Phong Khí Quan Trường

Chương 530: Quy tắc ngầm


Chương 530: Quy tắc ngầm
Thẩm Hoài đến văn phòng, lấy xấp tài liệu để trên bàn xem
xong hết.
Hồ Thư Vệ vừa từ Giang Ninh báo cáo công tác cho cao tầng
Đông Điện trở về, chưa kịp đến tổng bộ Hoài Năng ở Mai Khê để nghỉ ngơi, liền
lập tức đến Hà Phổ để gặp Thẩm Hoài.
Tập đoàn Bảo Hoà ý muốn tranh giành nhà máy điện Thiên Sinh,
có thể nói, đám người Trần Bảo Tề không can tâm đem nhà máy điện Thiên Sinh đưa
cho tập đoàn Hoài Năng, việc này đối với tập đoàn Hoài Năng mà nói không thể
coi thường được.
Mặc dù ngân hàng Berkeley, ngân hàng Paris có được tiền vốn
lên đến 200 triệu đô la Mỹ. Tập đoàn Hoài Năng đồng thời ở Ký Hà, Bình Giang,
Tân Phổ khởi công xây dựng nhà máy nhiệt điện và con đường vận chuyển than đá với
quy mô lớn. Nhưng tập đoàn Hoài Năng muốn nhanh chóng hình thành một quy mô nhất
định trước khi điện lực quốc gia cải cách, để đến khi gần kề mà dựa vào nhiều
thứ để xây dựng nhà máy điện mới thì mãi mãi cũng không thể đủ.
Phương thức tốt nhất là từ trong tay chính quyền địa phương
thu mua nhà máy điện, tiến hành chỉnh hợp tài nguyên, tài sản.
Tập đoàn Hoài Năng thu mua nhà máy điện địa phương, đồng thời
khuếch trương tốc độ tài sản phát điện, khả năng đầu tư cũng sẽ thu được một bước
tiến.
Bởi vì hiện tại thị trường điện lực rất khan hiếm, tình hình
vận chuyển kinh doanh điện địa phương khá tốt, chính phủ địa phương đều không đồng
ý chuyển nhượng những nhà máy điện tốt. Nhà máy điện cảng Thiên Sinh là nhà máy
điện mà tập đoàn Hoài Năng sắp tới có hy vọng cuối cùng để đàm phán thành công.
Thẩm Hoài không biết là Trần Bảo Tề và Triệu hệ phía sau y,
cũng vô tình nhìn ra rằng tập đoàn Hoài Năng lớn mạnh, thà rằng giao nhà máy cảng
điện Thiên Sinh cho tập đoàn Bảo Hoà, cũng không muốn để tập đoàn Hoài Năng ăn
mất nhà máy điện cảng Thiên Sinh.
Tuy nhiên việc mà Trần Bảo Tề và Triệu Hệ phía sau anh ta
không nghĩ ra là, đêm hôm qua ở câu lạc bộ Vạn Tử Thiên Hồng đã xảy ra chuyện
như thế này, trên căn bản là đã tuyệt đối ngăn chặn con đường tập đoàn Bảo Hoà
thu mua nhà máy cảng điện Thiên Sinh.
Bất luận là cao tầng Đông điện, hoặc là đám người Hồ Thư Vệ
phụ trách cụ thể nghiệp vụ phát điện tập đoàn Hoài Năng, hoặc là đám người Thẩm
Hoài, hoặc là Hùng Văn Bân, Dương Ngọc Quyền đều có hy vọng sớm ngày quyết định
việc chuyển giao nhà máy điện cảng Thiên Sinh cho tập đoàn Hoài Năng, không hề
xảy ra chuyện gì trắc trở.
Thẩm Hoài cùng với Hồ Thư Vệ trong văn phòng nói chuyện với
nhau độ nửa tiếng đồng hồ, rồi để anh ta vào trong thành phố tìm Hùng Văn Bân
nghĩ xem nên đem chuyện sắp tới giải quyết như thế nào.
Tuy rằng trong lúc vô tình hoá giải được nguy cơ lần này,
nhưng vẫn phải đem nhà máy điện cảng Thiên Sinh chính thức chuyển đến dưới cờ của
tập đoàn Hoài Năng mới không phải sợ xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.

Giữa trưa không có giao thiệp, Thẩm Hoài liền đến nhà ăn của
chính quyền ăn trưa.
Đi đến căn tin, nhìn thấy Vương Vệ Thành ngồi trong căn tin
ăn trưa, Thẩm Hoài liền nghĩ đến việc buổi sáng vừa gặp ba người từ Dương Thành
Quảng Nam vội đi đến công ty vận chuyển đường thuỷ huyện đòi nợ, liền đến nói với
Vương Vệ Thành:
- Buồi chiều anh giúp tôi tìm tài liệu cải chế của công ty vận
chuyển đường thuỷ huyện.
Tuy nhiên không thể sánh với mâu thuẫn kịch liệt của hai năm
về trước, nhưng ba trụ cột bên trong xí nghiệp, chiếu theo như cũ thì vấn đề
tương đối nghiêm trọng. Đám người Tăng Chí Vĩnh Tổng giám đốc của tập đoàn
cộng nghiệp đóng tàu thuyền Hằng Dương, đích thân đi đến Hà Phổ để đòi nợ,
nghĩ đến công ty vận chuyển đường thuỷ bên này đã khất nợ tiền tàu thuyền, chắc
là cũng phải được một thời gian rồi.
Cục cảng vụ huyện cùng công ty vận chuyển đường thuỷ do phó
chủ tịch huyện Triệu Thiên Minh phân quản, nhưng mà vấn đề xí nghiệp thuộc về
huyện cải chế, lại là phạm vi chức quyền của Thẩm Hoài, hắn ta có thể mượn cớ
nghiên cứu việc cải chế, đọc tỉ mỉ những tài liệu của công ty vận chuyển đường
thuỷ.
- Ừ.
Vương Vệ Thành gật gật đầu, đem chuyện này ghi nhớ ở trong
lòng.
Tuy rằng Thẩm Hoài lúc đầu là điều Vương Vệ Thành vào trong
chính quyền huyện từ việc ở phương diện thu hút đầu tư, nhưng trên thực tế có rất
nhiều sự việc phức tạp, ngoại trừ Đỗ Kiến và Tống Hiểu Quân ra, đa số đều là
phân anh ta đi làm, thực tế là trở thành một nhân viên chức trách thư ký.
Thẩm Hoài cùng Vương Vệ Thành nói chuyện xong, vừa đứng dậy,
liền nghe thấy tiếng “ya” chói tai từ phía sau.
Thẩm Hoài không dám đứng thằng người, giữ thấp thân người
quay đầu lại nhìn, vừa rồi thiếu chút nữa đã đụng trúng làm đổ đi mâm thức ăn
phía sau.
Tự dưng từ phía sau chạy đến, là một cô gái vừa vào làm
trong chính quyền huyện không bao lâu, thấy thiếu chút nữa là đem mâm cơm đổ
lên người phó bí thư huyện uỷ rồi, nét mặt hoảng sợ đến mức trắng bệt.
Cô ta bưng khay thức ăn nhanh đứng ở đó, tay chân có chút luống
cuống, ấp úng thầm muốn xin lỗi, mặt đỏ lên muốn nói nhưng lại nghẽn trong cổ
họng nói không nên lời.
- Sao thế này, thức ăn này là giúp tôi bưng ra à?
Thẩm Hoài không nhận ra là hắn đã làm cho cô gái sợ đến như
thế này, vừa cười rồi hỏi.
Thẩm Hoài liền đùa một chút, muốn làm giảm đi tâm trạng của đối
phương, không ngờ cô gái này lại đem thức ăn để trên bàn trước mặt hắn ta, quay
người chạy đi xếp hàng lại từ đầu để lấy cơm, gọi cũng không quay lại.
- Vậy tôi ở đây ăn cơm thôi.
Thẩm Hoài không hiểu như thế nào lại mỉm cười, nhìn khay thức
ăn có vẻ hơi ít, trong bụng nghĩ cô gái này có lẽ là đang ăn kiêng, mặc dù là
thức ăn nhìn có vẻ không hợp khẩu vị hắn, nhưng cũng không thể nói lời chê bai
được, liền ngồi xuống đối diện cùng ăn với Vương Vệ Thành.
Hai phần rau bỏ vào miệng, làm cho Thẩm Hoài nhíu mặt lại
cả buổi, hắn ta lại gấp hai món rau bỏ vào miệng nhai đi nhai lại hai lần, cảm
thấy món rau như không mùi vị gì cả, làm cho hắn rất khó nuốt, dường như là rau
rửa không sạch, hắn chau mày hỏi Vương Vệ Thành:
- Căn tin đổi đầu bếp rồi hả?
- Dạ không!
Vương Vệ Thành đáp
- Không nghe nói là có đổi đầu bếp?
Thấy Vương Vệ Thành muốn nói lại ngừng, dường như không muốn
nói ra sự thật, Thẩm Hoài muốn hỏi cho rõ là như thế nào, thì liền nghe thấy tiếng
gọi từ phía sau:
- Bí thư Thẩm, hôm nay anh muốn ăn gì?
Thẩm Hoài ngồi xoay người lại, nhìn thấy chủ nhiệm căn tin Trần
Kiến Quốc thịt trên gương mặt dường như lúc lắc cười hoan nghênh bước đến.
Thẩm Hoài lúc này mới hiểu rõ ra là chuyện gì.
Cho dù là Đào Kế Hưng, Cát Vĩnh Thu, Cố Kim Chương…… ngày
ngày ở bên ngoài xã giao ăn yến tiệc thịt to cá lớn, có mấy ai thỉnh thoảng buổi
trưa ở huyện, đến căn tin dùng buổi cơm trưa
Ban quản lý căn tin phải quản lý việc ăn uống của chính
quyền huyện uỷ cùng với vài trăm người ở các ban ngành trong đại viện, lúc mà những
người Thẩm Hoài đến, phía trước quầy thức ăn đều là đã xếp hàng đông người,
nhưng những chủ nhiệm, phó chủ nhiệm trong căn tin, vào giờ ăn trưa đều nhìn thấy
họ đến, lập tức bước ra chào đón, mời họ ngồi xuống để nói chuyện, rồi giúp
họ mang thức ăn đến.
Nếu như là khẩu vị không tốt, muốn ăn mì hay là xủi cảo gì
đó, chỉ cần nói ra, bên trong căn tin nhất định sẽ làm với tốc độ nhanh nhất để
mang ra.
Cũng không ai chạy đến phía trước mặt họ mà oán trách là thức
ăn căn tin khó ăn giống như là thức ăn cho heo, Thẩm Hoài luôn nghĩ rằng thức
ăn mà hắn ta ăn năm ngày ba bận tại căn tin với thức ăn của các nhân viên khác
đều là giống nhau.
Thẩm Hoài nhìn qua nhìn lại, lãnh đạo chủ chốt của chính quyền
huyện uỷ, ở trong đại sảnh dùng cơm chả được mấy người, trong mâm đồ ăn dường
như cũng đã được đãi ngộ đặc thù; còn nhân viên công tác không có cấp bậc hoặc
là có cấp bậc nhưng đã qua thời hoặc không được lòng cấp trên đúng là toàn
ăn toàn rau với cải,
Thẩm Hoài không phải là người mà mọi chuyện đều truy cứu bình
đẳng, hắn ở đại sảnh ăn cơm trưa, chỉ là do tiện đường, chỉ là không ngờ bữa
cơm của các nhân viên bình thường lại hỗn loạn như vậy, hơn nữa nếu không phải
là do hôm nay bất ngờ, không biết là còn đến bao lâu hắn mới biết được là trong
mâm thức ăn còn có điều ảo diệu như thế này, cũng không có ai đứng trước mặt
hắn mà phản ứng chuyện này.
Nhìn qua chủ nhiệm căn tin Trần Kiến Quốc mặt đầy thịt, Thẩm
Hoài đặt đũa trong tay xuống tạo tiếng “baaa” vang lên, đề cao âm điệu, dùng
câu hỏi vừa hỏi Vương Vệ Thành hỏi Trần Kiến Quốc:
- Căn tin hôm nay có phải là đổi đầu bếp rồi không, tại sao lại
biến thức ăn thành như thế này?
Trần Kiến Quốc nhìn thấy Thẩm Hoài cùng với mâm thức ăn đã được
làm xong, không ngờ là lúc nãy anh ta vừa rời khỏi một chút, liền xảy ra chuyện
này, mặt đơ ra đó, ngượng ngùng nói:
- Thức ăn đầu bếp làm hôm nay có một chút thiếu tiêu chuẩn, nếu
thức ăn không hợp khẩu vị, tôi sẽ đi giúp Bí thư Thẩm làm phần khác ngay.
- Vậy thì những người khác như thế nào, cả căn tin đều cần đổi
hết đúng không?
Thẩm Hoài không khách khí nói:
- Tôi hỏi anh một chút, đầu bếp căn tin, có phài là cắt xong
rau củ, rồi cho vào trong nồi hai thứ dầu muối, xào cũng lười xào, xào một
chút, nhìn thấy hơi bốc lên là đã cho ra khỏi nồi? Nếu không thì, sao thịt
ngon thành ra như thế này? Còn nữa, heo nhà anh nuôi ốm như thế này ư, ốm đến nổi
ba lát thịt cũng không đồng đều?
Bị Thẩm Hoài giáo huấn một trận, mặt của Trần Kiến Quốc tái
xanh trắng bệch, nửa lời cũng không dám lên tiếng, những người khác tuy rằng
trong lòng thầm trút được giận, nhưng Thẩm Hoài ở huyện xưa nay uy trọng, nên
không dám tuỳ tiện ồn ào hợp xướng, đều đứng một bên xem màng diễn của Trần Kiến
Quốc.
Lúc này ban chủ nhiệm văn phòng chính quyền Trần Vĩ Binh từ
bên trong bước ra.
Ban quản lý căn tin cùng với phòng xây dựng, là hai ban béo
bở nhất, đều do Trần Vĩ Binh trực tiếp điều hành, biết được Thẩm Hoài đang ở
bên ngoài giáo huấn chủ nhiệm căn tin Trần Kiến Quốc, y cũng chột dạ không yên,
nhưng cũng không có cách nào khác đành tránh ở bên trong không ra ngoài.
- Hôm nay căn tin làm thức ăn dỡ quá, tôi cũng vừa nghe có
người phản ứng, qua đây chính là để la bọn họ.
Trần Vĩ Binh bước qua nói:
- Tôi hôm nay đã bảo căn tin kiểm điểm lại, chỉnh đốn cho tốt,
đem những đầu bếp không tốt sa thải; ngày mai, không, tối nay sẽ liền cho Bí
thư Thẩm ngài một đáp án hài lòng……
Thẩm Hoài nhìn Trần Vĩ Binh vài giây, thanh âm lạnh lùng
giáo huấn:
- Căn tin là phó chủ tịch huyện Từ phân công quản lý, tôi
không nói gì, chỉ hỏi các anh một câu, các anh đến nhân viên làm việc trong nội
bộ cũng phục vụ không tốt, còn nói gì đến việc vì dân phục vụ?
Nhìn bọn họ phiền lòng, phất tay bảo bọn họ tránh ra, liền
ăn hết thức ăn trong mâm, cùng với Vương Vệ Thành trở về văn phòng.

- Bí thư Thẩm phải cùng chúng tôi ăn chung nhiều lần, phúc lợi
của chúng tôi, vô hình trong đó được đề cao một mảng lớn rồi.
Đến văn phòng, Vương Vệ Thành vừa cười vừa nói đến chuyện ở
căn tin lúc nãy.
Thẩm Hoài cười cười, không nói tiếp, hỏi về sự tiến triển của
vài việc, liền bảo anh ta tìm tài liệu của công ty vận chuyển đường thuỷ huyện.
Thẩm Hoài nhìn ra cửa sổ, cảnh tượng căn tin hôm nay, nói ra
thì chẳng có chuyện gì, nhưng làm trong lòng hắn rất có cảm xúc.
Bất kể là Đỗ Kiến, Tống Hiểu Quân, hoặc là Vương Vệ Thành
cũng nên biết những trò bịp bợm này của căn tin, Thẩm Hoài cũng không rõ là bọn
họ có được căn tin đối đãi đặc biệt hay không, nhưng chủ yếu làm cho hắn ta cảm
nhận được, chính là khoảng thời gian dài như thế, không có ai phản ứng với hắn
chuyện này, thậm chí đến một tiếng oán giận, hắn cũng không nghe thấy.
Đào Kế Hưng, Cát Vĩnh Thu, Cố Kim Chương, họ có biết ở căn
tin chính quyền tồn tại một loại quy tắc ngầm này hay không, người ở bên cạnh họ
cũng không có phản ánh hay có nói lời oán trách nào sao?
Thẩm Hoài không phải là cảm giác Đỗ Kiến, Tống Hiểu Quân,
Vương Vệ Thành, bọn họ là cố ý dối trên lừa dưới, hoặc là bọn họ chỉ là đối với
họ lấy suy nghĩ của cấp dưới với cấp trên là bình thường.
Cũng có thể nói là, nên để cho họ biết là, bọn họ có thề kịp
thời nhắc nhở, không nên cố ý giấu diếm, không nên để cho hắn ta biết, bọn họ lại
không đề cập đến, tự ý xem nhẹ.
Trong lòng Thẩm Hoài thở một hơi dài, cũng không thể nói tống
Hiểu Quân, Vương Vệ Thành bọn họ không tốt, nhưng dường như cũng không có cách
nào ngăn chặn bọn họ thích ứng, phục tùng loại quy tắc ngầm này.
Thẩm Hoài vẫn ở trong phòng xem tài liệu, cho đến 3h chiều,
Vương Vệ Thành giải quyết công việc từ bên ngoài trở về.
Thẩm Hoài thấy anh ta trở về, liền sang phòng của anh ta nhìn
vào xấp tài liệu của công ty vận chuyển đường thuỷ huyện, nhìn Vương Vệ Thành
cùng với Vương Tế Thắng nói ở trong phòng nói về chuyện gì đó của công ty vận
chuyển đường thuỷ huyện, Thẩm Hoài nghe không rõ là chuyện gì, họ nhìn thấy Thẩm
Hoài bước vào, liền ngừng thảo luận.
- Bí thư Thẩm, tài liệu của anh cần.
Vương Vệ Thành đem tài liệu của công ty vận chuyển đường thuỷ
mà anh ta mang về đưa cho Thẩm Hoài.
- Vệ Thành, anh đến văn phòng của tôi một chút.
Thẩm Hoài nhận, bảo Vương Vệ Thành đến văn phòng của hắn nói
chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận