Phong Khí Quan Trường

Chương 901: Rượu kính chuyện xưa.


Chương 901: Rượu kính chuyện xưa.
Lưu Kiến Quốc sau khi bị kéo đi, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục,
chỉ có điều bầu không khí đã khác rất nhiều.
Cho dù nói thế nào, Lưu Kiến Quốc cũng là Chủ tịch của đầu tư
Kim Đỉnh.
Được mời tới làm khách tham dự hôn lễ, có hơn một nửa số người
đều là đồng nghiệp của Trình Ái Quân, đều là đầu tư Kim Đỉnh cùng với các công
ty chi nhánh trực thuộc tập đoàn Kim Đỉnh, có quan hệ tương đối mật thiết cùng
với Trình Ái Quân.
Tuy rằng thân thế của Lưu Kiến Quốc ở tập đoàn Kim Đỉnh cũng
không phải là ai cũng biết, nhưng đối với một ít nhân viên bậc trung mà nói,
cũng không phải là cái gì cũng tuyệt mật không truyền ra ngoài.
Thậm chí trong mắt của nhiều người, ngay cả khi Lưu Kiến Quốc
hôm nay thực sự có gọi 200~300 người đến, đứng đánh cho hơn một trăm công nhân
tập đoàn dệt bông Từ Thành chặn đường đứt tay gãy chân trước tòa nhà, cũng
không thể xem là chuyện quá lớn.
Ở trong mắt công nhân Kim Đỉnh, Lưu Kiến Quốc là nhân vật lớn,
ngày thường ở trong tập đoàn như một bạo quân, ai cũng không dám đối nghịch
chút nào, hôm nay lại bị một thanh niên anh tuấn mặc áo bông bình thường ngay
trước mặt mọi người cầm một ly rượu đỏ tạt vào mặt, tạt giống như tạt vào mặt
con chó, điều này đã khiến trong lòng mọi người đã bị chấn động, làm sao có thể
trong thời gian ngắn có thể bình tĩnh lại được?
Mà liên can đến những lãnh đạo cao cấp trong công ty ngày thường
luôn bu quanh Lưu Kiến Quốc giống như những vì sao vây quanh mặt trăng, Lưu Kiến
Quốc trước mặt mọi người bị người ta tạt rượu vào mặt, không những không lên tiếng
ra tay giúp đỡ, lại còn bị răn dạy và quở mắng nghiêm khắc, những người này
khúm núm túm lưng quần Lưu Kiến Quốc kéo ra ngoài sảnh tiệc rượu, điều này khiến
cho nhân viên tập đoàn Kim Đỉnh hôm nay tham gia tiệc cưới đặc biệt kinh sợ.
Tuy nhiên, qua giải thích của viện trưởng viện kinh tế Hà
Binh, mọi người cũng đều hiểu rõ được một chút, vừa rồi hoá ra không phải Lưu
Kiến Quốc không muốn trừng trị những công nhân tập đoàn dệt bông Từ Thành bên
ngoài khách sạn, mà là biết thanh niên này hôm nay có mặt ở đây, mới cố nén
không kích động, yêu cầu 200~300 công nhân trở về. Nhưng trong lòng Lưu Kiến Quốc
đối với chuyện này từ đầu đến cuối vẫn canh cánh trong lòng, lúc này mượn rượu
giở trò, không kìm nổi mà buông lời khiêu khích, mới bị thanh niên kia bị tạt
rượu trừng phạt.
Chỉ có điều, nghi vấn trong lòng của tất cả mọi người vẫn còn
chưa giải thích được: Thanh niên này rốt cuộc là ai?
Lưu Kiến Quốc vênh váo không ai bằng, vì sao khi ở trước mặt
người thanh niên kia thì lại tựa như một tên ngốc?
Nhìn Lưu Kiến Quốc vừa bị lôi vừa kéo ra ngoài, Thẩm Hoài
cũng không muốn hôn lễ của Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ bị phá hỏng, nhìn thấy
khách chính bên này đã vơi đi một nửa, nhân viên phục vụ đã dọn bát đũa của Lưu
Kiến Quốc rồi, anh cùng với Thành Di ngồi xuống, cười nói với Hà Binh:
- Tôi vừa mới nhận điện thoại, cũng là vì giải thích chuyện
khốn kiếp của Lưu Kiến Quốc ngày hôm nay với phía chính phủ Từ Thành, nên đã
không chủ động mời rượu với viện trưởng Hà, viện trưởng Chu, cô giáo Thiệu ….
Tôi muốn cùng Thành Di qua đây xin lỗi mọi người, không ngờ Lưu Kiến Quốc không
rút kinh nghiệm, mượn rượu làm trò, khiến viện trưởng Hà, các thầy cô giáo đã bị
chế giễu.
Nhìn Thẩm Hoài một khắc trước còn giận như mưa to gió lớn, tựa
như muốn đem Lưu Kiến Quốc ăn sống nuốt tươi tại chỗ, giây lát sau lại trở nên
nhẹ nhàng, trở khiêm tốn, dường như căn bản là không hề bị ảnh hưởng của sự việc
vừa rồi, trong lòng Hà Binh cũng ngấm ngầm sợ hãi, nghĩ đến thanh niên làm xằng
làm bậy năm đó, cũng ngang ngược không kém Lưu Kiến Quốc, đúng là một nhân vật
lợi hại. Xem ra sự quật khởi của Mai thép hệ tuyệt đối không hề ngẫu nhiên!
Thẩm Hoài nhìn xung quanh thì còn ba chỗ ngồi trống, liền mời
ba vị giáo sư cùng khoa của anh năm đó ở học viện kinh tế tỉnh lại đó ngồi, cười
rồi nói:
- Năm đó tôi ở học viện kinh tế tỉnh, cũng là tuổi trẻ không
hiểu chuyện, khiến cho mọi người gặp không ít phiền toái, cũng may mà mọi người
có thể bao dung. Tôi cũng vẫn muốn tìm một cơ hội để nói với mọi người lời xin
lỗi, nói tiếng cảm tạ...
Cầm ly lên rồi đứng dậy, nói:
- Như vậy đi, nhờ sự bao dung của các vị năm đó, sự chiếu cố
của các vị lãnh đạo, bằng hữu, tôi xin kính mỗi người một ly: Một là thể hiện sự
áy náy của tôi, hai là mọi người tiếp tục cùng nhau uống rượu, không để việc vừa
rồi làm mất vui, ảnh hưởng đến bầu không khí hôm nay. viện trưởng Hà, ngài nói
xem, tôi nên mời cặp vợ chồng mới Trình Ái Quân, Trần Mạn Lệ ly rượu này trước,
hay là mời giáo sư Thiệu trước?
Đang ngồi là Thiệu Xa Đình, là giáo sư nghiên cứu sinh của Trần
Mạn Lệ, cũng là một trong những bậc thầy tiến sĩ không nhiều hiện nay ở học việc
kinh tế tỉnh, xem như là giáo sư có lý lịch kinh nghiệm lâu nhất ở học viện
kinh tế tỉnh, hôm nay nhận được lời mời đến đây, cũng là cùng Hà Binh ngồi ở
bàn khách chủ tọa.
Thiệu Xa Đình đã tuổi gần bảy mươi, tóc hoa râm, nhưng tính
khí vẫn cứng nhắc, lão ngồi ở bên đây đã kịp nhớ ra chuyện cũ năm đó, không có
phản ứng liếc nhìn Thẩm Hoài một cái.
Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân đều chưa kịp hồi phục lại do chuyện
vừa rồi, lúc này thấy Thẩm Hoài đứng lên định mời rượu bọn họ trước, vội vã
nói:
- Mời giáo sư Thiệu trước.
Thiệu Xa Đình đầu tiên thì không ưa Lưu Kiến Quốc, vừa rồi
Lưu Kiến Quốc ở bên ngoài muốn gọi người đến đuổi công nhân tập đoàn dệt bông Từ
Thành, ông ta mặc dù đối với Thẩm Hoài vẫn luôn có thành kiến, nhưng nhìn thấy
Thẩm Hoài ra tay trừng phạt Lưu Kiến Quốc, trong lòng cũng cảm thấy khoái chí.
Ông ta lúc này không muốn hôn lễ hôm nay bị làm cho hỏng bét, đứng lên nói:
- Cậu Thẩm, hay là mời vợ chồng mới trước, còn ly rượu sau,
chúng ta có thể từ từ uống...
Thành Di thấy Thẩm Hoài ngà ngà say, cũng biết hơn nửa mọi
người đã đi mời, Thẩm Hoài uống xấp xỉ bảy tám ly rượu là cao nhất. Trong lòng
cô tuy rằng lo lắng, nhưng cũng biết rằng chuyện xưa ở học viện kinh tế tỉnh dù
sao cũng là phải có một kết thúc, bèn lấy bình rượu từ trong tay Chu Nghi, rót
vào cái ly không trên tay Thẩm Hoài,nói:
- Anh muốn giáo huấn Kiến Quốc cũng không nên ở trong tiệc cưới
của Mạn Lệ. Ly rượu này là anh nên mời Mạn Lệ cùng Trình Ái Quân đấy.
Lại rót cho ly rượu của Trần Mạn Lệ, Trình Ái Quân thêm một
chút, nói,
- Hai người cũng không phải khách sáo, hôm nay hai người uống
rất nhiều rượu rồi, cứ tùy ý uống, để Thẩm Hoài mời hai người ly này.
Nhìn Thẩm Hoài uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, Trình Ái
Quân, Trần Mạn Lệ cũng cầm ly rượu uống cạn. Thẩm Hoài để bọn họ để ý các vị
khách khác, anh tiếp tục mời rượu Thiệu Xa Đình, Hà Binh…. Tuy nhiên Thiệu Xa
Đình, Hà Binh được mời rượu thật sự không dám để Thẩm Hoài say khướt, kéo anh
ngồi xuống ăn vài miếng, nợ rượu thì từ từ uống.
Bởi vậy, không khí trong buổi tiệc cuối cùng lại náo nhiệt lại
một chút.
Chỉ có điều công nhân của tập đoàn dệt bông Từ Thành ngồi giữa
đường cái trước khách sạn, vẫn không chịu giải tán đi.
Tuy rằng tuyệt đại đa số công nhân đều chặn ở trong nhà máy dệt
bông Từ Thành ở Chử Nam, Từ Bái, Hùng Văn Bân tranh thủ đi qua đó đàm phán,
nhưng vẫn còn những công nhân tụ tập rải rác ở đây. Đến khoảng tám giờ, công
nhân tập đoàn dệt bông Từ Thành tụ tập trước khách sạn đã có gần ba trăm người,
lại còn lớn tiếng hô vang khẩu hiệu.
Sảnh tiệc rượu lầu hai, tuy rằng bốn bức tường đều treo màn cửa
rất dày, nhưng công nhân tập hợp hô khẩu hiệu hô một tiếng là vang lên một tiếng,
cũng khiến cho người nhẫn nhịn nhất cũng không kìm nổi mà kéo rem cửa lên nhìn
ra bên ngoài.
Cũng thật sự không thể tưởng tượng, Lưu Kiến Quốc thật sự kéo
200~300 người đến đánh những công nhân này gãy chân gãy tay, tình cảnh sẽ náo
loạn thành cái gì.
Thiệu Xa Đình nhìn tình hình bên ngoài sảnh tiệc, uống rượu
cũng không còn mùi vị. Hà Binh bọn họ có thể nhẫn nhịn không công khai thể hiện
ý kiến trong trường hợp những chuyện như vậy, ông ta vẫn không kìm nổi mà nói:
- Trong thành phố một bước cũng không nhường, giằng co như vậy
cuối cùng cũng không phải là cách. Hơn nữa xí nghiệp loại bỏ nhân viên dư thừa,
sau khi bán đứt tuổi nghề, đơn giản thô bạo đem công nhân đẩy ra xã hội không
quan tâm không hỏi đến, cũng không hợp với các chính sách cải cách xã hội của
Quốc Vụ viện…
Đại học Hoài Công không có khoa kinh tế, Học viện kinh tế tỉnh
trên thực tế cũng là cố vấn chủ yếu bộ phận nghiên cứu chính sách tỉnh thành phố,
Hà Binh, Thiệu Xa Đình…, đều giữ chức cố vấn ở phòng Nghiên cứu Chính sách tỉnh
thành phố.
Thiệu Xa Đình tuổi đã gần bảy mươi, ở lại trường dạy học,
làm nghiên cứu, nói năng không bao giờ nhìn sắc mặt ai, Hà Binh thì bất đồng.
Học viện kinh tế tỉnh là trường cao đẳng thuộc tỉnh, Hà Binh
cũng không dám công khai đi ngược lại Ủy ban nhân dân thành phố Từ cũng như
trong tỉnh, chỉ có điều Thiệu Xa Đình đề cập đề tài này, nếu ông ta lảng tránh,
cũng có vẻ không có phong thái của viện trưởng, bèn hỏi Thẩm Hoài:
- Phó thị trưởng Hùng được điều đến Từ Thành công tác, hẳn sẽ
phải đưa ra một vài thay đổi mới chứ?
Hùng Văn Bân lúc này còn đang ở hiện trường, không trực tiếp
liên lạc, nhưng cách mỗi nửa giờ, Thẩm Hoài sẽ cùng Lý Cốc liên lạc một chút.
Thấy Hà Binh hỏi vậy, Thẩm Hoài nói:
- Bí thư Từ đang ở hiện trường, cũng đề cập đến sự cần thiết
phải chăm sóc tốt cho cuộc sống của người lao động bị sa thải, phải từng bước đề
cao tiêu chuẩn sắp xếp, tăng cường thúc đẩy lại sự nghiệp công tác. Nhưng mà có
một số công việc, cũng phải có thời gian đi làm.
Giữa trưa sau khi cùng Từ Bái đạt được nhất trí, Thẩm Hoài
trong thời gian ngắn cũng sẽ không phá vỡ quan hệ với Từ Bái, chỉ có thể trả lời
qua loa vấn đề của Hà Binh.
Lúc này có một thanh niên từ bên ngoài đi tới, nhìn thấy Thẩm
Hoài ngồi ở bên cạnh, chào hỏi Hà Binh:
- Viện trưởng Hà cũng ở đây à...
Liền cúi đầu nói với Thẩm Hoài mấy câu.
Hà Binh nhìn thanh niên này quen mặt, trong lúc nhất thời
không nhớ ra là ai, nhưng sau khi thấy Thẩm Hoài nghe thanh niên nói nhỏ vài
câu, liền rướn người đứng lên,theo bọn họ thể hiện xin lỗi:
- Chủ nhiệm Lý đang ở bên ngoài, tôi xin lỗi không tiếp được
trong chốc lát.
Hà Binh lúc này mới nhớ ra thanh niên trước mặt này là thư ký
của bí thư công ủy xí nghiệp nhà nước thuộc tỉnh Lý Cốc.
Thẩm Hoài đi theo thư ký của Lý Cốc ra ngoài, vừa ra khỏi sảnh
bữa tiệc, thấy Chu Nghi mặc áo lông đứng ở ngoài cửa, hỏi:
- Sao cô không đi vào, đứng bên ngoài hóng mát à?
- Vừa rồi cảm ơn anh.
Chu Nghi cúi đầu nói
Nhìn Chu Nghi xinh đẹp khiến người khác nhìn thấy đều say mê,
trong mắt chan chứa ý tứ "Hết thảy đều không ở lời nói", lòng của Thẩm
Hoài cũng có chút xao động.
Tuy nhiên nhìn thấy Lý Cốc đang đứng ở lầu hai đại sảnh phía
trước cửa sổ nhíu mày nhìn bên ngoài, Thẩm Hoài cũng không nói gì thêm với Chu
Nghi, qua chỗ Lý Cốc,hỏi:
- Anh chạy tới, gọi tôi ra ngoài làm cái gì?
- Không chỉ là Chu Nhậm Quân không chịu kiên trì, tỉnh trưởng
Triệu cũng nhấn mạnh về tài chính phải liệu cơm gắp mắm, tiêu chuẩn của Từ
Thành bên này không thể tùy ý đề cao dùng phương thức giật gấu vá vai được.
Lý Cốc nói
- Hiện tại cũng đã quá ba tiếng rưỡi rồi, Chu Nhậm Quân vẫn
còn trên đường...
- Bí thư Từ bên kia có đề xuất phương án gì không?
Thẩm Hoài hỏi.
- Bí thư Từ đưa phương án rất đơn giản, ngoại trừ xí nghiệp
thỏa thuận bán đứt ra, thành phố thống nhất gánh vác tiền hưu trí, khám chữa bệnh
và các hỗ trợ khác cho các công nhân thất nghiệp.
Lý Cốc nói,
- Mấu chốt vẫn là tài chính. Dựa theo tiêu chuẩn, sang năm
tài chính giúp đỡ của mỗi hạng mục mới của Từ Thành sẽ gần mười tỷ. Năm nay Chử
Giang bị lũ lụt nghiêm trọng như vậy, ở tỉnh cũng như thành phố đã chi quá khả
năng rồi. Trong cuộc điện thoại hội ý, Chu Nhậm Quân buông tay nói không có tiền,
nói phải cầu viện với tỉnh,khéo léo chuyển qua Tỉnh trưởng Triệu. Tỉnh trưởng
Triệu bên kia liền mượn cơ hội này, yêu cầu các xí nghiệp quốc doanh trực thuộc
tỉnh nâng cao tỉ lệ lợi nhuận nộp lên trên, muốn tôi sau khi đưa ra con số, mới
tiếp tục tính toán tiếp...
Từ Bái đang mưu kế chiếc ghế Tỉnh trưởng của Triệu Thu Hoa,
Triệu Thu Hoa có cơ hội làm sao có thể khiến Từ Bái thoải mái được?
Trước mắt Lý Cốc thúc đẩy các xí nghiệp quốc doanh thuộc tỉnh
thay đổi chế độ, điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, tuy rằng hiện tại Hoài Môi đã
có lợi nhuận rồi, nhưng giai đoạn trước thiếu nợ nhiều lắm, lại bị vây trong
giai đoạn phát triển tốc độ cao không thể bị gián đoạn, cho dù Lý Cốc lấy ra
không bao nhiêu, coi như là mai kia có thể đưa nhiều hơn ba năm trăm triệu, để
Triệu Thu Hoa từ từ trù tính sắp xếp, cũng khó giải quyết được tình thế khẩn cấp
hiện nay.
Triệu Thu Hoa, Chu Nhậm Quân có bản lĩnh kéo chân mọi người,
đều là hạng nhất, làm cho người ta không có cách nào nói họ không phải.
Thẩm Hoài trầm ngâm một lát, nói:
- Chuyện của Từ Thành, tôi cũng không thể nhúng tay, cũng
không nên nhúng tay. Như vậy đi, mảnh đất Tân Giang kia, nếu Từ Thành có thể cuối
năm lấy ra bán đấu giá để nâng cao việc phát triển tổng hợp thương mại, tôi sẽ
cùng với Hồng Quân thương lượng một chút, xem có thể bảo đảm giá quy định không
kém hai tỷ không.
- Đừng thương lượng, tôi vội vàng chạy đến là muốn anh cho một
tin chính xác đấy.
Lý Cốc nói.
- Được, nói thật, Hồng Quân, Chu Lập bọn họ nhìn chằm chằm mảnh
đất kia cũng không phải ngày một ngày hai, giá cả cao một chút, bọn họ cũng có
thể nhận. Tình hình cụ thể, lão Hùng nắm chắc trong lòng.
Thẩm Hoài nói.
Lý Cốc lắc đầu cười cười, ông biết rằng cho dù buổi trưa Từ
Bái không chủ động cùng Thẩm Hoài thỏa hiệp, đến tối gặp tình huống này, vẫn là
muốn Thẩm Hoài, Hùng Văn Bân giúp đỡ giải quyết khẩn cấp. Cũng có lẽ Từ Bái sớm
cảm giác được một vài vấn đề nghiêm trọng đọng lại, bức thiết cần giải quyết
ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận