Phong Khí Quan Trường

Chương 572: Ẩn tình


Chương 572: Ẩn tình
Sau khi Điền Gia Canh kiêm chức Hiệu trưởng thì trật tự giảng
dạy ở trường Đảng có chút cải thiện nhưng lớp tiến tu lần này của bọn Thẩm Hoài
lớp lý luận đã dạy được một nửa, cho dù mỗi ngày chỉ học 2, 3 tiết lý luận thì
số người xin nghỉ, trốn học cũng có xu hướng không thể khống chế.
Thẩm Hoài không rời Từ Thành, lại không có xã giao công việc,
mà khi Trần Đan không ở Từ Thành, sau khi học tiết lý luận ở trường Đảng xong,
hắn về cơ bản đều đến thư viện đại học Hoài Công đọc tài liệu, sống cuộc sống
đơn giản, thực sự là không từ chối được mới tham gia buổi liên hoan các học
viên.
Bây giờ không thể để mặc Chu Nghi ở bệnh viện mà không quan
tâm gì, sau khi tiết lý luận buổi chiều vừa kết thúc là Thẩm Hoài liền lái xe đến
bệnh viện, mang một chồng sách đến định dùng để giết thời gian trong bệnh viện.
Trong phòng có tiếng nói chuyện, Thẩm Hoài đẩy cửa vào, ngoài
hai cô bạn cùng kí túc của Chu Nghi và vợ Trần Đại Vĩ là Từ Lệ ra, Thành Di và
Trần Mạn Lệ cùng với bạn trai Trần Mạn Lệ là Trình Ái Quân cũng có mặt, chen
chúc trong phòng bệnh chật hẹp, xoay người cũng khó.
Thấy Thẩm Hoài ở cửa, vẻ mặt của Trần Mạn Lệ liền trầm xuống,
cũng không nói gì mà xoay người đứng sang một bên, không thèm nhìn Thẩm Hoài một
cái.
Thẩm Hoài cũng không để ý đến Trần Mạn Lệ, chào hỏi Từ Lệ, lại
hỏi Thành Di: - Lúc sáng đi phỏng vấn công việc thế nào?
Đêm qua Thành Di không nghỉ ngơi tốt, cổ họng có chút khàn
khàn, nói: - Không rõ lắm, cảm giác vẫn chưa phát huy tốt...
Thẩm Hoài cười cười, đừng nói là người đi du học nước ngoài mới
về như Thành Di đây mới là người mà trong nước thiếu, chỉ dựa vào cái mác Thành
Văn Quang cũng không cần lo Thành Di về nước không tìm được việc. Lúc đầu hắn
còn muốn hỏi Thành Di tại sao còn tham gia phỏng vấn việc làm ở Từ Thành, bây
giờ nhìn dáng vẻ hứng thú của Thành Di, đại khái cũng không cần phải hỏi nữa.
Thẩm Hoài đem chồng sách đặt lên trên chiếc tủ thấp bên cạnh
giường, hỏi Chu Nghi: - Cơm trưa em ăn thế nào vậy? Anh nghe anh Tần nói cơm ở
đây rất khó ăn...
- Đại tỷ Từ Lệ ninh canh xương mang đến đây. Chu Nghi nói.
- Em phải gọi người ta là chị Từ Lệ, thêm chữ “đại” vào, em cẩn
thận người ta lấy canh xương đổ vào mặt.
Thẩm Hoài nói, lại cười nói với Từ Lệ: - Trẻ con thật không lịch
sự, Từ Lệ, em đừng để ý nhé...
Từ Lệ cười ha hả, tay nhét trong túi áo khoác trắng, cáo từ
nói: - Em còn đang trực, không chậm trễ ở đây nữa, có chuyện gì thì cứ gọi điện
thoại nội bộ cho em... Lại dùng tư thế liên hệ bằng điện thoại với Chu Nghi,
xem ra hôm nay cô ở đây không ít thời gian, quen thuộc với Chu Nghi rồi, cũng
không cần xem náo nhiệt gì vào lúc này.
- Em chào chị Từ Lệ. Chu Nghi ngay lập tức sửa cách xưng hô,
ngẩng đầu nhìn Thẩm Hoài một cái, không kìm nổi lè lưỡi một cái, xinh đẹp đáng
yêu.
Trần Mạn Lệ không yên tâm về Chu Nghi nên mới kéo Thành Di đến
bệnh viện nhưng tình hình trước mắt khiến cô có nỗi khổ cũng không nói ra được.
Thành Di không muốn nhìn thấy Trần Mạn Lệ và Thẩm Hoài nảy
sinh tranh chấp nên kéo cô một cái tỏ vẻ nên đi rồi.
Thành Di nghi ngờ Trần Mạn Lệ sẽ nói dối để lừa cô, trong
lòng nghĩ có lẽ phía sau có ẩn tình gì mà cô không biết, dù sao thì hôm qua cô
gái này bất chấp vết thương ở chân mà xông lên đẩy những người đang bao vây Thẩm
Hoài ra, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng cô, thậm chí còn khiến cô cảm
thấy mơ hồ đau lòng.
Về phần ẩn tình là cái gì thì Thành Di cũng không biết mình
có nên hỏi không.
Thấy Chu Nghi thà bị bán cũng phải giúp Thẩm Hoài, mà bố mẹ
Chu Nghi sau khi nhận được điện thoại cũng chỉ nhẹ nhàng bâng quơ, không nói muốn
đến Từ Thành chăm sóc con gái, Trần Mạn Lệ cũng biết nếu cô còn tiếp tục dây
dưa thì chẳng biết đạo lý gì cả.
Nhưng Trần Mạn Lệ vẫn thấy sự dối trá từ tận trong xương cốt
của Thẩm Hoài khiến cô nhìn không thuận mắt.
Thẩm Hoài đi vào, Trần Mạn Lệ chỉ cần nhìn hắn thêm một giây
là thấy phiền, ngay lập tức rời phòng bệnh cùng với Thành Di và bạn trai Trình
Ái Quân.
Đi ra ngoài hành lang, Trần Mạn Lệ rất không cam lòng, phẫn nộ
hỏi Thành Di: - Cậu nói xem sao đời này lại có cô gái nào ngu ngốc đến vậy, cô
bé xinh đẹp như thế, muốn quyến rũ người đàn ông nào mà không được, lại cứ treo
cổ trên cái tên cặn bã đó chứ?
Thẩm Hoài mở cửa ra, coi như không nghe thấy lời của Trần Mạn
Lệ, hỏi Thành Di: - Phía ông Thôi, chuyến này em có cần đi nữa không?
Thành Di nhìn Trần Mạn Lệ quay mặt đi, cũng không biết nên
thay cô xin lỗi thế nào, chỉ có thể cười một cách xin lỗi với Thẩm Hoài, nói: -
Em có đi, trước khi đến đã gọi điện rồi, nếu không đi mà để mẹ em biết thì bà sẽ
nói rất lâu.
- Vậy được, sau ba giờ ngày mai anh có thời gian rảnh, anh
lái xe đến đón em, hôm nay thì không thể đón tiếp em rồi. Thẩm Hoài nói.
Thành Di gật gật đầu, thấy Thẩm Hoài đi vào phòng bệnh lại
không kìm nổi gõ gõ trán.
Từ năm ngoái khi ở Đông Hoa Thẩm Hoài không che giấu quan hệ
với Trần Đan, cô và hắn ở bên cạnh nhau với tư cách bạn bè, lúc này sao còn phải
lo sợ không đâu chứ?
- Trong cuộc sống của các cậu có phải đều là loại rác rưởi
như thế này không, có tìm được một vài chỗ bình thường một chút không?
Thành Di cười chua xót, chuyện mình và Thẩm Hoài là đối tượng
xem mắt lúc này càng khó nói ra với Trần Mạn Lệ...
Ba giờ ngày hôm sau, Thành Di ở phòng khách, đúng giờ nhận
được điện thoại của Thẩm Hoài, đi xuống lầu, nhìn thấy chiếc xe Golf mà Thẩm
Hoài lái ở Từ Thành dừng ngay trước tòa nhà, đi đến gần mới thấy Chu Nghi ngồi ở
ghế phía sau.
Thẩm Hoài nghiêng người giúp Thành Di mở cửa xe ô tô, cười
nói: - Chu Nghi ở bệnh viện ngủ rất lâu, cứ kêu chán nên anh đưa cô ấy đi gặp
ông Thôi...
- Chị Thành Di, chị sẽ không chê em gây trở ngại cho chuyện của
hai người chứ? Chiếc chân bị thương phải bó thạch cao của Chu Nghi đặt ở hàng
ghế sau của xe, người nghiêng lại đây hỏi.
- Cái ông Thôi mà chúng ta sắp đi gặp tính tình rất khó chịu,
còn thích giáo huấn người khác. Em đi cùng đến đấy còn giúp bọn chị gánh vác một
chút hỏa lực. Thành Di ngồi vào trong xe, quay người nói với Chu Nghi, mặc dù
cô nói như vậy nhưng ánh mắt vẫn không kìm được mà nhìn vào cổ tay Chu Nghi.
Hôm nay thời tiết có chút mát, Chu Nghi --- người có chân phải
bó bột mặc một chiếc váy dài, thêm một chiếc áo len hở cổ, tay áo có chút dài,
che cổ tay có vết cắt đi.
Chu Nghi đưa tay lên để Thành Di nhìn vết tích trên tay cô,
cười nói: - Đều là do năm đó em không hiểu chuyện, quá tùy hứng khiến Thẩm Hoài
bị mọi người hiểu lầm sâu như vậy!
Thành Di nhìn về phía Thẩm Hoài: sự thực đơn giản như vậy
sao?
Thẩm Hoài ngoặt tay lái, quẹo vào cổng trường học viện Kinh tế
của tỉnh, thấy đôi mắt to sáng ngời của Thành Di cứ nhìn chằm chằm vào mặt
mình, dường như đang chờ đợi hắn cho một đáp án rõ ràng.
“Cuộc đời” trước đây đều là
quá khứ mà hắn bắt buộc phải gánh vác và đối diện, không phải do hắn lựa chọn.
Thẩm Hoài cầm lấy một quyển tạp chí ném về phía Chu Nghi, người
cố ý nói giúp hắn, nói với Thành Di: - Cô bé ngốc này, cho dù bây giờ tôi bán
cô bé đi cô bé cũng sẽ giúp tôi, em có tin không?
Thành Di không nhịn được bật cười, đột nhiên lại thấy mình bị
Thẩm Hoài chọc cười một cách dễ dàng như vậy, có chút thất lễ nhưng cũng ý thức
được hai ngày nay mình đã quá kìm nén cảm xúc, có chút ngại ngùng nói: - Mạn Lệ
có thành kiến quá sâu với anh...
- Trần Mạn Lệ không có thành kiến với anh, là do trước đây
anh làm nhiều chuyện khốn kiếp. Thẩm Hoài thở dài một hơi, nói: - Vì vậy khi Trần
Mạn Lệ lấy bia hắt vào mặt anh, trong lòng anh thực ra thấy rất may mắn, may mà
canh mà bọn mình gọi đã được mang lên từ nửa tiếng trước nên nguội rồi...
Thành Di mím môi, nhìn chằm chằm vào Thẩm Hoài, hỏi: - Anh muốn
nói là anh biết sai chịu sửa, lãng tử quay đầu thành người tốt à? Lại quay đầu
hỏi Chu Nghi: - Em có tin lời anh ấy nói không?
Thấy Thành Di không có vẻ căng thẳng như lúc nãy, Chu Nghi lắc
đầu nói: - Lâu lắm rồi em không gặp anh Thẩm Hoài, chắc cũng phải một hai năm rồi,
lần này gặp một lần mà ngã thảm hại như thế này, em thật không muốn biết lời
anh ấy nói là thật hay giả...
Nghe Chu Nghi như muốn bỏ ngay quan hệ giữa cô và Thẩm Hoài,
Thành Di cũng chỉ cười, nếu như có thể cắt đứt được thì khi Thẩm Hoài bị người
khác vây đánh ở nhà ăn, cô làm sao cần hoảng loạn và dũng cảm quên mình như vậy?
- Anh cũng làm cháu hầu hạ em ba ngày rồi. Thẩm Hoài quay đầu
cười nói với Chu Nghi. - Để em nghĩ ra hai câu khen anh mà khó vậy sao?
- Ồ. Chu Nghi dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói: - Trước khi
đi chúng ta đã thương lượng xong rồi, chỉ được nói tốt về anh, không được nói xấu,
sao em lại quên được nhỉ...
Nghe Thẩm Hoài và Chu Nghi “cãi nhau”, Thành Di không nhịn được
bật cười, trong lòng nghĩ có lẽ Thẩm Hoài là một quả bóng, ở bên cạnh hắn quả
thực không có chút áp lực nào.
Nơi nghỉ ngơi của hải quân nằm ở trong núi Tê Phượng thuộc
phía Đông vùng ngoại ô thành phố Từ Thành, lái xe men theo đường quốc lộ lên
núi, nơi nghỉ ngơi nằm ngay ở giữa sườn núi, che rất kín giống như thế giới thần
tiên.
Khi không phải lúc nghỉ ngơi thì ven đường đột nhiên có du
khách lên núi.
Ngoài việc đi cùng Thành Di đến gặp ông Thôi, Thẩm Hoài còn
có một chuyện là mời ông Thôi đến Du Sơn.
- Công trình xây dựng, cải tạo mở rộng nhà máy thủy điện Du
Sơn tháng trước đã bắt đầu chính thức tích nước một lần nữa, do đường quốc lộ
Du Phổ vẫn chưa sửa thông, không tiện vào núi nên cũng không mời cụ đến. Thẩm
Hoài nói với Thôi Hướng Đông. - Cuối tháng này, đường quốc lộ Du Phổ chính thức
thông xe, cháu cũng nhận sự ủy thác của Huyện ủy Du Sơn mời ông về Du Sơn đi một
chuyến...
- Có gì đáng để đi chứ. Thôi Hướng Đông giọng rất lớn, phất
tay từ chối về Du Sơn, nói: - Những hoạt động mang tính chất hình thức này phiền
chết đi được, các anh muốn chơi thì là chuyện của các anh, đừng đến làm phiền
tôi.
- Vấn đề nhà máy thủy điện Du Sơn là do cụ đích thân hỏi đến
nên cuối cùng thành phố mới hạ quyết tâm, bây giờ công trình xây dựng, cải tạo
mở rộng làm có tốt không và việc giám sát đưa vào hoạt động sau này cụ cũng
không được xếp chồng lên quang gánh chứ, cụ không thể vô trách nhiệm như vậy.
Thẩm Hoài nói.
- Ôi, bị anh lừa một lần là anh liền muốn lừa ta nữa à? Thôi
Hướng Đông trừng mắt nhìn Thẩm Hoài.
- Cháu làm sao dám chứ, nếu cụ không thích những hoạt động đó
thì làm sao cháu dám để những hoạt động ấy làm phiền đến cụ? Thẩm Hoài “cười nịnh”
nói: - Cháu chỉ đón cụ đến Du Sơn đi một chút, nếu có xuất hiện người nào mà cụ
không thích thì lúc về cụ lấy đồ vật đánh cháu.
- Anh à, trêu đùa gì với ta vậy, nhỏ mọn, nếu anh có bản lĩnh
thì mời ông cụ nhà anh đến Đông Hoa đi, không mạnh hơn ta cả trăm lần ý chứ.
Thôi Hướng Đông không từ chối về Du Sơn nhưng cũng không nhịn được mà lo lắng
thay cho Thẩm Hoài: - Anh rất sắc sảo, lợi hại giống như ta năm đó vậy, đến lúc
chịu thiệt thòi lớn cũng không biết.
- Cụ ơi, cụ nói thế oan cho cháu quá, thời gian này cháu đều
giấu tài mà, sao dám tranh với cụ năm đó chứ... Thẩm Hoài cười nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận