Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1157 rừng rậm chỗ sâu Nữ Nhi Quốc

Chương 1157: Rừng sâu, Nữ Nhi Quốc Trần Căn Sinh muốn trục xuất con gái và con rể Trần Quả Tốn ra khỏi Đại Trần Quốc.
Thủy Ngọc vừa cầu xin tha thứ vừa dập đầu, trán đập đến chảy máu.
Trần Diệp Chiếu kéo Thủy Ngọc dậy, giận dữ nói: “Loại con trai như vậy giữ lại làm gì? Phản đồ, chúng ta đều là con cháu nhà họ Trần, nó còn có thể làm ra chuyện phản bội Trần gia, sau này nó sẽ chẳng có tiền đồ gì.” Trần Diệp Chiếu là người trung thành với Trần Căn Sinh, nếu không có Trần Căn Sinh trọng dụng thì con cháu chi thứ cũng sẽ không có được vị trí quan trọng như ngày hôm nay, hắn cũng hiểu rằng, bây giờ Trần gia đã kiến quốc, tranh đấu cũng nhiều, càng không cho phép có chuyện như vậy xảy ra.
Thủy Ngọc nhìn về phía Ảnh Muội Nhi, vừa khóc vừa mếu nói: “Ảnh Cô, ta van cầu cô, giúp ta nói giúp một câu đi, mau cứu con trai của ta.” Ảnh Muội Nhi lạnh nhạt đứng lên: “Nó không phải trẻ con nữa, nó đã lớn khôn rồi, cũng nên tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, nếu như lần này tha thứ cho nó thì những tướng sĩ đã ngã xuống, cha mẹ của họ biết ăn nói sao đây? Con của người ta đã không thể sống lại được nữa, chỉ có một đứa con trai cấu kết với địch phản quốc như thế này, không cần thiết phải nuôi dưỡng.” Hiên Viên Thắng Nguyệt sốt ruột, giận dữ nói: “Ngươi có còn là người không vậy? Ngươi cũng có con mà, nếu con của ngươi mà phạm phải sai lầm như vậy, ngươi còn nhẫn tâm được sao?” “Nếu là con ta, ta sẽ một đao chém đứt đầu nó.” “Ngươi đúng là cầm thú, cái đạo lý hổ dữ không ăn thịt con mà ngươi cũng không hiểu sao?” Ảnh Muội Nhi lạnh nhạt nói: “Con của các ngươi là con, chẳng lẽ con của người khác không phải là con sao?” Hiên Viên Thắng Nguyệt hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Trần Căn Sinh: “Lão công, anh trừng phạt em đi, em nguyện ý chịu phạt thay cho mầm nhỏ, anh muốn phạt em thế nào cũng được, em không oán hận.” Trần Thụ Miêu nức nở nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con gây ra họa, tự con gánh chịu.” Trần Thụ Miêu đứng dậy, lau nước mắt nói: “Cha, dù thế nào, con vẫn luôn trung thành với Trần Gia, trung thành với Đại Trần Quốc, chúng con rời đi rồi, ở bên ngoài cũng tuyệt đối không nói là con gái của ngài.” Nói xong, Trần Thụ Miêu kéo theo Trần Quả Tốn rồi đi.
Hiên Viên Thắng Nguyệt đau khổ gào khóc: “Mầm nhỏ, đừng đi mà, mẹ có lỗi với con, mẹ không có đủ năng lực để bảo vệ con.” Thủy Ngọc cũng khóc nức nở, nắm lấy tay Trần Quả Tốn.
Kim Chiến ở một bên cũng không đành lòng, tin này là do Kim Chiến điều tra ra được, nếu không phải Trần Căn Sinh hỏi tới mấy lần thì Kim Chiến cũng không có ý định nói ra.
Kim Chiến nói: “Rễ Sinh, hai đứa còn nhỏ, thả ra ngoài thì chỉ sợ không sống nổi một ngày, chi bằng cứ để chúng ở lại Đại Trần Quốc, làm một vài việc chuộc tội, mầm nhỏ lại thuần phục được dã thú, biết đâu chừng còn khống chế được cả côn trùng, mà ở chỗ này còn có đủ các loại khủng long nữa, nếu như không muốn chiêu binh thì cứ để mầm nhỏ thuần phục thêm chút dã thú cũng được mà.” Hiên Viên Thắng Nguyệt liên tục nói: “Đúng đúng đúng, đúng là vậy, cứ để hai đứa nó lập công chuộc tội, mầm nhỏ nhất định có thể học được cách khống chế côn trùng, sau này chúng ta phải đối đầu với rừng rậm chi thành, sa mạc chi thành, bọn chúng đều rất mạnh, chúng ta rất cần kỹ thuật của mầm nhỏ đó.” Trần Căn Sinh cuối cùng cũng mềm lòng: “Vậy thì cho hai đứa nó xây một tòa thuần thú trận đi, cứ để hai đứa làm việc tại đó, không được phép tham gia bất cứ việc gì của Đại Trần Quốc.” Đám người thở phào nhẹ nhõm.
Ảnh Muội Nhi quay người rời khỏi phòng.
Hiên Viên Thắng Nguyệt lạnh lùng trừng mắt theo bóng lưng của Ảnh Muội Nhi, lần này bà quyết tâm phải chơi chết Ảnh Muội Nhi.
Trần Căn Sinh tức giận nói: “Nếu còn có lần sau, ta nhất định sẽ không tha cho hai đứa, nhất định sẽ xử tử.” Hiên Viên Thắng Nguyệt vội bảo hai người con liên tục hứa sẽ không tái phạm, phải cải tạo thật tốt.
Trần Căn Sinh khoát tay ý bảo bọn họ rời đi: “Mấy người đi đi, không có việc gì đừng làm phiền ta.” Trần Căn Sinh cảm thấy mệt mỏi quá, sao có thể nghĩ được rằng chính con gái mình lại phản bội mình, Trần Căn Sinh một mình điều khiển phi xa lơ lửng ngắm nhìn vùng đất mình đã đánh xuống, bây giờ diện tích lãnh thổ mà Trần Căn Sinh đánh chiếm được ở khu S đã gần bằng diện tích của một nước lớn trên Địa Cầu.
Nhưng Trần Căn Sinh biết rằng ở trên hành tinh này, có nhiều đất đai như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, quan trọng nhất vẫn là dân số, thực lực, mỗi thành thị đều phải xây dựng thật phát triển, ở đây cũng không cần làm đường, bắc cầu gì, đi lại đều bằng phi xa lơ lửng, phi thuyền các loại.
Người C cấp trước kia còn không có tư cách mua phi xa lơ lửng, mà bây giờ Trần Căn Sinh đã tạo ra điều kiện hậu hĩnh cho bọn họ, ai ai cũng có thể mua được phi xa lơ lửng, ai ai cũng có thể sử dụng điện do hắn tạo ra, Trần Căn Sinh đã làm rất tốt rồi.
Trần Căn Sinh điều khiển chiếc xe riêng của mình, đây cũng là chiếc phi xa lơ lửng xa hoa nhất, bên trong có thể ngủ nghỉ, có máy tạo không khí riêng.
Trần Căn Sinh lấy từ trong hộp co giãn nguyên tử ra một bình rượu ngon cùng mấy hộp đồ hộp thịt, vừa ăn uống, vừa ngắm nhìn phong cảnh trên hành tinh này, trước giờ Trần Căn Sinh chưa từng có lúc nào được an tĩnh mà thưởng thức cảnh vật ở đây.
Giờ phút này, hắn nhớ đến Địa Cầu, nhớ cha mẹ, nhớ ông bà.
Không trung có mấy hành tinh nằm gần như thể những thước phim khoa học viễn tưởng, còn có những con dực long đang bay lượn, các loài chim kỳ lạ, cây nấm lớn cao hơn chục mét, bên trên còn có những động vật nhỏ không rõ tên đang trú ngụ.
Dần dần, phi xa lơ lửng của Trần Căn Sinh đi vào một khu rừng rậm rạp, không thấy bến bờ, nhìn từ trên xuống thì khu rừng xanh xanh đỏ đỏ chẳng khác nào một vườn hoa khổng lồ, nào là lá cây, quả cây đủ hình dáng, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng gào thét của dã thú.
Trần Căn Sinh cảm khái nói: “Thật muốn có một cuộc sống vô ưu vô lo như thế này, lão tử còn tranh giành địa bàn làm gì chứ, kết quả vẫn là người thân tín nhất phản bội mình.” Trong lúc bất tri bất giác, Trần Căn Sinh đã uống hết hai bình rượu ủ, rượu có hậu lực rất mạnh, Trần Căn Sinh say khướt, ngã lăn ra trên phi xa.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Căn Sinh bị một tiếng ồn ào làm tỉnh giấc, mở mắt ra nhìn, hắn đang bị nhốt trong một chiếc lồng kim loại, xung quanh toàn là người, đều là những người hắn không quen biết.
“Xong rồi, bị bắt rồi.” Trần Căn Sinh thót tim, hắn cẩn thận quan sát những sinh vật thông minh này, dáng người thanh mảnh, có đuôi lông xù, màu da cũng không giống nhau, có màu hồng, có màu trắng, có màu xanh lam, sau lưng có cánh, có cánh trong suốt, có thì lông xù màu đen, có thì lông vũ màu trắng.
Tai rất nhọn, một đôi mắt to trong suốt, màu mắt cũng khác nhau, miệng nhỏ như hoa đào, không có mũi, đôi mắt to trong suốt nghi ngờ đánh giá Trần Căn Sinh.
Điều quan trọng hơn là những sinh vật thông minh này không mặc quần áo, cứ như vậy không mảnh vải che thân vây xem Trần Căn Sinh.
Lúc này, đám người trở nên ồn ào, nhao nhao nhường ra một lối đi.
Trần Căn Sinh nhìn thấy một người phụ nữ dáng người uyển chuyển đang tiến về phía mình.
Sau lưng nàng mọc ra một đôi cánh sặc sỡ, đôi mắt vàng kim trong suốt tràn ngập sự ngoan độc, hai chân nàng là đôi bàn chân như vuốt rồng, đôi chân thon dài uyển chuyển khiến Trần Căn Sinh thất thần.
Nàng cũng không mảnh vải che thân đi đến trước mặt Trần Căn Sinh, nghiêm giọng nói: “Các ngươi hãy nhớ kỹ người này, hắn chính là quốc chủ của Đại Trần Quốc, Trần Căn Sinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận