Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 979: ta như thế cuồng đều không có ý kiến đi

Chương 979: ta c·u·ồ·n·g đến mức này mà còn không ai ý kiến gì sao, Trần Căn Sinh muốn thâu tóm tất cả ngành nghề kinh doanh màu xám của Đông Minh Thập Quốc. Trần Căn Sinh cười nói: "Ta giúp các ngươi dọn dẹp những thế lực hắc ám kia, còn chia tiền, chia hoa hồng cho các ngươi, chuyện tốt như vậy tìm đâu ra." "Trần Tộc trưởng nói đúng, ta đồng ý." Quốc chủ Già Qua hết sức tán thành. Nước của bọn họ không có chút thực lực nào, nên việc Trần Căn Sinh có thể đầu tư vào đất nước của họ thật sự là chuyện tốt trên trời rơi xuống. Các quốc chủ khác tuy có ý kiến nhưng vẫn giữ im lặng. Trần Căn Sinh lại nói: "Ta có kế hoạch thế này, chúng ta Đông Minh Thập Quốc sẽ hình thành một chuỗi công nghiệp khổng lồ, do Trần gia chúng ta làm chủ, các ngành nông nghiệp, dệt may và các ngành công nghiệp nhẹ khác, Tân Pha Quốc có nhiều tiền như vậy, đề nghị quốc gia các ngươi cũng nên giúp đỡ nhiều cho chín nước còn lại, đã làm thì làm cho lớn, làm cho mạnh, ta sẽ giúp các ngươi kiếm đơn đặt hàng." Trần Căn Sinh muốn biến Đông Minh Thập Quốc thành một cảng biển và căn cứ công nghiệp nhẹ lớn. Cảng biển của Đông Minh Thập Quốc rất phát triển, nhiều xí nghiệp đều lựa chọn vận tải đường biển, dù sao đường biển là rẻ nhất. Trần Căn Sinh muốn chi khoản tiền khổng lồ để xây dựng một cảng biển lớn nhất, hiện đại nhất thế giới. Trần Căn Sinh lại nói: "Đông Minh Thập Quốc, mỗi nước góp 100 tỷ đô la, không nhiều đâu nhỉ? Lợi nhuận từ cảng chúng ta đều có thể được chia hoa hồng, nếu ai không muốn góp tiền thì cũng sẽ được một ít hoa hồng." 1100 tỷ đô la, Trần Căn Sinh sẽ ra tay, đập tan những bãi đá ngầm, đảo nhỏ ven biển của Giản Phốc Trại, Thái Tượng Quốc, Tân Pha Quốc, để cảng rộng hơn, có thể đỗ được nhiều tàu hơn, dễ dàng hơn. Trần Căn Sinh nói tiếp: "Chư vị hẳn cũng biết, đám chiến thần của ta, các cường giả từ hạ cửu lưu đến thượng cửu lưu, tùy tiện phái mấy người cũng có thể san bằng một ngọn núi, dùng võ lực của họ là có thể mở rộng cảng cho các ngươi, đến lúc đó chúng ta sẽ dọn sạch những hòn đảo, bãi đá ngầm vô dụng kia." Mười vị quốc chủ vừa nghĩ đến đám cường giả của Trần Căn Sinh là da đầu tê rần, vội gật đầu lia lịa. Trần Căn Sinh vỗ tay, Kim Tuệ Nhàn ôm một chồng hợp đồng đi tới, phát cho từng vị quốc chủ. "Để các ngươi an tâm, và để chứng minh ta là người làm việc có tâm, có nghĩa khí, nên sẽ ký hợp đồng với các ngươi, nếu ta làm trái điều khoản trong hợp đồng, các ngươi có thể kiện ta lên liên minh quốc." Mấy vị quốc chủ nghĩ bụng, chính đô thành của các người còn chẳng trị được thì liên minh quốc có tác dụng gì chứ. Nhưng dù sao họ vẫn muốn cảm giác an toàn nên đã ký hợp đồng. Trần Căn Sinh lại viết tài khoản ngân hàng: "Đây là tài khoản của ta, mỗi người 100 tỷ đô la, tổng cộng là 1100 tỷ đô la, chúng ta sẽ cùng nhau xây dựng cảng biển lớn nhất và tốt nhất thế giới." Để lại tài khoản ngân hàng, Trần Căn Sinh liền rời đi. Mấy vị quốc chủ ở lại nhìn nhau, mặt ai nấy đều bất đắc dĩ. Trần Thụ Lập dùng 20 ngày, phối hợp cùng mười Chiến Thần chinh phục tất cả ngành kinh doanh màu xám của Đông Minh Thập Quốc, những thế lực hắc ám kia đều bị tiêu diệt sạch. Trần Thụ Lập cũng là một người tâm địa ngoan độc, từ Thần Châu Quốc hắn đã triệu tập hơn 1000 nhân viên xã hội nhàn rỗi, lại thuê thêm một ít sinh viên và những người có kinh nghiệm làm việc lâu năm lương cao từ Ma Tây Ca. Trần Thụ Lập đã bày mưu tính kế để giúp hắn quản lý các ngành nghề màu xám của Đông Minh Thập Quốc. Trần Căn Sinh trong 20 ngày này đều ở Giản Phốc Trại giám sát việc xây dựng cơ sở hạ tầng. Trần Thụ Lập đến báo cáo tiến độ các ngành kinh doanh màu xám. "Tiểu gia, đã lâu không gặp." Trần Căn Sinh bắt tay hắn: "Ngồi xuống nói." Trần Thụ Lập cười nói: "Tiểu gia, công việc mà ngài sắp xếp cho ta, rất hợp với ta." "Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ làm được mà, giờ thì sao rồi?" "Trong 20 ngày đã thu phục tất cả, các thế lực hắc ám trong các nước hoặc là quy hàng, hoặc là c·hết, ta còn thuê thêm mấy nhân viên chuyên nghiệp từ Ma Tây Ca, ta cũng gọi cả đám đàn em của mình tới, nhất là Nam Việt và Miến Điện, hai nơi đó có rất nhiều đầu sỏ." Trần Căn Sinh chỉ vào Trần Thụ Lập nói: "Không được phép bán một thứ gì ở Thần Châu Quốc, tất cả đều phải hướng tới các nước phương Tây." "Chỗ tiêu thụ này ta cũng đã thông, sau khi làm ra, đều do mấy ông lớn ở Ma Tây Ca mua hết." Trần Thụ Lập cười hề hề nói: "Tiểu gia, có một chuyện, không biết có nên nói không?" "Nói đi." "Từ Phượng Phượng không phải nổi danh là mẹ của những đứa con bị bỏ rơi sao? Nàng có quen thuộc ngành này không? Chúng ta thu gom được các ngành kinh doanh màu xám có rất nhiều kỹ sư, người đẹp, ta muốn giữ lại thì cũng không thể lãng phí được, muốn cho họ làm lại cuộc đời thì họ không muốn, bởi vì thu nhập từ nghề này quá cao." Trần Căn Sinh nói: "Ngươi nói cũng có lý, phụ nữ Thủy gia đang làm chủ cái động phong nguyệt lớn nhất ở Long Thành, tương đương với việc kiếm tiền, đủ loại hạng mục giải trí thư giãn, mỗi tháng thu về hàng trăm triệu tệ đấy." Động phong nguyệt của phụ nữ Thủy gia nằm trong A Phòng Cung, tất cả đều là người từ 18 đến 25 tuổi, người lớn nhất cũng không quá 30 tuổi, đều là người có kỹ năng, nhan sắc cao, cho nên giá cả cũng tương đối cao. Trước kia cũng là do Từ Phượng Phượng tự mình chỉ đạo. Trần Căn Sinh nói: "Ta cho ngươi số điện thoại, ngươi liên lạc với Từ Phượng Phượng, rồi liên hệ với phụ nữ Thủy gia, có lẽ sẽ học được chút kinh nghiệm, còn có thể hợp tác nữa." "Tốt, ta biết rồi." Trần Căn Sinh dặn dò: "Cứ làm tốt đi, các ngành kinh doanh màu xám này trong gia tộc không có danh phận, cũng không thể cho người ngoài biết gia tộc ta có dính tới những chuyện này, nên dù ngươi có làm được bao nhiêu thành tựu, cũng không thể nhận được khen thưởng vào đại hội cuối năm, chỉ có người nhà ta biết thôi." Trần Thụ Lập nói: "Năm đó cha ngài để ta đi làm hộp đêm, các loại ngành giải trí, cũng nói với ta những lời này, ta đã quyết định, ta hợp với việc này." Trần Căn Sinh cảm thấy rất bạc đãi Trần Thụ Lập, lại nói: "Nhưng ngươi yên tâm, năm nay người nhà của ngươi sẽ có một người được hưởng phúc lợi cấp Ất." Trần Thụ Lập lập tức đỏ hoe cả mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Cám, cám ơn tiểu gia." Gặp Trần Thụ Lập xong. Mười mấy chiếc trực thăng đã chuẩn bị sẵn sàng. Trần Căn Sinh cùng một đám cường giả đi tới khu vực ven biển Giản Phốc Trại. Thái Tượng Quốc, Miến Điện, Mã Lai Tây Á, Tân Pha Quốc và các nước khác có bờ biển. Trần Căn Sinh trải bản đồ ra. Trần Căn Sinh cầm bút đỏ bắt đầu khoanh vùng: "Cái đảo này không cần, chỗ này có bãi đá ngầm, cả hòn đảo kia nữa, nguyên cái đám đảo nhỏ này đều không dùng, tất cả san bằng hết cho ta." "Rõ." "Đi thôi." Bọn họ ngồi trực thăng hoặc là du thuyền đến những hòn đảo mà Trần Căn Sinh đã sắp xếp. Ầm ầm ầm. Tiếng nổ liên tiếp. Trần Căn Sinh lấy điện thoại ra gọi cho Trần Diệp Chiếu. "Có thể triệu tập thêm bao nhiêu công nhân? Xây bến tàu, bến cảng." "Cái này cần người có chuyên môn." "Ừ, ngươi giúp ta nghĩ cách." "Được, trước tìm công ty thiết kế, cùng người có kinh nghiệm, cho ta thời gian mười ngày." "Năm ngày." Trần Diệp Chiếu bên Tập Đoàn Kiến Trúc Ba Thục đã quá tải công việc, bởi vì ở Phi Châu còn hơn 40.000 công nhân, hàng trăm dự án. Các nước Ba Kim cũng có hơn trăm dự án muốn làm. Điều quan trọng hơn là khu mới của Long Thành cũng cần xây dựng, riêng Long Thành thôi đã có hơn bảy vạn công nhân rồi. Việc Trần Căn Sinh đầu tư vào các nước đã mang lại nhiều công việc cho công nhân xây dựng Thần Châu Quốc. Hơn nữa đây lại là việc làm ở nước ngoài, tiền lương rất cao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận