Phong Khí Quan Trường

Chương 845: Nước rút


Chương 845: Nước rút
Dương Lệ Lệ vừa chuyển nhà tới huyện thành, là một toà viện tử
hai tầng lầu. Nhìn bề ngoài ngôi nhà đã có nhiều năm tuổi, trong viện tử cũng
đã được tu sửa lại. Những hàng gạch, cột nhà, những vường hoa phong lan dù bị
trận mưa hôm qua tàn phá không ít, thế nhưng xét về tổng thể, thì ngôi nhà này
còn tốt hơn gập hiều lần những nơi bị ngập lụt.
Do giá đất ở Du Sớn vốn rất rẻ, toà viện tử rộng tầm non nửa
mẫu đất như thế chỉ cần bỏ ra 20 vạn là có thể mua được một to, tốn thêm chút
tiền để sửa lại một chút đều nằm trong khả năng của Dương Lệ Lệ.
Lầu trên lầu dưới của toàn viện tử này có khoảng bảy tám
phòng. Ngoài vườn có hai đứa trẻ con đang chơi đùa vui vẻ. Đứa bé hơn chắc tầm
sáu bảy tuổi, nhìn thấy Dương Lệ Lệ, liền vui vẻ chạy tới, ngọt ngào gọi
"Mẹ". Tạ Chỉ biết, Dương Lệ Lệ là một quả phụ, thế nhưng thật không
ngờ, cô ấy trẻ như vậy mà con đã lớn như thế. Đứa trẻ còn lại tầm mười hai mười
ba tuổi, có phần rụt rè hơn. Dương Lệ Lệ nói đó là con của La Khánh và Phùng Ngọc
Mai.
Có hai ông bà già đi vào, là bố mẹ của La Khánh. Tối qua, nhà
của họ cũng bị ngập nước.
Phùng Ngọc Mai phải xuống các thôn trấn để tham gia cứu hộ,
La Khánh tuy rằng không thể tham gia giải nguy cùng Hoài Năng, bèn ở lại huyện
làm công tác cứu hộ, Lương Chấn Bảo và Tiếu Hạo Dân đều nhờ cậy anh ta. Hơn nữa,
đội nhân viên cứu hộ của Mai thép cùng các vật tư hiện tại đều dựa vào La Khánh
phối hợp. Hai vợ chồng không thể chăm sóc cho ông bà và con. Vì vậy, Dương Lệ Lệ
đã đưa họ đến đây.
Cùng lúc đó, mẹ của Dương Lệ Lệ đi chợ về. Bà vừa đi vừa lải
nhải vì đã phải mất 20 đồng để mua một cây củ cải, thật đúng là cướp tiền người
dân.
Trong lúc đợi các nhân viên của tập đoàn Hải Phong được đưa tới,
Dương Lệ Lệ thu dọn phòng khách cùng phòng chơi bài, dành ra 2 phòng cho các
nhân viên tập đoàn Hải Phong có thể ở lại. ở lầu trên cũng sắp xếp cho Tạ Chỉ một
phòng, xem như sắp xếp cho các cô chỗ nghỉ ngơi trước tiên.
Điều kiện ở đây thật tốt, có điện, có ti vi, có thể nghe tin
tức, có nước nóng... tốt hơn nhiều so với nhà khách huyện ủy hay những chiếc lều
bạt dựng tạm bợ ở trường học trong huyện.. Khi ăn cơm, dù rau củ không nhiều nhừng
thịt trứng đều có đủ cả.
Huyện Du Sơn vẫn còn là đại phương lạc hậu. Nhiều nhà dân vẫn
nuôi con gà, con vịt trong viện tử của mình.
Nước dâng cao, rau củ trong sân đều bị ngập trong nước. Nhiều
người dân trong lúc đó gấp rút đã di chuyển lồng gà vịt đi lên chỗ cao, ngay
sau đó nhận ra trong tình huống cả địa phương căng thẳng như này, mang theo vật
nuôi thì rất phiền phức, tất cả mọi người đều chọn bỏ chúng lại, bán với giá rất
rẻ, nhưng không ngờ rau cỏ lại đắt như thế.
Cho dù ngập lụt gây ra tổn hại rất nghiêm trọng, thế nhưng
nguồn thực phẩm trong thời gian ngắn thực sự không có vấn đề, điều mấu chốt ở
đây đó là, sự hỗn loạn cùng với việc lợi dụng khó khăn để đầu cơ của một số tiểu
thương sẽ làm mất sự đi sự cân đối của thị trường trong thời gian ngắn.
Tuy nhiên, tình trạng này đến chiều cùng ngày đã được ngăn chặn.
Huyện ủy dành ra một phần diện tích đất ở phía đông của huyện
để lập chợ tạm thời. Các nhân viên thuộc sở công thương huyện làm công tác giám
sát tại đây, các hành động quấy rối, đẩy giá vật tư lên cao đã có những chuyển
biến tích cực
Tạ Chỉ dù bị kẹt lại ở Du Sơn nhưng cũng không thể ở nhà
Dương Lệ Lệ không làm việc gì. Do vậy, buổi chiều liền cùng Dương Lệ Lệ đi giúp
đỡ bố trí chỗ ở cho những người dân.
Đến chiều, các chỗ nghỉ ngơi an toàn cho dân được gia tăng.
Hơn thế, các thầy giáo ở các trường tiểu học trung học cũng được gọi tới, cùng
với bốn năm trăm nhân viên cứu hộ tham gia, do vậy, lựu lượng cứu hộ được gia
tăng, công tác cứu hộ trong huyện càng lúc càng hiệu quả. Đồng thời khả năng điều
động máy móc và nhân công xuống giúp đỡ trấn, xã được tăng lên, thậm chí di
chuyển vào Du Sơn còn có cả xe quân dụng và trực thăng.
Quân đội phân khu thành phố Đông Hoa không thể có xe quân dụng
cùng trực thăng, hạm đội Hoài Hải ở Hà Phổ cũng chỉ mới được thành lập, cũng
không có quân dụng cùng trực thăng. Tạ Chỉ đoán rằng, thành phố Đông Hoa lo ngại
tình trạng ngập lụt ở Du Sơn nghiêm trọng, đã trực tiếp xin cứu viện từ quân đội
tỉnh.
Do ngày hôm qua quân đội được điều động đến là trực tiếp đến
các đê hoặc trực tiếp xuống các thị trấn, xã, nên trong huyện không có được sự
giúp đỡ của quân đội. Lúc này, nhìn thấy xe quân dụng và máy bay trực thăng, hi
vọng của mọi người càng lớn. Nhìn thấy trực thăng bay qua liền vỗ tay hưởng ứng.
Thế nhưng năm giờ chiều, mây đen lại kéo đen vây kín bầu trời,
khiến cho mọi người sợ hãi lo sợ cơn mưa bão sẽ đến như đêm hôm qua. Điều đó đồng
nghĩa với việc diện tích ngập lụt ở Du Sơn gia tăng, các hồ chứa nước và bờ đê
ven sông bị tấn công. Trong lòng mọi người dân đều hiện hữu một nỗi lo mạnh mẽ.
Hơn nữa, việc ứ đọng đất đá ở hạ lưu sông Đông Du Khê vẫn
chưa được khai thông. Nó như thanh kiếm đang treo lơ lửng trên đầu mọi người.
Tắc nghẽn không thông, nước ở vùng trung du sông Đông Du Khê
vẫn lặng lẽ chảy vào các hồ chứa nước Du Sơn. Toàn bộ sông Du Sơn bất cứ lúc
nào cũng có thể trở thành một cơn hồng thủy lớn với sức nước vô cùng mạnh.
Điều này không chỉ làm gia tăng mức độ ngập lụt ở Du Sơn, hạ
lưu sông với lượng nước không ổn định sẽ có thể trở thành mối nguy hiểm.
Trong lúc Tạ Chỉ băn khoăn không biết có nên trở về ban chỉ
huy phòng chống lũ lụt tìm hiểu tin tức hay không, trong phòng đột nhiên có người
hét lên: - Điện thoại liên lạc được rồi!
Tạ Chỉ nhanh chóng rút điện thoại ra xem, nhưng hoàn toàn
không có tín hiệu, vội nhớ ra người kia nói ý là máy điện thoại bàn trong
phòng. Như vậy xem ra bộ phận viễn thông có thể trong chưa đầy một ngày là có
thể sửa xong đường dây tín hiệu.
Cho đến năm 98, mức sống của người dân ở Du Sơn vẫn còn thấp.
Điện thoại bàn đối với họ vẫn là một vật xa xỉ. Sau khi các đường tín hiệu được
xây dựng, việc tắc nghẽn liên lạc sẽ không còn tồn tại. Tạ Chỉ do dự không biết
có nên gọi điện thông báo một tiếng an toàn cho Hồng Kỳ hay không, liền thấy
Dương Lệ Lệ từ nhà ra, vui vẻ nói với mọi người: - Hạ lưu đã được khai thông,
các hệ thống thoát nước cũng được hoạt động trở lại rồi.
Cho đến năm rưỡi, mưa bắt đầu rơi. Dù mưa nhỏ hơn hôm qua,
nhưng trận mưa này kéo dài bao lâu, thực sự không ai đoán được. Nếu mưa tiếp tục
kéo dài như trận mưa hôm qua, ai cũng lo lắng liệu Du Sơn có thể chống đỡ nổi
hay không.
Đội mưa trở về, ăn cơm xong, mọi người đều không ra ngoài.
Còn Dương Lệ lệ thì vẫn đi bố trí chỗ ngủ cho mọi người.
Tạ Chỉ tối nay ở nhà Dương Lệ Lệ, chăm chú xem tivi. Đâu đâu
cũng đưa tin ngập lụt:
Không chỉ huyện Du Sơn trọng, thành phố Đông Hoa xảy ra ngập
lụt nghiêm trọng. Mà con đê huyện Vân Hà tại thượng lưu sông Chử Giang còn xảy
ra tai nạn vỡ đê. Bản tin đưa tin trực tiếp từ hiện trường ngập lụt, khung cảnh
tan thương, số người tử vong là bao nhiêu thì lại không được nhắc tới.
Đến chín giờ, đường dây liên lạc lại bị cắt đứt. Mưa lúc to
lúc nhỏ, nhưng không có dấu hiệu ngừng lại.
" Cốc, cốc, cốc", có người gõ cửa. Tạ Chỉ đi ra
ngoài ban công, thấy mẹ Dương Lệ Lệ che ô ra mở cửa. Ngoài cửa là Dương Lệ Lệ
được hai người dìu về, mặt đầy máu trở về.
Tạ Chỉ hốt hoảng, vội vã xuống lầu, giúp đỡ dìu Lệ Lệ vào
nhà.
Vào đến phòng liền nghe thấy tiếng càu nhắc, trách móc của mẹ
Dương Lệ Lệ. Tạ Chỉ bất giác quan tâm người phụ nữ mà cô vốn khinh thường này:
- Không phải cô đang ở chỗ nhà khách đó sao, sao lại ngã đến mức thành ra thế
này?
Bố của La Khánh trước là thầy giáo, nghe thấy tiếng động liền
chạy đến phòng khách. Nghe mẹ Dương Lệ càu nhàu, ông quay ra hỏi Dương Lệ Lệ: -
Chẳng lẽ, tình hình ngập lụt trong khu thành không có gì tiến triển à?
- Nước không rút mà cũng không tăng. Cháu tận mắt nhìn thấy đấy.
Chắc là việc khai thông dưới hạ lưu đã có tác dụng. Áp lực hồ chưa nước trên
thượng lưu cũng không vấn đề gì. Nếu mưa ngớt, thì nước sẽ rút nhanh thôi.
Dương Lệ Lệ nói.
Tạ Chỉ hiểu ra. Hóa ra cô Dương Lệ Lệ này không an phận ở
trong nhà khách, tự ý đích thân đi xem tình hình ngập lụt. Không may trên đường
đi bị ngã, đành phải nhờ người đưa về nhà.
Nhìn những vết xước trên mặt Dương Lệ Lệ, có chỗ còn bị rỉ
máu, Tạ Chỉ thoáng rùng mình, trong lòng nghĩ, nếu để lại sẹo, thì khuôn mặt
xinh đẹp này thật đáng tiếc. Thế nhưng, Dương Lệ Lệ hình như không quan tâm tới
điều đó, cô vì ngập lụt không nghiêm trọng hơn mà cảm thấy vui vẻ.
Đối với mọi người, thông tin vừa rồi thật tốt. Mưa ngày một
to, nếu mực nước ngày càng dâng cao, tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng. Tất cả
chỉ cầu mong mưa ngừng, thì tình hình sẽ có chuyển biến tốt.
Có đôi khi, có những việc mà không thể nhìn thấy nhưng trong
lòng thầm cảm thấy may mắn: nếu không có lực lượng cứu hộ của huyện Hà Phổ khai
thông đất đá tại hạ du con sông thì tình huống đêm nay thật khó có thể tưởng tượng
nổi.
Dương Lệ Lệ sau khi bôi thuốc, lại bị mẹ mắng cho một trận,
liền ở trong phòng không đi ra ngoài nữa. Mọi người không thể an tâm đi ngủ, điện
thoại lại mất tín hiệu, đành ngồi xem tivi nghe tin tức.
Tạ Chỉ ngồi nói chuyện với Dương Lệ Lê, biết thêm được không
ít thông tin.
Lực lượng cứu hộ thành phố cử đến có nhiều, nhưng đối với việc
cứu hộ tại Du Sơn chỉ có thể trộng cậy ở huyện Hà Phổ.
Buổi chiều, Thẩm Hoài đã đích thân cùng đội cứu hộ tới nơi
thi công cứu hộ Du Sơn, cách huyện cũng chưa tới 5km. Cũng là Thẩm Hoài ở hiện
trường, chỉ huy việc di chuyển đất đá, khai thông mấy chỗ bị chặn nghiêm trọng
dọc Đông Du Khê, để tạo thông thoáng cho thượng du.
Trong lúc chỉ huy, Thẩm Hoài bị một hòn đá cao rơi trúng vai,
bị thương, đã phải rời khỏi hiện trường chỉ huy. Hiện giờ là do Đới Tuyền thay
Thẩm Hoài chỉ huy công việc. Chỉ cần mưa tạnh, ngày mai có thể khai thông xong
đường bộ.
Buổi chiều đường liên lạc hoạt động trở lại, cũng do người của
Hà Phổ sửa chữa. Chỉ có điều là chỉ có thể tạm thời mà thôi. Nếu tiếp tục mưa
bão thì phải đợi mưa tạnh mới có thể sửa chữa hoàn toàn.
Cơn mưa thứ hai nhỏ hơn, đến khoảng mười một giờ chỉ còn tí
tách rơi. Tạ Chỉ và mọi người không thể ngủ, chờ cho đến lúc bình minh, bầu trời
trong xanh, xuất hiện ánh sáng mới có thể thở phào, giai đoạn khó khăn nhất đã
qua rồi. Nhưng cùng lúc đó, tin tức về số người thương vong cũng được thông
báo.
Du Sơn trong hai ngày mưa bão vừa qua, tất cả các xã trấn đều
xảy ra hiện tượng ngập lụt. Có hơn 20 nhà bị đất đá sạt lở chôn vùi. Tuy rằng lực
lượng cứu hộ tham gia cứu viện rất lớn, nhưng bao gồm cả số bị điện giật chết
thì số người thương vong trong hai ngày vừa qua trong toàn huyện đã lên tới con
số 20 người.
Đến buổi trưa cùng ngày, đường quốc lộ Du Phổ được khai
thông, lực lượng cảnh sát vũ trang và quân đội điều tiến vào huyện. Mực nước đã
rút, công tác cứu hộ vẫn tiếp tục được tiến hành, chủ yếu là công tác phòng chống
dịch và bố trí dân bị nạn. Đến sáng ngày thứ ba, góc tây bắc cũng thoát khỏi
tình trạng ngập lụt. Nhà khách của huyện ủy vẫn bị bay trùm bởi nước, hoàn toàn
hỗn loạn. Xe của Tạ Chỉ ở trong khuôn viên cũng bị ngập, hiện tại không thể
nhìn ra bộ dạng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận