Phong Khí Quan Trường

Chương 319: Dạ tửu mật mưu


Chương 319: Dạ tửu mật mưu
Uống rượu đến rạng sáng, đợi chuông năm mới gõ vang, yến hội
đón giao thừa cũng kết thúc, đám người Thẩm Hoài chia nhau rời đại trạch.
Tống Hồng Quân trú ở biệt thự riêng, dù về BK cũng không ở
trong nhà, sợ ba mẹ lải nhải chuyện kết hôn, chỉ có em trai hắn Tống Hồng Hàng
đưa vợ về vui với ông bà…
Vợ chồng cô út sinh hoạt rất điều độ, không có thói quen thức
khuya, về đến nhà liền ngáp ngắn ngáp dài, tẩy rửa chuẩn bị đi ngủ.
Tống Văn Tuệ đã chuẩn bị sẵn phòng cho Tôn Á Lâm, nhưng giờ
này Tôn Á Lâm và Tống Đồng chắc chắn không chịu ngoan ngoãn ngủ ở nhà, chết sống
đòi đi theo Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân cho bằng được.
Bọn hắn không cách nào vứt 2 cái đuôi này đi, đành cùng chạy
đến kim ốc của Tống Hồng Quân ở sơn khu Thạch Cảnh, phía tây thành Bắc Kinh.
Giữa những năm 94-95, từ vụ vỡ bong bóng bất động sản ở Hải
Nam, thị trường địa ốc toàn đại lục mới khởi sắc chưa được mấy năm liền bị đóng
băng. Có điều là khu biệt thự cao cấp nằm trong vùng mới khai phát của thủ đô với
nhân khẩu 1,2 triệu người, giá đất ở sơn khu Thạch Cảnh cũng cao tới 4000-5000
đồng (chẳng biết là 4000-5000 cho một đơn vị bao nhiêu nữa)
Khí trời phương Bắc khốc hàn, bão cát mưa tuyết không hiếm gặp,
nhưng hai bên đường đến khu biệt thư lại xanh um cây rừng, màu xanh mướt trải
dài trong tầm mắt, tưởng chừng như đang ở trong khu vực á nhiệt ấm áp ẩm ướt vậy.
Tống Hồng Quân dừng xe sau lưng biệt thự, là một căn được xây
theo kiến trúc tây âu nhỏ, trong đình viện cây cối xanh um… biệt thự thế này ở
đất Bắc Kinh phải có giá hơn 2 triệu một căn, Tống Đồng liên mồm ồn ào nói Tống
Hồng Quân là phần tử hủ bại, hắn lại chỉ cười trừ, nói: “Chờ đến lúc em kết
hôn, anh tặng em một căn làm quà…”
Chắc người trong nhà nghe được có tiếng xe ngừng, đèn bên
trong được bật lên, hỏi vọng ra: “Lão Tống?”
Nghe giọng kiều nhuyễn như tơ, Tống Đồng lại ồn ào nói: “Được
a, anh đúng là kim ốc tàng kiều mà. Em còn đang thắc mắc sao hôm nay anh lại giở
trời hứa tặng nhà? Thì ra là muốn khóa mồm, không cho em chạy đến chỗ dì cáo trạng…”
Tống Hồng Quân gõ Tống Đồng một cái, bước lên bậc thềm để người
trong nhà mở cửa, gọi Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm cùng vào nhà.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Hoài chính thức chạm mặt ca sĩ kiêm
diễn viên nổi tiếng Diêu Oánh, đúng là còn xinh đẹp hơn cả trên phim.
Chắc nàng đợi Tống Hồng Quân lâu lắm rồi, có vẻ vừa mệt vừa
buồn ngủ, lúc ra mở cửa trên người chỉ mặc áo ngủ mỏng tanh, đầu tóc hơi rối,
nhưng môi đào đỏ chót, khuôn mặt phong nhuận kiều diễm, ánh mắt câu hồn đoạt
phách… Không ngờ đến đêm khuya Tống Hồng Quân còn dẫn khách về nhà, kinh ngạc
che miệng hô nhẹ: “A! Có khách à?”
Cô gái xinh đẹp thế này, khó trách Tống Hồng Quân dù không
dám dẫn nàng về nhà cũng phải đem theo bên mình tới Bắc Kinh đón Tết.
“Cũng không phải ai xa lạ!” Tống
Hồng Quân chỉ vào Thẩm Hoài, Tống Đồng, giới thiệu: “Thẩm Hoài, Tống Đồng.” Lúc
nói đến Tôn Á Lâm, còn chủ động đế thêm: “Chị họ của Thẩm Hoài, Tôn Á Lâm…”
Căn biệt thự này tuy Tống Hồng Quân không thường xuyên vào ở,
nhưng hắn đều trường kỳ thuê người giúp việc trông nom nhà cửa. Đêm năm mới, ở
đại trạch đã uống không rượu, nhưng về đế Thạch Cảnh thì hơi rượu đã tán đi gần
hết, cả bọn dẫn nhau lên tầng ba, cầm rượu ra, lại gọi giúp việc làm mấy món nhắm,
ngồi xuống uống tiếp, tính thống khoái cả đêm luôn…
Lúc uống rượu, Thẩm Hoài và Tống Hồng Quân bàn đến ý tưởng điều
chỉnh kết cấu cổ quyền trong dự án mới, Tống Hồng Quân vuốt vuốt mũi, nói: “Cậu
đúng là giỏi tính kế thật, việc phiền hà cứ đẩy hết lên thân người khác…”
Thẩm Hoài cười hắc hắc, nói: “Nếu chuyện này mà làm tốt, phải
nói là việc giao đúng người mới phải…”
Phần đầu tư ở Hongkong, trừ 10 triệu USD Hongkong mà Tống Hồng
Quân đã đổ vào còn có 10 triệu ý tưởng đầu tư nữa, nhưng vẫn chưa bàn đến cụ thể.
Hiện tại Thẩm Hoài tính điều chỉnh cổ quyền trong dự án mới
thành bốn khối, hình thành bốn công ty đầu cầu để đổ tiền vào dự án, phần đầu
tư ở Hongkong là một khối trong đó.
Như thế này, trừ 10 triệu Tống Hồng Quân đã đầu tư, 10 triệu
còn lại cũng sẽ do công ty đầu cầu tiếp nhận. Tương lai, dự án muốn tiếp tục
kêu gọi đầu tư ở Hoongkong tất nhiên cũng sẽ do công ty này tiếp nhận.
Làm vậy, Mai thép trừ phải phụ trách kiến thiết dự án và tự
thân xuất một bộ phận tiền ra, trọng nhiệm mời gọi đầu tư phức tạp sẽ được chia
gánh đến Chúng Tín, Hồng Cơ và Bằng Duyệt, đảm bảo dự án có thể tiến hành bình
thường.
Tống Hồng Quân biết mâu thuẫn giữa Thẩm Hoài và Đàm Khải Bình
tập trung chủ yếu giữa dự án hùn vốn và dự án mới lần này, vốn hắn tính trừ số
tiền đã đầu tư ban đầu sẽ không đổ thêm khoản nào thêm nữa, nhưng nghe được kế
hoạch của Thẩm Hoài, nghe Thẩm Hoài chuyển phức tạp thành giản đơn, tạo điều kiện
cho tiền cảnh dự án thêm sáng sủa, hắn không khỏi tâm động.
Tống Hồng Quân gật gật đầu, nói: “Được rồi, dù sao tặc thuyền
của cậu tôi đã lên rồi là khó nhảy, vì 10 triệu kia tôi làm thêm chút việc cũng
không sao cả.”
“Quốc nội đã xác định kiến
thiết quốc gia là kim chỉ nam, là chiến lược trọng tâm trong thời gian dài,
không quản con đường cải cách cụ thể có phân kỳ thế nào, các phái hệ tranh đấu
lợi hại đến đâu, trong vòng 20-30 năm chiến lược này khẳng định sẽ không sửa đổi.”
Thẩm Hoài bưng chai rượu đỏ lên, rót cho mình một ly, nói: “Đồng thời, hiện tại
có một điểm có thể khẳng định, quốc gia muốn kiến thiết tất phải kiên trì đi
lên con đường công nghiệp hóa, hiện đại hóa, cụ thể đến địa phương chính là
dùng sản nghiệp công nghiệp hóa kéo đô thị hóa phát triển… Như thế, trong vài
chục năm kế tiếp, biến hóa ở trung- thượng tầng chính trị quốc nội cũng sẽ rõ rệt,
tất sẽ vây quanh quá trình sản nghiệp hóa, công nghiệp hóa này mà hình thành bố
cục thế lực chính trị mới…”
“Lời này của cậu mà để mấy
tay bảo thủ nghe được, lột một tầng da là còn nhẹ. Hiện tại những người kia hận
đám khoác áo cánh tả, hành động cánh hữu vào tận xương.” Tống Hồng Quân ha ha
cười lớn, nói: “Xem ra Đàm Khải Bình đã quá khinh thị cậu rồi, đổi lại là tôi,
giờ tất sẽ điều cậu khỏi Mai Khê, khiến cậu không làm gì được, chứ tuyệt không
vì sợ dây dưa đến Tống gia mà chùn tay…”
“Giờ tôi đã cần cù cống hiến
thanh xuân cho địa phương phát triển, cậu nói thế này tôi oan a!” Thẩm Hoài cười
nói.
Tống Hồng Quân không cảm giác Thẩm Hoài oan ở chỗ nào, nghĩ
nghĩ một lát, lại hỏi: “Chuyện nhà máy điện Mai Khê, tôi nghĩ cậu cũng sẽ không
thành thực làm theo kế hoạch, đúng không?”
Thẩm Hoài gật gật đầu, nói: “Nhà máy điện Mai Khê là do điện
lực Đông Nam bỏ tiền đầu tư. Do trước đây sản lượng điện Mai thép tiêu hao có hạn,
đầu tư vào nhà máy điện Mai Khê có rủi ro tương đối lớn nên mới ký hợp đồng ưu
tiên mua lại… Giờ dự án hùn vốn và dự án mới đều được bắt tay vào làm, lượng điện
mà nhà máy cung cấp sau khi xây xong có thể ngay lập tức được tiêu hóa hơn nửa,
tiền cảnh của nó là rất đáng lạc quan… Trước đây tôi và cô út đã thảo luận qua,
nếu lúc này kiên trì để Mai thép mua lại nhà máy điện sẽ chỉ khiến Mai thép mất
một khoản vốn quý báu để phát triển, lợi ích của điện lực Đông Nam cũng bị giảm
thiểu. Với tình hình trước mắt, tư sản hóa sản nghiệp đã là đại xu thế, vì sao
dưới trướng điện lực Đông Nam không thể thành lập một công ty đầu tư kiến thiết
điện lực, trực tiếp sở hữu một bộ phận cổ phần trong Mai thép và nhà máy điện
Mai Khê, để lợi ích thu được tối đa hóa? Ngoài ra, điện lực Đông Nam là xí nghiệp
bộ ủy trực thuộc bộ Điện lực, dưới trướng lập thêm một công ty quốc doanh, trao
đổi cổ quyền giữa nó với Mai thép hoàn toàn không có xung đột gì về mặt chính
sách a.”
Tống Hồng Quân vừa uống rượu vừa mài giũa những lời Thẩm Hoài
nói.
Chiếu theo hợp đồng đã ký trước đây giữa điện lực Đông Nam và
Mai thép, điện lực Đông Nam bỏ tiền kiến thiết nhà máy điện Mai Khê, sau khi
xây xong sẽ để Mai thép phụ trách vận hành, nghĩa vụ của Mai thép là trong vòng
5 năm, phân thành các giai đoạn dần hoàn trả tiền vốn công trình và lợi nhuận
cho phía bên kia, số tiền ước chừng khoảng 200 triệu.
Nếu thay đổi hợp đồng, khoản đầu tư của điện lực Đông Nam vào
nhà máy điện Mai Khê không lấy hình thức phân đoạn mua lại nữa, không chỉ khiến
tổng quy mô tư bản của Mai thép có thể tăng thêm gần 200 triệu, mà Mai thép và
nhà máy điện lấy phương thức trao đổi cổ phần, tiến hành phân chia lợi ích,
trói buộc hai bên vào nhau, trực tiếp cải biến hiện trạng kết cấu cổ quyền do địa
phương nắm giữ trong Mai thép, hình thành mô thức hỗn hợp, lấy chính phủ địa
phương, tập đoàn kiến thiết điện lực Đông Nam và các nhà đầu tư cộng đồng nắm
giữ…
Làm đến bước này sẽ trực tiếp bóc lìa Mai thép khỏi sự khống
chế của địa phương.
Trước đây sản lượng của Mai thép chỉ 20 vạn tấn/năm, trong
khi dung lượng máy phát điện giai đoạn một của nhà máy điện đã lên tới 10 vạn
kW, lượng điện sản xuất ra một mình Mai thép không tiêu thụ nổi, điện năng dư
thừa chỉ có thể lấy giá thấp bán gộp vào lưới điện địa phương, tiền cảnh của
nhà máy điện bị lưới điện địa phương khống chế, thế nên điện lực Đông Nam mới
không muốn trực tiếp vận hành nhà máy.
Song trước mắt đã có dự án hùn vốn và dự án mới của Mai thép,
cộng với số xưởng hiện tại trong tay Mai thép, sau khi đi vào hoạt động có thể
đẩy sản lượng lên hơn 100 vạn tấn/năm; lại thêm các công xưởng sắp hoàn thành
trong khu công nghiệp cảng Mai Khê, bộ phận này đã có thể tiêu thụ 70-80% lượng
điện mà nhà máy sản xuất ra; tiền cảnh lợi nhuận mà nhà máy thu được đã rất rõ
ràng.
Sau khi nhà máy điện xây xong, trong vòng vài ba năm là có thể
hoàn vốn, lợi nhuận vận hành một năm là bao nhiêu, giờ đã có thể trực tiếp cầm
bút ra tính được rồi…
Cho dù đại tướng Tống hệ Đới Thành Quốc không phải bộ trưởng
bộ Điện lực, cho dù không được cô út Tống Văn Tuệ ủng hộ tận tình, Thẩm Hoài chỉ
cần liên hệ với lãnh đạo điện lực Đông Nam, vỗ bàn nói cho bọn hắn biết, chỉ cần
phía họ không lấy lại tiền đầu tư, nhất định mỗi năm có thể cầm về hơn 20% lợi
nhuận, bọn họ sẽ không động tâm ư?
Tuy điện lực Đông Nam là xí nghiệp quốc doanh thuộc bộ Điện lực,
song rốt cuộc đó vẫn là quần thể lợi ích… có lợi nhuận, tư sản tăng đều đều,
không chỉ lãnh đạo có thành tích để ăn nói với cấp trên, cán bộ công nhân viên ở
dưới cũng nhận được càng nhiều phúc lợi, quyền thế bản thân và chỗ tốt theo
nhau mà tới… ai cũng không dốt, chuyện có lợi, ai mà không chen vào kiếm một
chân...
Cho dù mặt chính sách có chướng ngại, chỉ cần đủ lợi ích hấp
dẫn thì chướng ngại không là gì cả.
Tống Hồng Quân vỗ vỗ vai Thẩm Hoài, nói: “Vốn tưởng mấy năm
qua ở Pháp cậu chỉ lăn lộn ăn chơi, xem ra là tôi trách oan cậu…”
“Cái này thì anh đừng lo, hắn
không oan uổng đâu.” Tôn Á Lâm đứng bên cạnh không chút nể mặt chọc xuyên Thẩm
Hoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận