Phong Khí Quan Trường

Chương 891: Dùng người


Chương 891: Dùng người
Lê Văn Tăng, Ngụy Phong Hoa ngồi vào bàn, Thẩm Hoài cùng Hùng
Văn Bân nói chuyện, cũng sẽ không liên quan gì đến các vấn đề nhạy cảm, phần
nhiều là hiểu hơn tình hình hoạt động của nhà máy luyện hóa Chử Nam. Lê Văn
Tăng cũng xem như là người đặt nền móng cho nhà máy luyện hóa Chử Nam, nhiều vấn
đề cũng không cần giấu ông ta.
Nhà máy Chử Nam đã hoạt động được 10 tháng từ khi chính thức
được đưa vào hoạt động.
Nhà máy Chử Nam không đơn thuần là sự cải cách trong công việc
luyện hóa dầu của Từ Thành. Mai thép còn đặc biệt hợp tác với công ty xăng dầu
Bắc Băng Dương của nước Anh hoàn thành việc nâng kĩ năng công tác quản lý, việc
xây dựng các nhà máy sản xuất với với yêu cầu nghiêm khắc.
Mặc dù 6 tháng đầu năm không có nhiều sự chuyển biến, mặc dù
kinh tế trong nước không quá khởi sắc, nhưng nhà máy Chử Nam vẫn đạt được lợi
nhuận cao, không vướng phải vấn đề gì. Hơn thế, trong năm tới, khi việc sản xuất
cùng toàn thể các mặt được hoàn toàn ổn định, kinh tế trong nước phát triển
hơn, thì lợi nhuận thu được từ nhà máy Chử Nam hoàn toàn không có gì để nghi ngại.
Cổ phiếu được đưa lên thị trường, tài sản chủ yếu bao gồm nhà
máy số 1 của Mai thép, nhà máy số 2 cùng luyện hóa Chử Nam, giá trị từng bước tụt
xuống dưới 3 tỷ. Thế nhưng, theo như vốn đầu tư thuận lợi của luyện hóa Chủ
Nam, tình hình kinh tế trước mắt, sự hồi phục giá trị cổ phiếu có thể lên tới 6
tỷ. Đây chính là mong đợi mà Mai thép chờ mong với thị trường chứng khoán.
Lương Thẩm Hoài được chi trả ở Mai thép không hề cao. Ngụy
Phong Hoa làm phó giám đốc luyện hóa Chử Nam, lương một năm cũng trong khoảng
300 ngàn, thực sự làm nhiều người phải ghen tị.
Tuy nhiên, Ngụy Phong Hoa cùng đội ngũ quản lý của luyện hóa
Chử Nam cũng nắm trong tay hơn trăm ngàn giá trị cổ phiếu. Tương lai, dựa theo
yêu cầu hoạt động, thì cũng sẽ quyết định những chính sách khích lệ quyền lợi
khác nhau.
Sự tăng lên của giá cổ phiếu giống như Ngụy Phong Hoa vậy,
lúc còn nắm quyền thì có thể thu được mấy trăm vạn thậm chí là ngàn vạn tiền lời.
Muốn nói tới Lê Văn Tăng, không có khát vọng, hoàn toàn không có khả năng.
Hơn thế, Lê Văn Tăng hiện nay không hề có cấp bậc, không quyền
lực, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. Cho dù có quyền, ông ta nhận hối lộ mấy
trăm vạn, thậm chí ngàn vạn, thì liệu ông ta có thể ngủ ngon không?
Nhìn Ngụy Phong Hoa của ngày hôm nay, trong lòng Lê Văn Tăng
cũng có nỗi buồn khó nói.
Mất mát vẫn chỉ là mất mát. Cho dù có thể quay trở lại 2 năm
trước, Lê Văn Tăng cũng không ở lại nhà máy luyện hóa. Hai năm trước, tỉnh lị
không đồng ý cho nhà máy thép Tân Phổ tiến hành vận chuyển, số người không đồng
ý chiếm đại đa số. Ai có thể ngờ tới Mai thép hôm nay có thể sản xuất ra quy mô
sản lượng lớn như vậy: 6 triệu tấn thép, sáu triệu tấn dầu thô.
Trong lòng Lê Văn Tăng lại nghĩ, nhìn Thẩm Hoài lúc này rất
khách sáo đối với mình. Nhưng dù Thẩm Hoài thủ đoạn cứng rắn, cai quản nhà máy
rất nghiêm khắc, lúc ban đầu phần lớn ông cũng không trông mong Thẩm Hoài sẽ ở
tại nhà máy làm lọc dầu có nhiều "kẻ lõi đời" như vậy, ngăn không cho
những cán bộ trẻ tầm trung am hiểu kỹ thuật, quản lí, lại có sức trẻ như Ngụy
Phong Hoa được thăng tới chức vụ này.
Trong lòng Lê Văn Tăng cảm thấy mất mát, Ngụy Phong Hoa cũng
vì sự bảo thủ của bản thân mà cảm thấy hối hận.
Lúc Mai thép tiếp nhận nhà máy luyện hóa lọc dầu Từ Thành, dựa
vào kĩ thuật cũng như khả năng quản lý của Ngụy Phong Hoa mà giữ cậu ta lại. Đồng
thời để anh ta phụ trách việc thúc đẩy, giám sát công việc xây dựng nhà máy mới.
Sự lựa chọn này xem ra là vô vùng chính xác, cũng thực sự thành công,
Lúc ấy ra đi cùng với Lê Văn Tăng còn có rất nhiều người là
cán bộ trung tầng ở vị trí quản lí, có nghiệp vụ kĩ thuật. Họ lúc ấy thuần tuý
đều không nỡ từ bỏ vị trí mà bản thân khó mới có thể đạt được để làm việc ở cơ
quan đối lập, khả năng chỉ có thể là trưởng phòng thậm chí phó phòng. Nhưng sau
khi được cơ quan đảng bộ điều về, việc phát triển đều không như một ai mong muốn.
Cơ quan đảng chính của Từ Thành sớm đã kín chỗ, thậm chí hàng
cây trong cơ quan đều có những vị trí của mình.
Không nói đến các cán bộ cấp trung từ nhà máy quốc doanh điều
về, dù là quan quân quân đội cấp Tiểu đoàn, cấp đoàn xuất ngũ, nếu không có mối
quan hệ, để có thể làm việc ở cơ quan đảng chính chỉ có thể là từ vị trí thấp
nhất mà lên.
Từ các nhà máy quốc doanh đến các cơ quan, lúc này vẫn còn muốn
tiếp tục phát triển trên con đường sự nghiệp. Không nói đến tuổi tác, cho dù những
năng lực và kinh nghiệm kĩ thuật cũng như quản lý của họ trước đây cũng không
thể giúp họ tránh khỏi những khó khăn, thậm chí còn bị rơi vào tình thế cô lập,
bị xa lánh.
Ngụy Phong Hoa cùng những người được lựa chọn giữ lại, đều tập
trung chuyên môn cao vào một phương diện. Hơn thế, họ cùng với các nhà máy luyện
hóa quốc tế hợp tác. Năng lực, tầm nhìn xa đều được khai thác, do vậy, lại càng
được coi trọng hơn.
Hơn nữa, đảm nhận vai trò người phụ trách xí nghiệp lĩnh vực
than đá luyện dầu - lĩnh vực quan trọng nhất của thành phố Từ Thành, địa vị xã
hội của Ngụy Phong Hoa cũng được nâng lên nhiều so với trước, cũng có thể xem
như là người của tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Tuy nhiên, trong việc tiến hành hạng mục luyện hóa Tân Phổ,
Ngụy Phong Hoa có chút bảo thủ.
Chủ yếu là việc không nhìn ra rằng; Mai thép hoàn toàn có
năng lực trong việc xây dựng, tổ chức một quy mô lớn hơn cho nhà máy luyện hóa
Tân Phổ. Trong lúc Thẩm Hoài điều động nhân công đến giúp đỡ việc xây dựng luyện
hóa Tân Phổ, Ngụy Phong Hoa lại lựa chọn giữ lại nhà máy Chử Nam.
Thẩm Hoài đối với Ngụy Phong Hoa không có bất kì một yêu cầu
cưỡng chế nào. Cuối cùng lấy Dương Lâm làm trung tâm, cùng với sự ủng hộ của
các xí nghiệp như dầu mỏ Trung Hải để xây dựng đội ngũ điều hành mới cho luyện
hóa Tân Phổ, tiến hành thi công nhà máy, đồng thời cũng tiến hành đầu tư đến cuối
vào tháng mười năm nay đã xây dựng xong. So với nhà máy Chử Nam tuy muộn hơn gần
1 năm, thế nhưng xét về quy mô, hay sức cạnh tranh đều mạnh hơn rất nhiều.
Có thể nói, Ngụy Phong Hoa đã mất đi một cơ hội tốt có thể
gia nhập vào đội ngũ trung tâm dưới sự quản lí của Mai thép hệ.
Thành Di cùng hai chị em Đại Ny, Đại Linh đều không quan tâm
tới vấn đề chính trị, kinh tế, sản nghiệp, cơm ăn đã xong liền dẫn theo Thất Thất
lên lầu trò chuyện. Trong nhà chưa có người giúp việc, Bạch Tố Mai giống như một
người giúp việc, vẫn ở lại dưới lầu, giúp mọi người chuẩn bị thủ dọn.
Thẩm Hoài đến Từ Thành lần này, chủ yếu là việc đường sắt Từ
Đông cùng các vấn đề giao thông khác. Anh cùng Hùng Văn Bân thường xuyên liên lạc,
gặp mặt cũng không cần phải phân công ai phụ trách mảng gì. Lê Văn Tăng, Ngụy
Phong Hoa đều ở đây, cũng chỉ là tùy ý uống rượu nói chuyện, hời hợt thảo luận
qua những vấn đề nhỏ trong việc phát triển thành phố Từ Thành.
Lê Văn Tăng, Ngụy Phong Hoa đều biết, giữa Thẩm Hoài cùng
Hùng Văn Bân có nhiều chuyện không tiện cho người ngoài biết. Vì thế, đến tám
rưỡi đều xin phép ra về.
- Hôm qua, nhìn thấy Lê Văn Tăng, tôi cũng thực sự ngạc
nhiên. Hùng Văn Bân đứng ngoài cổng tiễn Lê Văn Tăng, Ngụy Phong Hoa về. Cùng
Thẩm Hoài đi vào nhà, vừa đi vừa nói. - Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, cũng không
phải là chuyện xấu. Đợi cậu qua đây, cùng bàn chuyện này.
- Lê Văn Tăng bản thân ông ta có vấn đề. Nhà máy lọc dầu
trong tay ông ta liền rơi vào tình trạng khủng hoảng. Ông ta phải gánh trách
nhiệm tương đương với tổn thất đó. Nhưng đối với Từ Thành, liên quan đến vấn đề
kinh tế, phát triển sản xuất, những người có tầm nhìn và kiến thức nhất định
như Lê Văn Tăng, thực sự không có nhiều. Thẩm Hoài cười nói: - Lão Hùng, có phải
anh muốn nói điều này?
Hùng Văn Bân gật đầu, nói: - Năm 60 sau khi tốt nghiệp liền về
nhà nhà máy luyện dầu Từ Thành công tác, Lê Văn Tăng xem như là nhân chứng thấy
được sự thay đối, phát triển của công nghiệp Từ Thành trong 30 năm qua.
Thẩm Hoài gật đầu, đồng ý với ý kiến của Hùng Văn Bân.
Tuy nhiên, việc Chu Nhậm Quân sắp xếp Lê Văn Tăng giúp đỡ
Hùng Văn Bân làm việc, chưa chắc đã là điều tốt. Thế nhưng, bí thư tỉnh ủy
Chung Lập Dân đề bạt Hùng Văn Bân là hy vọng Hùng Văn Bân có thể thúc đấy ngành
công nghiệp, kinh tế, cùng việc xây dựng thành phố Từ Thành có những những bước
phát triển nhanh chóng. Xét từ góc độ này, thì sự giúp đỡ của Lê Văn Tăng lại
là một lợi thế.
Lê Văn Tăng có phải cái đinh, kẻ tay sai của Chu Nhậm Quân
hay Từ Bái hay không, có lẽ cần phải có thêm thời gian quan sát. Hùng Văn Bân tới
đây làm việc, hoàn toàn không có tư tâm, thực sự muốn cùng Lê Văn Tăng làm việc,
không hề có bất cứ sự cảnh giác.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hoài khẽ thở dài: - Nói cho cùng vẫn là
thái độ của Từ Bái. Lát nữa, tôi sẽ gọi điện cho Lý Cốc, hẹn Từ Bái gặp mặt. Nếu
từ Bái đồng ý, một vài vấn đề có thể sáng tỏ.
Dù chưa muộn, nhưng nghĩ đến việc Hùng Văn Bân mới chuyển tới
đây, chắc chắn còn nhiều việc phải sắp xếp. Hơn nữa, tuyết bên ngoài rơi càng
lúc càng nhiều, mặt đất cũng bị bao phủ mởi lớp tuyết, lái xe không an toàn. Thẩm
Hoài cũng không thể ở lại quá lâu, liền cùng Thành Di chào tạm biệt ra về.
Thẩm Hoài uống nhiều rượu, Thành Di không cho phép anh lái
xe. Cô đến ngõ nhỏ lái xe ra, chào tạm biệt người nhà Hùng Văn Bân.
Thành Di vẫn nhớ tới việc Hùng Đại Ny phải trở về Đông Hoa,
liền quay sang cô, nói: - Ngày kia Thẩm Hoài về Đông Hoa, chị có thể đi nhờ xe
của anh ấy.
Hùng Đại Ny giật mình, vội vàng xua tay nói: - Công ty của
tôi còn có việc, ngày mai phải đi rồi. Hiện tại đều có xe bus đi tới Đông Hoa.
Ngồi xe Thẩm Hoài, thực sự không tiện.
Thẩm Hoài đóng của kính xe. Thành Di lái xe ra đầu ngõ, lắc lắc
đầu, tò mò hỏi: - Hùng Đại Ny hình như đang trốn anh?
- Anh không ăn thịt cô ấy, cô ấy trốn anh làm gì. Thẩm Hoài
nói.
- Chưa chắc. Thành Di tinh quái, nhìn chằm chằm Thẩm Hoài.
Thẩm Hoài không dám nói tiếp đề tài này với Thành Di, liền lấy
điện thoại ra gọi cho Lý Cốc.
Thẩm Hoài gọi điện cho Lý Cốc, nói việc sau khi Hùng Văn Bân
đến Từ Thành, Từ Bái đã gọi ông lên văn phòng nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ.
Trong lúc nói chuyện với Hùng Văn Bân, Từ Bái có đề cập tới
muốn gặp anh. Thẩm Hoài hy vọng hai ngày tới, khi Lý Cốc gặp Từ Bái có thể nhắc
tới, để xem liệu Từ Bái có thực sự muốn gặp anh hay không.
- Hai tháng này cứ tưởng anh có thể nghỉ ngơi, sao lại đăm
chiêu như vậy? Thành Di đợi Thẩm Hoài cúp máy, vội hỏi.
- Mỗi thời điểm thì có những việc không giống nhau. Cũng như
ba của em vậy. Ông ấy làm tỉnh trưởng, lúc này là những nỗi lo này. Nhưng tương
lai khi làm bí thư tỉnh ủy rồi, mối lo này không còn, nhưng thay vào đó là lo lắng
khác. Thẩm Hoài nhếch miệng cười nói. - Nếu bên Từ Bái không thể nắm bắt rõ,
lão Hùng làm việc ở đây một chút trọng lượng đều không có, rất khó có thể triển
khai công việc. Cho dù có sự ủng hộ của bí thư Chung cũng không thể thành.
- Thực sự đau đầu. - Thành Di gật đầu nói: - Chính là những
người trong bộ máy nhà nước nhìn bề ngoài thấy quyền cao chức trọng, thực sự họ
không hề thoải mái đấy.
- Đúng vậy. Thẩm Hoài thở dài - Cũng có lúc anh nghĩ, lúc nào
mới có thể vứt bỏ mọi thứ, không để ý tới bất cứ việc gì, có thể sống một cuộc
sống yên tĩnh. An tĩnh xem tuyết, ngắm biển, ngắm mọi người, ngắm những ánh đèn
trong đêm. Như vậy thật là thoải mái.
- Anh thực sự có thể vứt bỏ hết tất cả, em nguyện gả cho anh.
Thành Di dừng xe bên đường, nhìn Thẩm Hoài cười.
Nhìn Thành Di cười híp mắt lại, dung nhan kiều diễm như càng
tỏa sáng hơn trong đêm. Thẩm Hoài đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, nói: -
Không cần dụ dỗ anh, không biết chừng ngày mai anh sẽ không làm gì cả hết. Cả
ngày đấu đá thực sự rất mệt mỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận