Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1078 nhi nữ đánh nhau, lão phụ thân nổi giận

Dưới sự giúp đỡ của một đám người cấp A như Mỹ Lạp. Nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Trần Căn Sinh tăng lên gấp trăm lần, Điền Chân cũng cải tiến thuận buồm xuôi gió. Dựa vào khoa học kỹ thuật của Mỹ Lạp, bọn họ đã nghiên cứu ra rất nhiều súng ống, tỷ như pháo laser, đạn kích quang phát xạ, có uy lực nổ cực lớn. Thậm chí còn vẽ cả bản vẽ máy bay chiến đấu, chuẩn bị chế tạo máy bay chiến đấu. Dù sao xe bay tốc độ quá chậm. Điền Chân lại còn nắm được kỹ thuật động cơ phát triển hơn nhiều. Điền Chân nói: "Khoa học kỹ thuật của bọn họ thực sự rất phát triển, nhưng nếu xét về mặt quân sự, ta cảm thấy máy bay chiến đấu của chúng ta thực dụng hơn một chút, dù sao ở đây tài nguyên nhiên liệu đều đã bị chiếm, muốn có nhiên liệu chúng ta nhất định phải tốn nhiều tiền mua sắm." Trần Căn Sinh hỏi: "Các ngươi có thể nghiên cứu ra khí hydro không?" "Có thể, đây là kỹ thuật hiện có, mà chúng ta cũng đã có điều kiện này, khoáng thạch cần thiết ở đây đều có, hoàn toàn có thể nghiên cứu ra." "Tốt, cứ theo lời ngươi nói mà làm, chẳng qua trước mắt nhà máy của chúng ta vẫn chưa xây xong, rất nhiều thiết bị đều cần chế tạo, các nhà khoa học các ngươi gần đây không cần làm gì cả, hãy nghiên cứu ra thiết bị sản xuất cho ta, ta cần trang bị cho từng nhà máy." "Vâng." Đây mới là cơ sở, có thiết bị sản xuất, hình thành dây chuyền sản xuất, xây dựng nhà xưởng, thì mới có thể sản xuất ra tất cả những thứ mà họ muốn. Hơn năm tỷ nhân khẩu, các loại sinh vật hình trí tuệ. Chọn ra những cá thể phù hợp nhất từ những sinh vật trí tuệ này cũng không quá khó khăn. Sau khi thị sát xong, Trần Căn Sinh liền trở về phủ thành chủ. Vừa đến nơi này liền thấy Trần Thụ Lang và Trần Thụ Sâm đang chờ hắn. Trần Căn Sinh cười hỏi: “Hai ngươi có chuyện gì sao?” "Ta đến báo cáo công tác, hôm nay tổng cộng đi săn được hơn 1600 tấn thịt, tất cả đều đưa đến xưởng thực phẩm gia công, ta đề nghị xây kho lạnh ở gần ác thú thành, như vậy thịt của chúng ta có thể trữ được." "Kho lạnh không thành vấn đề." Trần Thụ Sâm đưa bản vẽ đã hoàn thành cho Trần Căn Sinh: "Đây là đại ca bảo ta vẽ bản vẽ, địa điểm xây kho lạnh cũng đã tìm được, ngay cạnh ác thú thành, xây 100 kho lạnh cỡ lớn, chỉ riêng xưởng thực phẩm gia công hoàn toàn không thể tiêu hóa hết được trọng tải đi săn của đại ca bọn họ." "Ừm, đề nghị này không tệ, ta sẽ nói với Trần Diệp Chiếu, cho các ngươi để lại một mảnh đất, ngoài ra vấn đề về máy làm lạnh, ở đây chắc là cũng không có, nhưng kỹ thuật hiện có hoàn toàn có thể chế tạo được." Xưởng thực phẩm gia công chính là chế biến thịt thành đồ hộp, dễ bảo quản, bán ra với số lượng lớn hoặc xem như tinh tệ để trả cho binh lính. Trần Thụ Lang lại nói: "Cha, người phải quản cái mầm nhỏ kia đi." "Sao? Hai ngươi lại cãi nhau." Vừa nhắc tới chuyện này, Trần Thụ Lang liền bực mình: "Đâu chỉ là cãi nhau thôi chứ, hôm nay nàng dùng súng gây mê bắn ta, nếu không phải Tiểu Sâm ngăn lại, sau khi ta hôn mê, không chừng nàng đã muốn làm gì ta rồi." Trần Căn Sinh nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy? Nghiêm trọng đến thế sao.” Trần Thụ Lang liền kể lại ngọn ngành sự việc. Trần Căn Sinh nghe xong cũng rất tức giận: "Ngươi về trước đi, ta lập tức triệu hồi nó về." Trần Căn Sinh dùng trí cơ trò chuyện kết nối với Trần Thụ Miêu. “Lão hán mà, ngươi nhìn ta bắt được cái gì này?” Trần Thụ Miêu chĩa trí cơ vào Sa Long, mặt vênh váo nói: "Đây chính là Sa Long, một trong những loài dã thú hung mãnh nhất, hôm nay ta bắt được một con, còn có ba con nhỏ." Trần Căn Sinh quát khẽ: "Ngươi lập tức quay về cho ta!" Trần Thụ Miêu hỏi: "Có phải đại ca đã mách lẻo với người không?" "Về rồi nói." Trần Thụ Miêu thấy Trần Căn Sinh tức giận, không dám làm càn nữa, liền dẫn đội trở về ác thú thành. Trần Thụ Miêu vừa về đến ác thú thành liền bị Hiên Viên Thắng Nguyệt gọi đi. “Miêu Miêu, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?” Trần Thụ Miêu ấm ức nói: "Con muốn vây bắt Sa Long, Trần Thụ Lang liền giết chết con Sa Long kia, hơn nữa còn tát con một cái." Hiên Viên Thắng Nguyệt nghe những lời này, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhãi con đáng chết, mẹ của nó thường xuyên khi dễ ta, bây giờ đến lượt nó khi dễ ngươi, hai mẹ con ta tuyệt đối không thể nhịn." Trần Thụ Miêu nói: "Mẹ, con không thể kém hơn hắn, con muốn nuôi dưỡng được đại quân mãnh thú của con, nhất định phải đứng trên đầu hắn." "Tốt, mẹ toàn lực ủng hộ con, tiểu hỗn đản này đã đi nói xấu con với cha ngươi rồi, lát nữa con đi thì cái gì cũng không cần quản, cứ khóc trước đã." "Dạ, con biết rồi." Sau đó, Hiên Viên Thắng Nguyệt dẫn Trần Thụ Miêu đến phòng hội nghị của Trần Căn Sinh. Trần Thụ Lang và Ảnh Muội Nhi cũng ở đó. Trần Thụ Miêu khóc sướt mướt đi vào. Trần Căn Sinh hỏi: “Mầm nhỏ, sao con có thể dùng súng gây mê bắn anh của con được?” Trần Thụ Miêu ủy khuất nói: "Là anh ta đánh con trước một cái tát, ngay trên mặt con, lúc đó có rất nhiều người ở đó, bọn họ có thể làm chứng cho con." Trần Căn Sinh cau mày nói: “Tiểu Lang, sao chuyện này con không nói với ta?” "Con đánh nó là vì nó không thèm nói đạo lý, con hảo ý cứu nó, nó lại nói con là tên mãng phu, nói những lời rất khó nghe, con giận nên mới đánh nó một cái." Trần Thụ Miêu nói: "Vậy ngươi cũng đánh rồi đấy, mặc kệ ngươi có lý do gì, ngươi chính là ra tay trước." Trần Căn Sinh hít một hơi: "Tiểu Lang, con là anh trai, phải nhường nhịn em gái của con chứ." “Con đã nhường nó lắm rồi, con đi cứu nó, ngược lại nó nói con làm hỏng chuyện của nó, nếu như không phải con kịp thời ra tay, nó đã bị con Sa Long kia ăn thịt rồi.” Trần Căn Sinh nhìn về phía Trần Thụ Miêu: "Anh trai của con cũng là có ý tốt thôi, cũng là lo lắng cho con, cái sai lớn nhất chính là con đã dùng súng gây mê bắn anh trai của con, hai anh em là người một nhà, phải biết đoàn kết, các con cứ làm ầm ĩ lên như vậy, để cho người khác nhìn vào ta thế nào? Ta đến con cái mình còn không quản được, thì làm sao quản lý được người khác nữa?" Trần Thụ Miêu bĩu môi nói: "Dù sao con không sai, là anh ta động tay trước, một thằng đàn ông con trai mà lại đánh con gái, anh ta không phải là đàn ông." Trần Thụ Lang nổi giận: "Ngươi nói lại lần nữa ta không phải là đàn ông xem?" "Ta cứ nói đấy, ngươi không phải là đàn ông." Rầm. Trần Căn Sinh bỗng nhiên đập mạnh xuống bàn: "Nháo đủ chưa? Hai đứa đều có lỗi, toàn bộ quỳ ở đây cho ta, phải thật lòng suy nghĩ lại chính mình." Trần Căn Sinh tức giận đến mức đứng dậy bỏ đi. Ảnh Muội Nhi và Hiên Viên Thắng Nguyệt ngồi ở một bên cũng không dám khuyên can Trần Căn Sinh. Dù sao chuyện này ảnh hưởng rất nghiêm trọng. Là lần đầu tiên hai đứa đánh nhau. Hiên Viên Thắng Nguyệt tức giận nói: "Bây giờ thì tốt rồi, tất cả đều quỳ ở đây đi, Ảnh Muội Nhi cô cũng không biết dạy con cho tử tế vào." "Con tôi tôi dạy rất tốt, không cần cô quan tâm, hay là cô quản nhiều vào con gái cô đi, cũng không tự ngẫm lại xem, đám con cháu trong gia tộc ai muốn chơi với con gái cô chứ? Gặp con gái của cô cứ như thấy quỷ mà né tránh." "Ngươi!" Hiên Viên Thắng Nguyệt chỉ vào Ảnh Muội Nhi: "Ảnh Muội Nhi, đừng tưởng ta sợ cô, trước đây ta đúng là đánh không lại cô, nhưng bây giờ không còn như trước nữa đâu." “Ừ, bây giờ trong tế bào của cô toàn là độc tố, tôi mà đánh với cô, có khi còn bị cô hạ độc chết ấy chứ.” Hai người cùng nhau cãi vã. Trần Thụ Lang và Trần Thụ Miêu quỳ trên mặt đất, đối mặt với tường. Bạch Nga biết được chuyện này, tìm Trần Căn Sinh cầu xin: "Hai đứa bé năm nay mới 16, 17 tuổi, anh làm gì mà trừng phạt nặng nề như vậy, trẻ con cũng có lòng tự trọng, bắt bọn nó quỳ như vậy, tổn thương đến lòng tự trọng của chúng nó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận