, Tiểu Đới...
Thẩm Hoài không nhớ Tiểu Đới là ai, đi đến mở cửa sân ra liền
thấy nữ MC của Đài truyền hình huyện Đới Ảnh mặc váy đỏ khoác thêm áo choàng bằng
sợi tơ, đứng ở bậc cầu thang rụt rè nhìn vào.
Nếu không thấy qua thủ đoạn của cô ta, trong sân đột nhiên lại
có một mỹ nữ khổ sở đáng thương nhìn vào, mùi hương nhàn nhạt cứ xông vào mũi
thì đại khái không có người đàn ông nào sẽ có khả năng chống cự đâu nhỉ?
- Ồ, là cô à.
Thẩm Hoài đứng chặn ở cửa sân, hắn cũng không cần vòng vo với
người phụ nữ này, trực tiếp hỏi:
- Sao cô biết hôm nay tôi sẽ quay về đây ở vậy?
- Nhà tôi ở ngay trong ngõ phía trước, vừa nãy vừa lúc nhìn
thấy Phó bí thư Thẩm ngồi xe về liền nghĩ chắc là Phó bí thư Thẩm ở ngôi nhà
này? Vì vậy liền thử qua đây xem xem.
Đới Ảnh nhìn trộm đánh giá mặt Thẩm Hoài, kệ hắn đứng chặn ở
cửa, bước lên trên bậc thang, thấp giọng nói:
- Lần trước tôi sai rồi, thái độ rất không tốt đối với Phó bí
thư Thẩm, luôn muốn tìm anh để nhận sai nhưng lại sợ Phó bí thư Thẩm sẽ mắng
tôi...
- Ồ, cô nói chuyện đó à, tôi quên mất rồi, cũng chẳng có gì
to tát cả, không cần cô đặc biệt đến nhận lỗi.
Thẩm Hoài nói. Mặc dù hắn luôn cảnh giác rất cao đối với những
loại phụ nữ biết diễn kịch này nhưng thanh âm cầu xin khổ sở đáng thương của Đới
Ảnh, rõ ràng biết không thể coi là thật nhưng cũng không thể không thừa nhận rất
có ảnh hưởng đến tâm lý.
- Ngoài việc nhận sai ra, Đài truyền hình cũng dự định để tôi
làm mấy tiết mục tuyên truyền cho khu kinh tế mới Tân Phổ, có một số chỗ tôi
không hiểu lắm nên muốn sau khi Phó bí thư Thẩm về sẽ đến để thỉnh giáo...
Đới Ảnh không từ bỏ, cả thân hình thơm ngào ngạt dán chặt lấy
ngực Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài trong lòng cười, người khác sợ tình ngay lý gian, hắn
thì không sợ, nghĩ Tôn Á Lâm lái xe đến còn mất một thời gian, nhàn rỗi cũng
chán nên muốn xem xem Đới Ảnh còn muốn dùng thủ đoạn gì nữa.
Thẩm Hoài tránh đường, cửa cũng không thèm đóng liền đưa Đới Ảnh
vào phòng khách ngồi, lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, rót vào cốc
rồi bưng đến lại thấy Đới Ảnh cởi áo choàng, lộ ra chiếc dây áo con ở bên
trong, đôi vai trắng nõn thơm ngát lộ ra, bộ ngực dựng đứng để lộ cái khe mê
người.
Tầm mắt Thẩm Hoài liếc qua bộ ngực tuyết trắng của Đới Ảnh, đặt
cốc nước khoáng lên bàn, nói:
- Tôi vừa về, nước cũng chưa đun, chỉ có thể dùng tạm nước
khoáng vậy...
- Phó bí thư Thẩm thật chú ý, địa phương nhỏ như chúng tôi
đây, lấy nước khoáng tiếp đãi khách còn quý hơn dùng trà đấy.
Đới Ảnh ngồi bắt chéo chân, khi cúi người bưng trà còn
không quên lấy tay che cổ áo giống như cô ta cởi áo choàng ra chỉ đơn giản là
vì trong phòng hơi nóng mà thôi.
Thẩm Hoài quả thật cũng cần Đài truyền hình huyện làm mấy tiết
mục có chất lượng một chút, ngoài tuyên truyền trong huyện ra, cũng muốn đem đi
phát ở Đài thành phố và Đài tỉnh, cho nên mặc kệ Đới Ảnh muốn lấy lòng hay có
tâm tư khác, Thẩm Hoài cũng không ngại giới thiệu cho cô ra về khu kinh tế mới
và vấn đề thu hút đầu tư.
Thẩm Hoài ngồi xuống phía đối diện Đới Ảnh, bưng cốc trà lên,
hai chân vắt lên nhau, nói một số vấn đề của khu kinh tế mới --- nói được hơn
chục phút thì dường như Đới Ảnh đã mất đi sự cảnh giác lúc đầu, cúi người xuống
mà cười, giống như mỗi câu nói của Thẩm Hoài đều rất thú vị vậy, cũng không còn
cẩn thận che cổ áo nữa, cúi người bưng cốc trà, mặc kệ dây váy tụt ra bên
ngoài, lộ ra thêm phần ngực trắng như tuyết, thỉnh thoảng để ý đến ánh mắt của
Thẩm Hoài thì lại vừa oán trách vừa ngượng ngùng nhìn Thẩm Hoài một cái rồi cẩn
thận che cổ áo lại.
Khi Thẩm Hoài ở trấn Mai Khê, Mai Cương cũng không phải chỉ
có một mình Hà Nguyệt Liên có ý đồ dụ dỗ hắn. Bình thường trong công việc
cũng có những người phụ nữ xinh đẹp tự cho là có điều kiện xuất sắc hoặc gián
tiếp hoặc thẳng thắn ám chỉ một chút nhưng nếu so sánh thủ đoạn câu dẫn người
khác thì cho dù là Hà Nguyệt Liên cũng không thể sánh được với người trước mắt
là Đới Ảnh.
Thẩm Hoài trong lòng thầm than, đối diện với mấy cảnh này
thì có mấy người đàn ông có thể chống cự được chứ?
Nhưng trong lòng hắn đồng thời cũng thấy kỳ lạ, cái cô Đới Ảnh
này nếu đã thấy thân thể có thể dùng để trao đổi thì chắc lúc trước cũng không
thể thủ thân như ngọc, vậy “người hưởng thụ” lúc trước của cô ta lại là ai chứ?
Có lẽ Đỗ Kiện sẽ biết một số thông tin.
Thẩm Hoài lại nhìn đồng hồ đeo tay, phỏng chừng Tôn Á Lâm sắp
đến rồi, hắn đặt cốc trà xuống, nói:
- Cũng không còn sớm nữa, nếu cô làm tiết mục vẫn gặp vấn đề
gì, cần huyện phối hợp cái gì có thể liên hệ với Chủ nhiệm Đỗ của văn phòng Ủy
ban nhân dân huyện hoặc Thư ký Vương...
Thấy Thẩm Hoài buông cốc trà, thu hướng câu chuyện muốn đuổi
khách, Đới Ảnh cũng biết tối nay đến có thu hoạch gì không, đặt cốc trà xuống,
đứng dậy cáo từ.
Sau khi Đới Ảnh ngồi xuống, hai chân liền cùng đổ về một bên,
chỉ là khi làn váy sẽ ngẫu nhiên bị vén lên mới lộ ra đôi chân tuyết trắng đầy
đặn phía trên đôi tất chân một đoạn, mặc dù mê người nhưng vẫn có thể nhẫn nhịn
được.
Khi Đới Anh đứng dậy, chân hình như vô ý giang rộng ra khiến
Thẩm Hoài liếc thấy cảnh xuân bên trong váy của cô ta, suýt nữa xịt máu mũi ---
bên trong đôi chân trắng nõn là cánh cửa đầy đặn đỏ hồng, hoàn toàn không che đậy
gì liền trực tiếp đánh thẳng vào ánh mắt Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài sặc nước trong cổ họng, rất lâu vẫn chưa thở lại
bình thường được.
- Phó bí thư Thẩm, anh làm sao vậy?
Đới Ảnh vội vàng đi đến gần, thân người mềm mại tiến tới dựa
vào, dán chặt bầu ngực đầy đặn dựng đứng lên trên vai Thẩm Hoài, thay hắn vỗ
lưng, hương thơm xông vào mũi khiến Thẩm Hoài không kìm nổi có chút phản ứng.
Lúc này ngoài sân có tiếng động cơ tắt máy, nghĩ chắc là Tôn
Á Lâm đến rồi, Thẩm Hoài đặt cốc trà lên bàn, nói với Đới Ảnh:
- Tôi có khách đến, cô về trước đi...
Đới Ảnh thấy Thẩm Hoài có khách đến, biết cũng không tiện ở
lâu, liếc thấy phía dưới của Thẩm Hoài dựng lên, trong lòng thầm cười, cầm chiếc
áo choàng trên ghế sô pha mặc vào, nói với Thẩm Hoài:
- Vậy tôi đi trước đây, Phó bí thư Thẩm cũng không cần tiễn,
sau này tôi sẽ báo cáo công việc với Phó bí thư Thẩm...
Khi Tôn Á Lâm đi vào, Thẩm Hoài vẫn chưa thở lại được như
bình thường.
Tôn Á Lâm lướt qua mặt Đới Ảnh, cô hỏi Thẩm Hoài:
- Cô gái kia là ai vậy, nhìn cũng không tồi.
- Đến tận cửa để báo cáo công việc đấy.
Thẩm Hoài nói.
- Người làm lãnh đạo các anh đãi ngộ thật tốt, nửa đêm còn có
mỹ nữ đến báo cáo công việc.
Tôn Á Lâm cũng không nghĩ nhiều gì, ngồi xuống liền kêu nóng,
nhìn hai cốc trà trên bàn, cô đương nhiên sẽ không uống cốc trà còn thừa của Đới
Ảnh, cúi người lấy cốc trà trước người Thẩm Hoài, khi cúi người lại gần thấy
phía dưới của Thẩm Hoài vẫn dựng lên liền vẻ mặt ghét bỏ nói:
- Đàn ông các anh có chút tiền đồ được không? Ai đưa đến cửa
đều dùng à?
Thẩm Hoài trong lòng cũng khổ sở lắm chứ, kể khổ với Tôn Á
Lâm:
- Chuyện này không thể trách tôi không có khả năng khống chế
dục vọng.
Nói chuyện vừa nãy Đới Ảnh rộng mở cửa sổ cho Tôn Á Lâm nghe,
cười khổ nói:
- Em cũng biết cô nàng này nhìn không tệ, thủ đoạn lại ác như
vậy, anh cũng chẳng có cách nào...
Tôn Á Lâm cười vui sướng khi người khác gặp họa, cười mắng:
- Đáng đời, ai bảo đàn ông các anh chưa bao giờ quản lý tốt hạ
tam lộ (tim, bụng, bộ phận sinh dục)?
Bạn cần đăng nhập để bình luận