Phong Khí Quan Trường

Chương 772: Hẹn nhau.


Chương 772: Hẹn nhau.
Trước khi xe đến khách sạn Tinh Hải, Thẩm Hoài và đám Uông
Khang Thăng xuống xe, bảo lái xe chạy xe tới bãi đỗ xe. Mấy người Thẩm Hoài
đang định lên lầu, điện thoại của Thành Di liền gọi tới điện thoại của hắn.
Thẩm Hoài nói với Vương Vệ Thành:
- À, Thành Di gọi điện thoại tới, cậu và lão Uông vào trước
đi, đừng làm cho khách sốt ruột ngồi chờ nữa. Là lầu 18 đúng không? Có chuyện
gì, các cậu bàn chuyện trước,một lát nữa tôi sẽ lên sau.
Thấy là Thành Di gọi điện thoại tới, Uông Khang Thăng, Vương
Vệ Thành đương nhiên là hiểu rõ tình hình lên lầu trước, để Thẩm Hoài ở lại bên
ngoài nói chút chuyện riêng tư với Thành Di trong chốc lát.
Hai ngày nữa là Tết Nguyên Đán, Thẩm Hoài cho dù không phải
trực ban, không có nguyên nhân đặc biệt cũng không thể tùy tiện rời đi. Công việc
trước và sau tết đặc biệt nhiều, lại là thời gian xã hội dễ phát sinh mâu thuẫn,
hắn phải dedfef phòng bất cứ lúc nào ở huyện phát sinh chút chuyện thì không
tìm thấy hắn. Thành Di cộng cuối tuần và ngày nghỉ tổng cộng có bốn ngày nghỉ,
không đi Thạch Môn thăm cha mẹ, thì tới Hà Phổ ở cùng Thẩm Hoài.
- Ngày mai anh chạy xe đi Từ Thành đón em nhé?
Thẩm Hoài nói.
- Lời này nghe thật là giả tạo, không có chút thành ý nào.
Thành Di ở trong điện thoại không khách khí vạch trần sự ân cần
giả dối của Thẩm Hoài, nói:
- Nếu anh có thể dành ra chút thời gian đến nhà ga đón em,
thì đã cảm ơn trời đất rồi...
Nghe giọng nói mềm dẻo của Thành Di, ngược lại có thể tưởng
tượng được dáng vẻ cô hé miệng cười khẽ, Thẩm Hoài cười cam đoan:
- Em đã đặt vé xong chưa? Ngày mai anh chắc chắn đúng giờ ở
ngoài nhà ga chờ em, nếu anh muộn một giây, buổi tối em đừng ngủ chung một
phòng với anh...
- Đi đi, anh thật không biết xấu hổ, ai muốn ngủ chung phòng
với anh? Nếu không phải mẹ của em không cho phép nghỉ thì không được về Thạch
Môn, em cần gì phải nhờ vào chỗ anh bên kia chứ?
Thành Di ở điện thoại bên kia nhỏ giọng cười nói:
- Nói không chừng, còn phải xem sắc của ai đó…
- Ai dám cho em xem sắc mặt gì? Nói cho anh biết, anh đánh
cho hắn ta một trận.
Thẩm Hoài quả quyết nói:
- Nếu không, ngày mai anh theo cách thức tiếp đãi lãnh đạo tỉnh,
bày ra cho em một khung cảnh, tỏ tình cảm hoan nghênh nhiệt liệt một chút, cho
em có cơ hội lên mặt nhé?
- Thôi đi, em cũng không có tư cách này.
Thành Di bị Thẩm Hoài chọc cho cười khanh khách mãi không ngừng.
- Em sau này sẽ là sếp của anh, em không có tư cách này, còn
ai có tư cách này?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Dự phòng khác thì không có ý kiến?
Thành Di lại hỏi.
Thẩm Hoài nhếch miệng cười gượng vài tiếng, không nói tiếp
cái đề tài này với Thành Di nữa, hỏi:
- Vé xe rốt cuộc đã đặt chưa? Nếu không anh gọi điện cho Liêu
Đức Chí, bên chỗ anh ta hẳn là có xe về huyện…
- Không cần phiền phức như vậy, ảnh hưởng đối với anh cũng
không tốt.
Thành Di nói:
- Em vừa mới gọi điện thoại cho mẹ em, bà cũng nhắc tới việc
để em mua xe, cũng không biết có cần thiết hay không…
Thành Di đã có bằng lái xe từ lâu, chỉ có điều trước đây cô ở
Từ Thành phạm vi công việc cũng rất hẹp, không cần phải dùng xe.
Thẩm Hoài sẽ đính hôn cùng Thành Di, theo truyền thống trong
nước, đính hôn là có thể công khai sống cùng nhau, công việc của Thẩm Hoài bận
rộn, vậy sau này nên là Thành Di vào dịp nghỉ ngơi cuối tuần, về Đông Hoa bên
này. Từ sau khi về gặp mặt ở Thạch Môn, xác định việc đính hôn, mẹ của Thành Di
vẫn thúc giục Thành Di mua xe.
- Thẻ lương của anh cũng không đến hai vạn, em đều cầm hết
đi; nhiều hơn nữa anh thật sự không có rồi.
Thẩm Hoài nói.
- Không giỡn với anh, em cũng đang xem một chiếc xe của Đại
Chúng. Chỉ là em ở Từ Thành, thực sự không cần phải lái xe. Nếu mua xe, nói
không chừng cách nhất 2 tuần lễ sẽ giả vờ đi về bên chỗ anh, anh sẽ không phiền
chán chứ?
Thành Di hỏi.
- Anh muốn chúng ta tuần nào cũng gặp mặt, ăn cơm, sau đó em
ngủ trên giường, anh ngủ trên sàn nhà, trò chuyện, cảm giác rất tuyệt vời, tại
sao anh lại phiền chán được,em sao mà không tin vào chính mình như vậy?
Thẩm Hoài cười hỏi.
- Đi đi, làm ra vẻ giả vờ giả vịt mà thôi, làm gì có thời
gian mỗi tuần đều chạy sang chỗ anh chứ?
Thành Di ở trong điện thoại phì cười một tiếng, nói:
- Còn nữa, anh phải chuẩn bị phòng cho em, em không quen ở
chung một phòng với đàn ông tâm tư xấu xa. Muốn nói như thế đã hết rồi, ngày
mai sẽ đi lấy xe...
- Thực sự không cần thẻ lương của anh à?
Thẩm Hoài hỏi.
- Nhân viên từ cấp quản lý trở lên của ngân hàng bọn em đều
phải có xe, không đủ tiền còn có xe cho vay; bởi vậy, chút tiền lương kia của
anh, em còn không thèm nhìn tới.
Thành Di cười nói.
- A, trong nước có xe cho vay à?
Thẩm Hoài hỏi.
- Đại chúng cuối năm trước đã cùng với Dung Tín hợp tác với
các ngân hàng vừa và nhỏ, chỉ là chưa quen thuộc với mọi người mà thôi. Em còn
tưởng rằng anh cái gì cũng biết chứ?
Thành Di nói.
- Hiện tại số lượng tin tức lớn như vậy, anh cũng không phải
thần tiên, không biết là rất bình thường.
Thẩm Hoài nói.
- Trong nước trước mắt cũng không thế nào khuyến khích chi
phí cho vay, vay mua xe, vay mua nhà ở, vay cho học hành cũng còn đang làm làm
thí điểm, quy mô cũng rất nhỏ, truyền thông cũng quả thực không thấy đưa tin
như thế nào.
Thành Di nói.
- Chi phí thị trường trong nước còn chưa kéo vực dậy được,
còn muốn ra sân khuyến khích chính sách, đây là trách nhiệm của ngân hàng. Anh
nghĩ, sau khi Thủ tướng Vương Nguyên chủ trì công tác Quốc Vụ viện, công tác có
liên quan đều đã từng bước tăng tốc…
Thẩm Hoài nói.
Lúc này, Thẩm Hoài nhìn thấy một chiếc xe taxi dừng lại sát
bên đường, Chu Thiến từ trong xe đi xuống, liền nói vài câu qua loa với Thành
Di, cúp điện thoại.
Chu Thiến mặc áo lông màu đỏ, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn
trắng nõn hình trái xoan rất xinh đẹp, cô cũng thật sự bất ngờ nhìn thấy Thẩm
Hoài đứng ở trước khách sạn, đi tới chào hỏi:
- Huyện trưởng Thẩm cũng ở đây à?
Cô nhìn thấy xung quanh Thẩm Hoài không nhân viên đi theo,
đôi mắt to trong suốt nghi hoặc quan sát hắn một chút, không rõ đường đường là
Huyện trưởng sao mà ở địa bàn của mình, đứng ở cửa khách sạn một mình hóng mát?
- Chị và anh rể của cô, khi lần đầu tiên về Hà Phổ, tôi đúng
lúc lại đi công tác ở bên ngoài. Lần này, dù thế nào cũng muốn thay mặt huyện thăm
bọn họ.
Thẩm Hoài nói:
- Cô cũng tới gặp chị của cô à?
- Đúng vậy…
Buổi chiều Chu Thiến đưa tài liệu lên thành phố, mới từ thành
phố trở về, cũng không kịp chạy đến sân bay đón chị cô, không ngờ đến khách sạn
lại gặp được Thẩm Hoài cũng qua đây.
Ở huyện phải chuẩn bị thành lập học viện Chử Giang, Trương
Văn Tuyền đứng đầu tổ trù bị, hy vọng anh rể và chị cô về nước công tác, lần
trước nhân dịp chị cô về nước thăm người thân gặp qua một lần liền đề cập tới
việc này.
Tuy nhiên lời mời như vậy đối với chị cô và anh rể cô đều có
chút đột ngột. Lần trước thời gian về nước ngắn, việc sắp xếp của học viện Chử
Giang lúc ấy còn không có một cái nào rõ ràng, thậm chí ngay cả tên học viện
cũng chưa nghĩ ra, cũng không có cơ hội nói chuyện gì; thời gian trôi qua hai
tháng, lần này là Phòng Giáo dục huyện chính thức mời chị và anh rể cô về nước
hỏi.
Chu Thiến tuy rằng sau khi vào tập đoàn giáo dục giữ chức Phó
chủ nhiệm bộ phận hành chính, công việc chủ yếu vẫn là thiên về giúp đỡ xây dựng
khu khuôn viên trường học mới trong huyện, trong khoảng thời gian này lớn nhỏ đều
sẽ tính, cơ hội gặp Thẩm Hoài cũng chỉ có hai lần, thậm chí cơ hội gặp Bí thư
huyện ủy Đào Kế Hưng cũng nhiều hơn một ít.
Khi biên chế vào tập đoàn giáo dục, Chu Thiến nghe càng nhiều
hơn sự việc ở huyện, biết được càng nhiều một chút, biết người lãnh đạo thực sự
ở huyện không phải Bí thư huyện ủy, mà là Huyện trưởng nhìn lớn hơn cô không tới
hai ba tuổi, cũng biết cái ao huyện Hà Phổ này đối với nhân vật như Thẩm Hoài
chỉ có thể coi là ao cạn, ngoại trừ công việc hằng ngày ra, bình thường ở huyện
trừ khi là thực sự có chuyện lớn, mới có thể thấy Thẩm Hoài ra mặt.
Chu Thiến ngược lại không ngờ chị và anh rể cô lần này về nước,
Thẩm Hoài lần đầu tiên đích thân đi tới gặp mặt.
Lý do sắp xếp Tôn Dữ và Chu Ngọc ở khách sạn Tinh Hải mà
không phải là Bắc Sơn Bằng Duyệt điều kiện rất tốt, hoàn cảnh thanh lịch hơn,
chủ yếu là khách sạn Tinh Hải là tòa nhà cao tầng của thành phố mới Lâm Cảng, ở
phòng khách của lầu 18, đối với thành phố mới Lâm Cảng đã xây dựng, đang xây dựng
và quy hoạch sắp xây dựng, bao gồm học viện Chử Giang bên trong quy hoạch, cũng
có thể tưởng tượng rõ ràng một cảnh tượng hoàn chỉnh, cũng lợi dụng làm công
tác khuyên giải.
Thẩm Hoài và Chu Thiến đi vào khách sạn, vừa mới vào thang
máy, có ba người đàn ông nhìn giống như là khách thuê phòng của khách sạn cũng
đi theo vào. Bọn họ quan sát Thẩm Hoài, ánh mắt liền chăm chú trên khuôn mặt
xinh đẹp mê người của Chu Thiến.
Chu Thiến đứng ở góc của thang máy, cúi đầu tránh ánh mắt suồng
sã của ba người này.
Khách sạn Tinh Hải là khách sạn xa hoa đầu tiên lấy tiêu chuẩn
ba sao trang hoàng của thành phố mới Lâm Cảng, tuy nhiên trang hoàng còn hơi có
vẻ sơ sài, thang máy cũng không rộng lắm, đặc biệt là sau khi ba người này vào,
cũng không có thái độ tôn trọng người khác, đứng khá rải rác, Thẩm Hoài và Chu
Thiến thì chen chúc ở góc của thang máy.
- Hai ngày nay xui xẻo, liên tục thua hết mấy chục nghìn, hai
thằng nhóc bọn mày lôi tao qua đây đánh bài, cũng không có ý gì tốt.
Người đàn ông mặc áo gió vải nỉ màu đen, nhìn tuổi khá lớn một
chút, nhưng cũng bộ dạng khoảng ba mươi tuổi, cũng không để ý sự tồn tại của Thẩm
Hoài và Chu Thiến,ba hoa khoác lác hắn mấy ngày nay thua bao nhiêu tiền, bộ dạng
chẳng hề để ý, bộ dạng giống như lấy cái bật lửa đốt mấy chục ngàn cậy.
- Tổng giam đốc Miêu còn để ý chút tiền lẻ này à, ông tại sao
không nói lúc ông thắng tiền của chúng tôi? Lần trước một lần thắng hơn hai
trăm nghìn của chúng tôi, cũng chưa thấy ông mời một chút rượu an ủi chúng tôi
một chút. Chúng tôi bây giờ không thừa dịp ông xui xẻo, lấy lại một ít, còn muốn
đợi tới khi nào nữa?
Hai người đàn ông kia cũng giúp đỡ nói khoác, có một người
còn móc thuốc lá ra trong thang máy.
Người đàn ông mặc áo gió nhận lấy điếu thuốc, lấy bật lửa ra
châm lửa, đang định châm, dường như mới ý thức tới sự tồn tại của Thẩm Hoài, lấy
khói đưa qua, nói:
- Người anh em cũng hút một điếu đi?
Thẩm Hoài nghĩ thầm rằng người này chắc là muốn mượn hắn để
tiếp cận Chu Thiến, lắc đầu, chỉ biển cấm hút thuốc ở cửa thang máy, nói:
- Không thích hợp.
- Chúng tôi đều là người thô kệch, không lịch sự như vậy.
Người đàn ông mặc áo gió cười khinh miệt với biển cấm hút thuốc:
- Hai người nếu không ngại, chúng tôi hút nhé?
Cũng thật sự không cần có được sự đồng ý của Thẩm Hoài, mở bật
lửa ra, châm thuốc lá cho nhau, nhả khói ở trong thang máy nhỏ hẹp.
Thẩm Hoài thì không sao, nhưng Chu Thiếnlaij bị khói làm cho
ho khan không ngừng, đôi mày thanh tú nhăn lại, nhưng cũng không thể tranh chấp
gì với ba người khách lỗ mãng này, che miệng và mũi đứng ở góc, nhìn thang đèn
chỉ thang máy đi lên.
Ba người đàn ông này hẹn trốn trong khách sạn thuê phòng đánh
bạc, vừa đến lầu 18, phòng thứ nhất ở góc thang máy là phòng của bọn họ, có người
chờ bọn họ ở lối đi nhỏ, nhìn cửa thang máy mở ra, liền cười tiếp đón:
- Tổng giám đốc Miêu sao lại đổi thư ký rồi, cô này chất lượng
cao hơn nhiều so với trước kia, da mịn thịt mềm. Rốt cuộc tìm thấy ở đâu, giới
thiệu cho các anh em một chút đi?
Nghe những lời lỗ mãng này, Thẩm Hoài cũng nhăn mặt, nhưng
cũng không có cách nào can thiệp, nhìn ký hiệu của đối diện, cùng Chu Thiến đi
về phía lối đi nhỏ khác đến phòng của Chu Ngọc cùng Tôn Tốn.
Đáng lẽ sự việc đến đây nên kết thúc, có lẽ là lúc nãy Thẩm
Hoài từ chối hút thuốc lá nhíu mày trong thang máy làm cho một người đàn ông
trong đó rất không vừa lòng, ở phía sau lớn tiếng nói với đồng nghiệp:
- Hai cẩu nam nữ đến khách sạn chơi pháo binh, nhìn dạng chó
hình người, sau lưng làm cho người ta mọc sừng. Cậu muốn nói bọn họ cùng tổng
giám đốc Miêu không có quan hệ gì, vậy có nghĩa là có người dám làm cho tổng
giám đốc Miêu mọc sừng à!
Chu Thiến nghe xong lời này, vừa thẹn vừa giận, mặt đỏ bừng.
Thẩm Hoài kéo cô một chút, đợi lát nữa báo phòng Công an huyện lại đây bắt đánh
bài, không cần phải xảy ra xung đột gì với mấy người thô lỗ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận