Phong Khí Quan Trường

Chương 1040: Vài người phụ nữ.


Chương 1040: Vài người phụ nữ.
Lúc chiều tối có một trận mưa, ban đêm nhiệt độ không khí hạ
xuống, gió thổi vào người có cảm giác mát rượi, Thẩm Hoài và Chu Dụ đứng ở
ngoài cửa lớn công viên Thúy Hồ, sau khi công viên Thúy Hồ miễn phí ra vào, ban
đêm có rất nhiều người dân vào công viên đi dạo, ngọn đèn trong công viên rất tối,
cho nên tuy rằng có rất nhiều du khách nhưng khoảng cách hơi xa một chút cũng
không nhìn rõ nhau lắm.
Thẩm Hoài và Chu Dụ ngồi trên ghế đá sau một lùm rừng trúc,
Chu Dụ ngồi một cách nghiêm chỉnh, mặc dù ở chỗ tối nhưng vẫn rất lo lắng có
người nhìn thấy, Thẩm Hoài thì dùng mọi cách để gối đầu lên ddùi đẫy đà của Chu
Dụ, nói với Chu Dụ việc Hà Phổ rút huyện lập khu.
Chu Dụ ở trong chốn quan trường đã lâu, đủ biết lòng người
thiên lợi tránh hại, biết mọi người chưa chắc đã có thể hiểu được tâm tư của Thẩm
Hoài, nhưng việc này muốn tiến hành thuận lợi vẫn cần Thẩm Hoài ra mặt trong một
số công tác mới có thể hóa giải được lực cản
Phía sau lùm trúc cũng rất ít khi có người lui tới, ngồi trên
ghế đá nói chuyện một lát cũng không thấy có người đi tới, Thẩm Hoài cũng khó
tránh khỏi lòng hươu dạ vượn,liền để cho thân thể ấm áp mềm mại của Chu Dụ nằm
vào trong lồng ngực của anh, tay luồn vào trong áo cô, chợt thấy sau lưng có động
tĩnh, Chu Dụ sợ tới mức nắm vội tay của Thẩm Hoài không để cho anh làm bừa.
Một lát sau thấy một nam một nữ từ trong rừng trúc đi ra,
nhanh chóng đi qua ghế đá bên cạnh, nhưng nhìn cô gái cúi đầu không dám nhìn
qua bên này, dưới ánh đèn mờ mờ, hai bên tai đỏ bừng, còn có lá trúc bay ra từ
trong váy áo, Thẩm Hoài cắn bên tai của Chu Dụ nói:
- Bọn họ ở bên trong đó khẳng định là không làm chuyện tốt
gì.
- Người ta lại làm phiền đến anh rồi? – Chu Dụ hờn dỗi nói.
- Chúng ta vào trong đó xem còn có … ai ở trong đó không. –
Thẩm Hoài nói.
Chu Dụ làm sao lại không biết dụng ý của Thẩm Hoài. Vừa lo lắng
thân mật trong rừng trúc sẽ bị người khác nhìn thấy, nhưng trong lòng cô cũng
muốn thân thiết cùng Thẩm Hoài, ngại ngùng để Thẩm Hoài nắm tay kéo vào trong rừng
trúc.
Khi mắt thích ứng với bóng tối, qua ngọn đèn nhìn rõ người ở
bên ngoài.
Chu Dụ ngồi ở bắp đùi của Thẩm Hoài, váy dài che khuất được nửa
thân dưới của hai người, cho dù có người khác vô tình đi tới cũng chỉ cho là
hai người thân mật ngồi cùng một chỗ mà không nhìn ra dưới váy đang hoan ái giằng
co.
Tình hoan mê ái, Chu Dụ ôm lấy cổ của Thẩm Hoài, chỉ cảm thấy
lòng lơ lửng như đám mây, cảm thấy thế giới thật trong trẻo, cảm giác vô cùng
kì diệu.
Qua một lúc lâu mới thở hắt hơi, lại cảm thấy vừa rồi thật
điên cuồng, thấy trong rừng trúc có tiếng nói chuyện nho nhỏ, giống như lại có
đôi tình nhân trong công viên tìm chỗ tối thân thiết, Chu Dụ vội vàng đứng lên
sửa sang lại quần áo, cũng không quản Thẩm Hoài có được thỏa mãn hay không liền
trốn ra bên ngoài luôn.
- Em không thể qua cầu rút ván như vậy? Thẩm Hoài khổ sở giữ
chặt Chu Dụ, nhẹ giọng nói.
- Không phải ban đêm anh còn muốn đi tìm Hùng Đại Ny sao? anh
để dành một chút sức đi. - Chu Dụ nói.
- Chúng ta cùng đi tìm cô ấy? Thẩm Hoài ôm Chu Dụ nói.
Sau đêm điên cuồng đó, tuy rằng Chu Dụ và Hùng Đại Ny vẫn
thân thiết như trước, nhưng lại không có dũng khí để ba người gặp nhau, Chu Dụ
thấy Thẩm Hoài lúc này lòng tham không đáy, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của Thẩm Hoài,
xấu hổ cắn môi, sẵng giọng:
- Anh đúng là nghĩ quá nhiều rồi.
Chỉ có điều THẩm Hoài và Chu Dụ còn chưa rời khỏi công viên
thì Hùng Đại Ny đã gọi điện thoại tới.
- Hùng Đại Linh buổi tối ở đây với em, anh buổi tối không qua
đây được rồi.
Cũng không biết Hùng Đại Ny đang trốn ở dâu gọi điện thoại,
giọng nói như người chột dạ, đại khái cũng rất vất vả mới tìm được cơ hội gọi
điện thoại đến đây.
- Cũng không phải ngày cuối tuần, sao cô ấy lại chạy đến Đông
Hoa? - Thẩm Hoài hỏi.
- Nó đi học tại Mỹ, ngày hôm qua mới nhận được thư trúng tuyển,
hôm nay nó đã từ chức, sau đó nghỉ ngơi một thời gian ở trong nước. – Hùng Đại
Ny nói.
Hùng Đại Linh năm ngoái tốt nghiệp viện kinh tế tỉnh, đã công
tác ở Từ Thành, nhưng không hiểu sao năm ngoái đột nhiên lại quyết định ra nước
ngoài nghiên cứu, sau hơn nửa năm công tác thì thi khảo sát, xin ra nước ngoài
học. Thẩm Hoài không ngờ Hùng Đại Linh lại thuận lợi nhập học như vậy, cũng
không biết Hùng Đại Linh quyết tâm ra nước ngoài nghiên cứu cũng bởi vì nhìn thấy
anh cùng với Hùng Đại Ny.
Chu Dụ cũng chỉ tranh thủ từ trong nhà chạy ra hẹn hò với
anh, lúc này còn phải về nhà chăm sóc con gái, Thẩm Hoài không thể qua đêm chỗ
của Hùng Đại Ny, chỉ có thể “ thê lương” tìm khách sạn ứng phó một đêm trước.
Chu Dụ lái xe đến đầu phố thả Thẩm Hoài xuống, lại sợ Thẩm
Hoài trên người chưa chắc mang đủ tiền ở khách sạn, quay cửa kính xe xuống hỏi
anh:
- Vừa rồi trên người anh hình như không mang đủ tiền?
- Anh đâu ngờ ban đêm phải lưu lạc đầu đường chứ?
Cho tới bây giờ Thẩm Hoài cũng không có ý chuẩn bị tiền, có
đôi khi trong ví có hơn một ngàn đồng, có đôi khi khả năng chỉ có hơn hai mươi
đồng, anh cũng không biết con số chính xác, lấy ví ra, bên trong thật đúng vừa
tròn một trăm đồng tiền, chi phiếu cũng không mang bên người, lại không tiện để
người khác biết anh vụng trộm ở Đông Hoa, lúc này chỉ có thể mặt dày nhận tiền
của Chu Dụ.
Chu Dụ lấy ví ra, đem toàn bộ tiền trong ví đưa cho Thẩm
Hoài.
Tay Thẩm Hoài đặt ở cửa kính xe, nhìn khuôn mặt kiều mì của
Chu Dụ nói:
- Lấy tiền của em nhiều thế cũng ngại, hay lại lên phòng anh
hầu hạ em một hồi?
- Miệng chó không mọc được ngà voi …
Chu Dụ hờn dỗi trách móc Thẩm Hoài, cô hứa với con gái sẽ về
trước chín giờ nếu không cũng sẽ ở lại một đêm cùng Thẩm Hoài, lúc này bất đắc
dĩ chỉ có thể cáo biệt Thẩm Hoài, lái xe đi trước.
Thẩm Hoài thấy ở đối diện có một khách sạn kiêm quán rượu, vừa
muốn đi đến đó, bỗng nhìn thấy Tạ Chỉ đánh chiếc BMV màu champagne ở phía sau
cách khoảng 20m.
Thẩm Hoài không biết vừa rồi Tạ Chỉ có nhìn thấy Chu Dụ hay
không, trong tay anh còn nắm một xấp tiền của Chu Dụ, hơi ngượng ngùng đem tiền
nhét vào trong túi quần.
Tạ Chỉ cũng chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nhìn thấy Thẩm
Hoài từ trong xe của Chu Dụ đi ra, chỉ thấy Chu Dụ đưa tiền cho Thẩm Hoài, cũng
không biết bọn họ vừa hẹn hò ở trong công viên trở về.
Tạ Chỉ gặp Thẩm Hoài nhìn thấy mình, cũng liền nhấn ga lái
qua.
- Sao tối nay không thấy cô thế? – Tạ Chỉ hỏi Thẩm Hoài qua cửa
kính xe.
- Có việc đi Du Sơn một chuyến vừa trở về. – Tạ Chỉ nói, cố gắng
đề nén cảm xúc trong lòng.
- Cô buổi tối có trở về Từ Thành không?
Thẩm Hoài nghĩ ra nếu Tạ Chỉ trở về Từ Thành, anh cũng không
cần ở lại khách sạn Đông Hoa, có thể đi nhờ xe Tạ Chỉ trở về Từ Thành.
- Ừ …
Tạ Chỉ gật đầu, ra hiệu Thẩm Hoài ngồi lên xe, nhưng thấy Thẩm
Hoài đi sang bên trái, biết Thẩm Hoài lo lắng chuyện cô lái xe, chỉ có thể chuyển
sang ghế lại phụ, để Thẩm Hoài lái xe.
Không gian của xe BMW cũng không lớn lắm, Tạ Chỉ chuyển chỗ
ngồi trong xe cũng không thuận tiện, cô mặc áo sơ mí trắng lụa, cùng váy màu cà
phê, vày vừa vặn che khuất đầu gối, nhưng lại xẻ tà một đoạn ở sườn, thuận tiện
đi lại, Tạ Chỉ chuyển sang ghế lái phụ, chỗ xẻ tà mở ra, lộ da thịt ở giữa vay
và tất chân một đoạn trắng như tuyết, dưới ánh đèn nhìn mê người.
Thẩm Hoài ngồi trên xe, quay đầu xe lại, hướng phía tây bắc nội
thành đi, thấy Tạ Chỉ ngồi ở vị trí bên cạnh không nói gì liền hỏi:
- Có phải là có chuyện gì không?
- Không có chuyện gì xảy ra cả? - Tạ Chỉ che dấu.
Buổi chiều Tạ Chỉ cùng Tống Hồng Kỳ đến tham dự nghi thức đặt
móng, lúc chiều tối không thấy đâu, lại chạy đến Du Sơn bây giờ mới trở về, Thẩm
Hoài có thể đoán được giữa cô và Tống Hồng Kỳ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Tạ
Chỉ không muốn nói, Thẩm Hoài cũng không thể lấy tay cậy miệng của cô.
Lái vào bắc lộ Ngũ Châu, hai bên đủ cá loại đèn đầy màu sắc,
đều là quán bar.
Sắp đi khỏi bắc lộ Ngũ Châu, Tạ Chỉ trầm mặc hồi lâu đột
nhiên lên tiếng:
- Có muốn vào uống rượu không?
- Tôi còn phải lái xe, cô muốn uống rượu tôi sẽ dừng xe để đợi
cô uống, cô hết sợ tôi rồi hả? – Thẩm Hoài cười nói.
Tạ Chỉ không nói gì, Thẩm Hoài dừng xe vào ven đường, liền trực
tiếp đẩy cửa một quán rươu ở cuối phố.
Vào quán rượu, bên trong là câu lạc bộ trang trí theo kiểu nhật
bản, hàng ghế dài ở quầy bar có ba bốn tốp khách, hai nhân viên phục vụ quầy
bar đều là cô bé trên hai mươi tuổi, trang điểm đậm, ăn mặc diêm dúa, lúc này
phía sau rèm lại có một nữ nhân viên phục vụ đi ra, dùng tiếng nhật tiếp đón.
Tạ Chỉ không biết tiếng Nhật, nhưng nghe ra được đối phương
có ý chào hỏi, nhìn tình hình trong quán rượu, chỉ vào hàng ghế dài gần cửa sổ
nói với Thẩm Hoài:
- Chúng ta tới đó ngồi đi …
Nghe được tiếng Tạ Chỉ nói, nữ nhân viên phục vụ dùng tiếng
Trung nói:
- Ngại quá, nơi này chỉ chiêu đãi khách Nhật Bản …
Tâm tình Tạ Chỉ đang bết bát, nghe nói như thế giọng hơi biến
sắc, không kiềm nổi tức giận:
- Ở đâu có cái đạo lý người Trung Quốc mở tiệm trên đất Trung
Quốc lại chỉ chiêu đãi khách của người Nhật Bản?
Hai năm qua tính tình Thẩm Hoài ôn hòa đi rất nhiều, không chấp
nhặt nữ nhân viên phục vụ, anh cũng biết ở đường Ngũ Châu có một quán rượu Nhật
Bản, câu lạc bộ này vì nghênh đón thương nhân Nhật Bản công tác tại Đông Hoa, cố
ý xây dựng bầu không khí sính ngoại này. Anh cũng không cố ý đi ra ngòai sẽ tìm
uống rượu địa phương,kéo Tạ Chỉ lại, dùng tiếng Nhật trả lời nữ nhân viên phục
vụ vài câu, liền chọn phòng riêng đơn giản yên tĩnh nói chuyện, cùng Tạ Chỉ ngồi
xuống.
Nói là quán rượu, nhưng còn cung cấp cả cơm đơn giản cùng đồ
nướng, Thẩm Hoài nhìn bộ dạng của Tạ Chỉ cũng không giống là đã ăn tối, chọn mấy
món ăn sáng, cá thu nướng, thịt nướng, hai bình rượu, bắt đầu ăn ngay tại trong
đó.
Tạ Chỉ không nói lời nào, ngồi xuống uống rượu một cách vô vị.
Chiếc bình sứ đựng rượu cũng chỉ tầm năm lượng, Thẩm Hoài uống
ba bốn bình cũng không sao, nhưng Tạ Chỉ ngồi xuống không nói gì đã uống một lọ,
mặt đã đỏ bừng,cầm lấy chén rót rượu cho Thẩm Hoài nói:
- Anh cũng uống cùng tôi đi.
Thẩm Hoài thấy hai bình rượu nếu bị Tạ Chỉ uống hết, cô cũng
chưa thể say mèm, liền tiếp nhận chén rượu uống cùng cô, hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Anh ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ?
Tạ Chỉ mở to đôi mắt mang chút men rượu, nhìn thẳng vào mắt của
Thẩm Hoài hỏi.
Thẩm Hoài gãi đầu, không ngờ tâm tình của Tạ Chỉ không tốt, lại
xoay đến người anh.
- Có mười không? - Tạ Chỉ hỏi.
- Nào có nhiều như vậy? - Thẩm Hoài nói.
- Năm thì khẳng định là có đấy.
Tạ Chỉ khẳng định nói:
- Anh có quan hệ không bình thường với Chu Dụ.
Thẩm Hoài thầm cảm thấy xui xẻo, nghĩ thầm sao đêm nay lại
trùng hợp như vậy để Tạ Chỉ nhìn thấy?
Tuy nói quan hệ phát sinh ngoài quan hệ của anh vẫn còn duy
trì còn có Trần Đan, Chu Dụ, Hùng Đại Ny, nhưng anh cũng không biết nên gọi
quan hệ cùng với Dương Lệ Lệ, Tôn Á Lâm, thậm chí Khấu Huyên rốt cuộc là cái
gì, lập tức cũng không phủ nhận lời của Tạ Chỉ nói … cười hỏi:
- Làm sao lại chuyển đến người của tôi? tôi vừa rồi không có
đụng chạm gì đến cô.
- Hồng Kỳ ở điểm này không so được với anh. - Tạ chỉ nói: -
Anh ấy ở bên ngoài chỉ có hai người tình.
Thẩm Hoài tìm thuốc để hút, thật sự không biết phải làm sao mới
được.
- Hồng Kỳ cũng sẽ không hút thuốc trước mặt phụ nữ. – Tạ Chỉ
nói.
Thẩm Hoài không phản ứng với Tạ Chỉ, thản nhiên rút ra một
cách đắc chí.
Tạ Chỉ đưa tay ra, cầm thuốc lá, Thẩm Hoài còn tưởng rằng cô
bỏ thuốc đi, còn cảm thấy đáng tiếc, đã thấy Tạ Chỉ cho thuốc lá vào miệng hút
hai lần.
Tạ Chỉ môi đỏ bừng hút thuốc nhưng lại không biết làm thế nào
để nhổ ra, ho sặc sụa, nước mắt chảy ra, mới miễn cưỡng trả thuốc lá lại cho Thẩm
Hoài, lau nước mắt trên gương mặt nói:
- Thật không biết là có cái gì hay ho.
Uống một ngụm rượu cực lớn, đè lại khí ngưng lại ở khoang miệng,
trong lúc nói cảm thấy cay xè.
- Ngàn vàng khó mua tôi thích …
Thẩm Hoài nhận lại điếu thuốc, thấy đầu lọc dính son môi đỏ,
dường như có chút hương vị khác, thấy Tạ Chỉ nhìn qua đây, anh liền giơ tay xoa
xoa, sau đó ngậm hút.
- Tôi vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Tạ Chỉ hỏi.
- Nói Hồng Kỳ ở bên ngoài có hai người tình.
Thẩm Hoài nói tiếp:
- Một người là Tào Tú thì tôi đã biết, người còn lại là ai?
- Còn một người ở huyện Thanh Sa, khả năng còn có người khác,
tôi cũng không quan tâm, người ở Thanh Sa này là Hồng Kỳ chủ động nói với tôi.
Tạ Chỉ dường như không có ý kể lại tỉ mỉ, có chứa men say
nói:
- Người phụ nữ huyện Thanh Sa này mang thai, Hồng Kỳ hôm nay
tới đây chủ yếu nói với tôi chuyện này, anh ấy hi vọng sau khi đứa bé sinh ra
tôi sẽ nhận nuôi, coi như con của chúng tôi …
Thẩm Hoài sửng sốt, điếu thuốc lá thiếu chút nữa rơi từ trên
miệng xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận