Phong Khí Quan Trường

Chương 531: Xô xát


Chương 531: Xô xát
Đến văn phòng, Thẩm Hoài bảo Vương Vệ Thành ngồi xuống ghế
trước mặt mình, sau đó hắn ngồi xuống phía sau bàn làm việc, mở xem tài liệu việc
vận tải đường thủy của huyện.
Tuy rằng việc thay đổi chế độ toàn diện vẫn chưa có thực hiện,
thế nhưng Thẩm Hoài sau khi nhận chức, đã liền yêu cầu Ủy Ban Kế hoạch của huyện
làm công tác chuẩn bị cho tất cả các xí nghiệp trực thuộc huyện. Công tác của
công ty vận tải đường thủy của huyện làm được coi như cũng không tệ, ít nhất
nhìn qua danh sách cũng thấy được rất tỉ mỉ, không có nhiều chỗ mơ hồ.
Sau khi xem rõ ràng phần sổ sách ghi chép của công ty vận tải
đường thủy của Huyện, Thẩm Hoài tiếp tục đọc đến phần ghi chép mua bán thuyền của
công ty.
Công ty vận tải đường thủy của Huyện từ năm 91 tới năm 95, tổng
cộng mua vào tám chiếc thuyền với trọng tải tổng cộng hơn năm nghìn tấn, tốn
hơn chín triệu nhân dân tệ, đến nay đại khái đã thanh toán được xong một nửa,
còn đang khất nợ khoảng hơn 4 triệu nữa, nhưng tình trạng cũng không được tính
là quá nghiêm trọng.
Bởi vì huyện Chúc Chiêu mặc dù có xưởng đóng tàu nhưng lại
không có khả năng tạo ra được những chiếc thuyền lớn với trọng lượng ngàn tấn
trở nên cho nên trong mấy năm qua, công ty thuyền Hằng Dương vẫn là công ty vận
tải đường thủy chủ yếu của Huyện.
Thẩm Hoài lại tiếp tục tra đến những tài liệu khác nữa, nhìn
thấy công ty vận tải đường thủy trong quý hai có lên kế hoạch trả hai triệu tiền
mua thuyền, hơn nữa cũng đã báo lên tài khoản ở công ty tài chính của huyện, do
vậy có thể thấy là khoản tiền này đã được ấn định rồi.
Thẩm Hoài nhíu mày, cảm thấy kỳ quái.
Bây giờ đã là cuối tháng sáu rồi, nếu công ty vận tải đường
thủy của huyện thật có kế hoạch trả khoản tiền nợ hai triệu, thì nhất định đã
chuyển khoản trước rồi, chủ tịch Công ty Hằng Dương cần gì còn phải trăm cay
nghìn đắng tự mình chạy đến Hà Phổ để đòi nợ nữa?
Chẳng lẽ nói có người cố ý kéo dài trả khoản tiền này?
Buổi sáng, khi đi xe, thấy bộ dạng của bọn Tăng Chí Vinh, cho
dù thực sự có người ép bọn họ, thì bọn họ dường như cũng sẽ không thể không để
ý gì như thế chứ.
Vấn đề rốt cuộc là ở chỗ nào?
Thẩm Hoài để tài liệu lên trên bàn, nhìn về phía Vương Vệ
Thành, nói:
- Khả năng của tôi có hạn, có nhiều chỗ không thể nào nhìn tới,
sờ tới được, vì vậy, có rất nhiều chuyện, tôi cần các anh làm tai mắt cho tôi,
đi nghe, đi nhìn cho tôi. Đỗ Kiến đã lăn lộn trong quan trường cả nửa đời người,
rất biết cách sống bo bo giữ mình, những chuyện nào cần báo cáo, những chuyện
nào cần sàng lọc một chút rồi mới báo cáo, những chuyện nào không nên báo cáo,
trong lòng ông ta hiểu rất rõ. Thế nhưng, nếu như tất cả mọi người đều như vậy,
thì tôi đây ở bên trên, sẽ khó tiếp xúc được với những tin tức thật…
Nghe Thẩm Hoài nói như vậy, Vương Vệ Thành lo lắng đứng lên,
chân tay luống cuống. Lời nói của Thẩm Hoài tuy rằng rất ôn hòa, thế nhưng rõ
ràng là tỏ ý bất mãn với hành vi loại bỏ tin tức của bọn họ.
Thẩm Hoài cũng không có ý dọa nạt Vương Vệ Thành, nói tiếp:
- Tôi mới vừa ở bên ngoài phòng làm việc nghe được mấy người
đang nói chuyện của công ty vận tải đường thủy, thế nhưng khi tôi đi vào, các
anh liền im lặng không nói chuyện nữa. Có phải là công ty vận tải đường thủy xảy
ra chuyện gì mà mấy anh cảm thấy là không cần phải để cho tôi biết hay không?
- Tài liệu về công ty vận tải đường thủy chiều hôm trước đã
có trình một phần lên đây, tuy nhiên lại trình bày khá hàm hồ, không miêu tả một
cách tỉ mỉ, tôi lo ngài không hài long nên mới đi một chuyến nữa tới công ty vận
tải, vừa vặn gặp được ba nhà cung cấp đến thúc nợ đang bị bảo vệ đuổi ra cửa.
Tình huống phát sinh lúc ấy có chút ngoài ý muốn, trong số mấy nhà cung cấp có
một người khá lớn tuổi, khi bị đuổi ra thì vấp ngã một cái, đập vỡ đầu, toàn mặt
đều là máu, thế nhưng vẫn không chịu đến bệnh viện băng bó mà nhất định cứ ngồi
bên ngoài công ty đường thủy không chịu đi, khiến một vài người xúm lại xem.
Lúc tôi đến thì có thấy một Phó cục trưởng đã tới đó để xử lý chuyện này. Tôi
cũng nghĩ công việc ở cảng là do Phó Chủ tịch huyện Triệu phụ trách nên đã
không báo cáo cho ngài biết, là tôi suy nghĩ không kỹ…
- …
Thẩm Hoài liền đem chuyện sáng nay ở trên ô tô gặp được Tăng
Chí Vinh kể lại. Buổi sáng hắn cũng nghĩ đây là chuyện do Phó Chủ tịch huyện
Triệu quản lý nên cũng không hỏi tới, không cho Tăng Chí Vinh biết được thân phận
của mình, nên lúc này hắn cũng không trách Vương Vệ Thành, rất nhiều người
trong lòng đều nghĩ rằng thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, chính hắn
cũng nghĩ như thế nhưng mọi chuyện đã đến nước này, hắn cũng không thể khoanh
tay đứng nhìn cho được.
- Đi, anh theo tôi đến công ty vận tải đường thủy một chuyến.
- Có phải gọi điện thoại trước tới công ty vận tải đường thủy
báo rằng ngài muốn tới để khảo sát việc thay đổi chế độ?
Vương Vệ Thành hỏi.
- Không cần.
Thẩm Hoài lắc đầu, khảo sát việc thay đổi chế độ là lý do hắn
nghĩ ra để tới điều tra việc nợ nần của công ty Hằng Dương mà thôi, nếu như gọi
điện thoại tới thông báo trước, thì tình hình thực tế ở cảng sẽ bị che dấu đi
nhiều.
- Chúng ta cứ đi qua đó là được.

Văn phòng làm việc của Công ty vận tải đường thủy nằm ở đường
cái của huyện, Thẩm Hoài và Vương Vệ Thành xuống lầu đi tới.
Đúng lúc ra khỏi cửa thì gặp được Đỗ Kiến vừa đi làm việc trở
về, thấy Thẩm Hoài và Vương Vệ Thành ra khỏi đại viện của Ủy ban nhân dân Huyện,
ông ta vội vàng đi theo xuống dưới, hỏi:
- Bí thư Thẩm đi đâu vậy ạ?
- Đến công ty vận tải đường thủy.
Thẩm Hoài nói.
Đỗ Kiến liếc mắt nhìn Vương Vệ Thành một cái, tưởng rằng
Vương Vệ Thành đã đem chuyện ở Công ty vận tải đường thủy báo cáo hết cho Thẩm
Hoài nên hỏi tiếp:
- Có phải là Phó Chủ tịch Triệu gọi điện tới không?
Thẩm Hoài tuy rằng không kiêng kỵ Triệu Thiên Minh uy hiếp
mình nhưng dù sao thì Triệu Thiên Minh cũng là Phó Chủ tịch huyện, nếu không
nói tiếng nào mà trực tiếp can thiệp vào phần việc được phân công của ông ta
thì tất nhiên sẽ khiến Triệu Thiên Minh cảm thấy không được thoải mái trong
lòng.
- Ông cũng biết là ở công ty vận tải đường thủy xảy ra chuyện
à?
Thẩm Hoài nhìn Đỗ Kiến vài giây rồi trầm ngâm nói:
- Ông đi tìm Triệu Thiên Minh báo cáo, tôi với Vệ Thành tới
đó xem trước.
Đỗ Kiến là người giảo hoạt, loại chuyện này nếu dựa theo quy
củ thì sẽ không nên chủ động báo cáo cho Thẩm Hoài biết cho nên cũng không có
nói gì Vương Vệ Thành, chỉ gật đầu nói:
- Được, tôi sẽ đi tìm Phó Chủ tịch huyện Triệu…
Ông ta biết, Thẩm Hoài không gọi điện mà bảo ông ta trực tiếp
tới gặp Triệu Thiên Minh báo cáo chuyện này, chính là vì muốn kéo dài thời gian
để công ty vận tải bên kia không thể bố trí được chuyện gì.
Thẩm Hoài đến cửa lớn của Công ty vận tải đường thủy thì thấy
bên này có rất nhiều người đang xúm lại xem, thiếu chút nữa che kín nửa con phố,
phía bên ngoài thì có cảnh sát đứng duy trì trật tự.
Cũng may là bây giờ còn chưa tới giờ tan tầm, chưa có nhiều
người và xe lưu thông trên đường nên không có lấp kín cả con đường.
Tăng Chí Vinh cùng hai gã công nhân đang ngồi trên bậc trước
cửa lớn, trên trán có một vết sẹo lớn dài, trên mặt còn có máu đen, nhìn qua chật
vật không chịu nổi.
Có bảy tám người nhìn giống như là công nhân của công ty vận
tải đường thủy đứng vây xung quanh ba người Tăng Chí Vinh và những người qua đường,
lúc nãy xảy ra chuyện bất ngờ cho nên bây giờ bọn họ cũng không dám đuổi Tăng
Chí Vinh đi.
Trừ mấy người đó ra thì trong cửa lớn bên cạnh phòng bảo vệ
còn có ba bốn người đang đứng xem động tĩnh bên ngoài, Thẩm Hoài không thấy có
người nào quen mặt, như vậy, những người phụ trách của cục và của công ty vận tải
ở cảng đều đang trốn ở bên trong xem động tĩnh.
Thẩm Hoài đi đến gần, muốn hỏi thăm một chút tình hình cụ thể.
Tăng Chí Vinh nhìn thấy Thẩm Hoài giống như nhìn thấy cọng
rơm cứu mạng, liền đứng lên hô:
- Tiểu Thẩm, cậu cũng tới rồi à…

Bọn Tăng Chí Vinh sau khi tới huyện Hà Phổ, đã chạy quanh một
ngày, nhưng không gặp được Phó Chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh được phân công
quản lý vấn đề này, mà công ty vận tải đường thủy thì cứ luôn đùn đẩy trách nhiệm.
Lúc trước, tuy bọn họ khất nợ thế nhưng vẫn sắp xếp mở tiệc
chiêu đãi, tặng lễ… huyện Hà Phổ và người phụ trách của Công ty vận tải đường
thủy giả bộ ý tứ vài lần rồi cũng sẽ chuyển vài tram ngàn qua đây.
Dù sao thì trên cả nước chỗ nào cũng thế, đòi nợ là là cháu
chắt còn thiếu nợ là ông lớn.
Tăng Chí Vinh lần này tới đây cũng không có keo kiệt đưa tiền
để kết nối quan hệ, khơi thông cầu cảng.
Nhưng điều quan trọng chính là, lần này đến có chút khác biệt
là mấy người phụ trách công việc ở cảng của công ty vận tải đường thủy của huyện
Hà Phổ không đồng ý lén gặp mặt. Bọn họ ở phòng tài vụ nhõng nhẽo, cứng rắn nửa
ngày thế nhưng công ty vận tải đường thủy không chỉ không chịu nói chuyện chính
mà cả tiệc hội đàm cũng không chịu chiêu đãi, cả phòng tài vụ và người phụ
trách đều trốn biệt đi không tìm thấy người, chỉ có mấy cậu bảo vệ vẫn luôn
nhìn bọn họ chằm chằm, thậm chí cuối cùng còn không kiên nhẫn đuổi bọn họ đi,
khiến cho bọn họ không thể không tin rằng công ty vận tải đường thủy của huyện
Hà Phổ đang muốn quỵt nợ, hủy đơn hàng.
Bọn họ không có cách nào, chỉ có thể đứng ở cửa chính của
công ty vận tải đường thủy giằng co, hy vọng có thể khiến cho phía cao tầng của
công ty vận tải đường thủy phải lộ diện thì mới có hy vọng đàm luận lại được.
Giằng co hơn nửa ngày, công ty vận tải đường thủy vẫn không
có nửa điểm động tĩnh, khi nhìn thấy Thẩm Hoài đi đến, Tăng Chí Vinh giống như
vớ được cọng rơm cứu mạng, hy vọng có thể thông qua người thanh niên mới tình cờ
gặp mặt buổi sáng ở trên xe này gặp được một vị lãnh đạo nào đó của huyện Hà Phổ,
nhờ người đó ra trợ giúp, như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với mấy người bọn họ tự
mình xoay sở ở nơi đất khách quê người này.
Chỉ có điều, tiếng gọi này của Tăng Chí Vinh khiến cho bảo vệ
bên ngoài của Công ty vận tải đường thủy tưởng rằng Thẩm Hoài là người cùng một
phe với bọn họ, không cần hỏi xanh đỏ đen trắng đã kéo quần áo của Thẩm Hoài đuổi
hắn ra ngoài, không cho hắn gặp mặt đám người Tăng Chí Vinh.
- Làm càn, Bí thư Huyện ủy Thầm tới xem xét tình hình, các
anh đây là thái độ gì?
Vương Vệ Thành thấy bảo vệ của công ty vận tải đường thủy kéo
quần áo của Thẩm Hoài liền chen lên phía trước, tách bảo vệ ra khỏi Thẩm Hoài.
- Bí thư Thẩm cái khỉ!
Bảo vệ không tin lời nói của Vương Vệ Thành, bọn họ nhận được
lệnh là không cho người ngoài tiếp xúc với đám người Tăng Chí Vinh, cho nên
cũng đuổi luôn cả Vương Vệ Thành ra ngoài, nhìn Thẩm Hoài da thịt bóng loáng,
giống như một tên tiểu tử mới hơn hai mươi tuổi thì đám bảo vệ làm sao tin cho
được?
Người phụ trách của Công ty vận tải đường thủy đang trốn ở
bên trong thấy bên ngoài có động tĩnh liền cũng không dám trốn nữa, vội vàng chạy
đến khống chế tình hình, sợ bảo vệ bên dưới ra tay không biết nặng nhẹ, đem sự
tình làm lớn.
Sách lược của Công ty vận tải đường thủy nhằm vào đám người
Tăng Chí Vinh chính là kéo dài, kéo dài cho đến khi bọn họ không chịu được mà rời
khỏi Hà Phổ mới thôi. Tuy nhiên, về phía bên huyện ủy, bọn họ cũng không muốn
gây náo động quá lớn để lãnh đạo phải nhìn đến, chịu không nổi.
Giám đốc công ty vận tải đường thủy đi ra để khống chế tình
hình không ngờ nhìn thấy Phó Bí thư Thầm Hoài đang bị đẩy ra ngoài, tim bị dọa
thiếu chút nữa ngừng đập, chạy như bay đến, kéo tên bảo vệ đang đẩy Thẩm Hoài
ra, lớn tiếng mắng:
- Con mẹ ngươi mù rồi à, Bí thư Thẩm mà ngươi cũng dám động
thủ…
Đang lúc xô đẩy, áo sơ mi của Thẩm Hoài bị kéo đứt mấy chiếc
cúc, hắn giận đến sắc mặt xanh mét, nhìn giám đốc công ty vận tải, mắng:
- Các ông đây là có chuyện gì, muốn làm lưu manh đánh nhau
hay sao? Đầu óc của mấy ông có phải ngất hết hay không?
Hắn bây giờ vẫn chưa biết được tình hình cụ thể, cùng Tăng
Chí Vinh cũng chưa có giao tình gì, nên không nói thêm câu nào mà phẩy tay đi tới
cửa chính của công ty vận tải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận