Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 130: Ngươi phải học được cặn bã

Bạch Nga nhúc nhích khiến đám bạn học một trận thở dài não nề.
"Lão sư, ta cũng phải lau miệng."
"Lão sư, ta cũng phải."
Bạch Nga đưa một gói khăn giấy cho bọn họ: "Tự mình lau đi."
"Ai ~ bất công."
Trong quá trình xem phim, Bạch Nga cùng Trần Căn Sinh ngồi chung một chỗ.
Hai người không kìm được nắm lấy tay nhau.
Trong bóng tối, hai người bốn mắt nhìn nhau, tình ý nồng nàn, không kìm được mà dựa sát vào nhau.
Bạch Nga nhắm mắt, tim đập rộn ràng.
Vụt.
Một chiếc xương gà gặm dở bay vụt qua giữa hai người họ.
Trần Căn Sinh đảo mắt nhìn lên, Ảnh muội nhi ngồi ở hàng cuối cùng, tay ôm cả thùng "đại gia" đồ ăn vặt đã mua.
Trần Căn Sinh lập tức ngồi thẳng, nhìn màn hình.
Bạch Nga chờ một lúc lâu mà vẫn không cảm nhận được bờ môi của Trần Căn Sinh, mở mắt ra thì thấy Trần Căn Sinh đang tập trung tinh thần xem phim.
Xấu hổ cúi đầu xuống, mặt mày đỏ bừng.
Ảnh muội nhi thật sự là như hình với bóng.
Có đôi khi, Trần Căn Sinh còn không nhận ra Ảnh muội nhi.
Đinh.
Điện thoại của Trần Căn Sinh reo lên.
Là tin nhắn của Ảnh muội nhi.
"Con rùa nhà ngươi chú ý chút đi, ngươi không muốn sống, Lão tử còn muốn sống đấy."
Ảnh muội nhi nhận ủy thác của Hiên Viên Thắng Nguyệt để giám thị Trần Căn Sinh.
Nếu Trần Căn Sinh thật sự xảy ra chuyện gì với Bạch Nga, Ảnh muội nhi cũng khó thoát khỏi trách nhiệm.
Trận phim này, Trần Căn Sinh xem mà thấy nhạt nhẽo vô vị, phim còn chưa hết, hắn đã ra khỏi rạp.
Ảnh muội nhi nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh hắn: "Nàng còn hai tháng nữa sẽ trở lại rồi..."
Trần Căn Sinh tuyệt vọng ôm đầu: "Phong bà nương! Phong bà nương!!"
Bạch Nga từ rạp chiếu phim đi ra, quan tâm hỏi: "Căn Sinh, anh làm sao vậy?"
Trần Căn Sinh khôi phục vẻ bình thường, cười nhếch mép nói: "Không có gì, Bạch lão sư, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi, chỗ này buồn bực quá."
"Được thôi."
Sau đó, Bạch Nga và Trần Căn Sinh dạo bước trên phố đi bộ thương mại.
Trần Căn Sinh cảm thấy vẫn nên nói rõ chuyện này với Bạch Nga, tránh cho lún càng sâu.
Trong gió lạnh.
Trần Căn Sinh không biết phải mở miệng như thế nào.
Đi ngang qua một cửa hàng trà sữa.
Bạch Nga mua hai ly trà sữa, đưa cho Trần Căn Sinh một ly: "Ấm tay nhé."
Trần Căn Sinh nói: "Bạch lão sư, có một chuyện em muốn nói với chị."
"Nói đi."
"Chính là lần trước em đã nói với chị, cái vị hôn thê từ nhỏ của em ấy."
Bạch Nga hơi giật mình, hỏi: "Sao thế?"
"Lần này em về nhà là muốn hủy hôn, nhưng mà bà nội em không đồng ý."
Đến đây, Bạch Nga liền hiểu rõ.
Bạch Nga rất khó chịu, nhưng cũng nở một nụ cười nhạt: "Đang yên đang lành sao lại hủy hôn, bây giờ kết hôn khó khăn như thế, sính lễ một chút là mấy chục vạn, không có nhà không có xe rất khó tìm được vợ, chị cảm thấy em vẫn là không nên hủy hôn."
Nói xong, Bạch Nga cúi đầu uống một ngụm trà sữa, đôi mắt đẹp lộ vẻ bi thương.
Trần Căn Sinh muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cũng không biết nên nói cái gì.
Hai người cứ vậy im lặng không nói gì đi một quãng đường dài.
Trở lại Học Hiệu.
Trần Căn Sinh mang tâm trạng buồn bực trở lại ký túc xá.
Triệu Thủy Hồng đứng lên nói: "Ông chủ, ăn cơm chưa? Em đi nhà ăn mua cơm cho anh."
"Ăn rồi, sao em vẫn chưa ngủ?"
"Em chờ anh về."
Nhìn Triệu Thủy Hồng, Trần Căn Sinh bắt đầu nảy ra một ý nghĩ, liền hỏi: "Anh có một vấn đề muốn nhờ em trả lời."
"Được, anh cứ nói."
"Anh muốn hủy hôn, nhưng mà nhà gái lại rất mạnh, anh đánh không lại, có biện pháp nào để nhà gái tự nguyện hủy hôn không?"
Triệu Thủy Hồng ngơ ngác một chút, nói: "Anh có thể nói thẳng với cô ấy mà."
"Không được, cô ấy là loại người thà đánh anh tàn phế rồi chăm sóc anh cả đời, cũng không chịu lùi bước."
Triệu Thủy Hồng che miệng cười nói: "Trên đời này còn có loại con gái này sao? Cô ấy si tình với anh thật đấy, sao anh lại muốn hủy hôn chứ?"
Trần Căn Sinh nói: "Em đừng quản vì sao đã, em giúp anh nghĩ cách đi, em cũng là con gái mà."
"Để cô ấy thất vọng về anh, để cô ấy cảm thấy anh chẳng ra gì, chính là một tên cặn bã."
Trần Căn Sinh hứng thú hỏi: "Làm sao để cô ấy thất vọng về anh?"
Triệu Thủy Hồng nghĩ nghĩ, ngẩng mặt nói: "Làm một vài chuyện rất cặn bã thôi, ví dụ như đi hộp đêm, bắt cá hai tay, để phụ nữ có thai, rồi bỏ con."
"Thôi đi!" Trần Căn Sinh lập tức phản đối: "Như vậy không phải để anh cặn bã, mà là để anh chết."
Cao Sóc lúc này vừa về, nghe Trần Căn Sinh nói, hắn đưa ra một ý kiến hay.
"Con gái ghét nhất là loại đàn ông không có tiền đồ, anh nên tỏ ra mình là người vô dụng một chút."
Trần Căn Sinh buông tay nói: "Anh có tiền đồ lắm sao?"
Cao Sóc nghiêm túc gật đầu: "Rất có tiền đồ."
"Vậy làm sao mới không có tiền đồ được?"
"Không học hành."
"Thôi! Cái này không được."
Việc học hành là việc gia tộc coi trọng nhất, hắn không thể làm vậy.
"Cứ đòi tiền cô gái kia, vay tiền mà không trả, thường xuyên vòi tiền một lần."
Trần Căn Sinh bĩu môi nói: "Anh không hiểu cô ấy đâu, cô ấy ước gì anh đòi tiền ấy, anh không biết cô ấy có bao nhiêu tiền đâu."
Cao Sóc hỏi: "Giàu có kiểu Bạch Phú Mỹ á? So với nhà Trần Tĩnh Tư thế nào?"
"Chắc gấp 1000 lần nhà Trần Tĩnh Tư ấy."
"Hả... Ngọa Tào, anh đang viết tiểu thuyết mạng đấy à? Đến mức gấp 1000 lần nhà Trần Tĩnh Tư mà còn chưa bằng người ta, sao có thể chứ?"
Trần Căn Sinh bỗng cảm thấy bất lực: "Thôi bỏ đi, các cậu cũng không giúp được anh đâu, vì khái niệm giàu của các cậu còn dừng lại ở mấy vị phú hào trên bảng xếp hạng."
Cao Sóc nói: "Mấy người đó toàn tài sản chục tỷ đô la Mỹ đấy."
"Các cậu có biết gia tộc Rothschild không? Biết gia tộc Rockefeller không? Biết gia tộc Warburg không? Biết gia tộc Morgan không?"
Cao Sóc và Triệu Thủy Hồng ngơ ngác.
Cao Sóc khinh thường nói: "Những người anh nói đều là nhân vật lịch sử rồi."
"Mày hiểu cái chùy, không nói nữa, đi tắm rửa thôi."
Triệu Thủy Hồng đứng lên cười nói: "Ông chủ, cần em kỳ cọ tắm rửa không?"
Cao Sóc ngạc nhiên nói: "Kỳ cọ tắm rửa cũng nằm trong phạm vi công việc của em à? Vậy cọ cho anh nữa."
"Nghĩ hay quá đấy, em chỉ phục vụ một mình ông chủ thôi."
"Em về ngủ đi."
"Vâng ông chủ."
Triệu Thủy Hồng rời khỏi ký túc xá.
Cao Sóc liếc Trần Căn Sinh đang xoa lưng trần, trong lòng cảm thấy tự ti, liền quay mặt đi chỗ khác.
Sáng chủ nhật.
Trần Căn Sinh như thường lệ chạy bộ điên cuồng 10 km trên sân tập.
Vào nhà ăn ăn điểm tâm.
Dương Thải Phi tới gần hỏi: "Hôm nay có hoạt động gì không?"
"Không có, em muốn đi học."
"Có cuộc đua ngựa đấy, anh chắc chắn sẽ thấy rất hứng thú đấy chứ?"
Trần Căn Sinh mắt sáng lên: "Đua ngựa á? Ở đâu? Tiền thưởng bao nhiêu?"
Dương Thải Phi biết Trần Căn Sinh sẽ hứng thú, nàng đặc biệt giành cho Trần Căn Sinh một suất tham gia.
"Mấy người giàu có Kim Sơn đều thích chơi như này, hay là đi thử xem."
"Vậy chắc chắn phải thử xem, khi nào bắt đầu?"
"Hai giờ chiều."
Trần Căn Sinh hơi giật mình, tùy tiện ăn mấy cái bánh bao rồi lập tức chạy đến khu chuồng ngựa.
Trần Căn Sinh hỏi người huấn luyện ngựa: "Con Hãn Huyết Bảo Mã này của tôi có thể tham gia cuộc đua không? Đua tốc độ ấy."
"Không vấn đề gì, khi nào đua?"
"Chiều nay."
Người huấn luyện ngựa lắc đầu nói: "E là không kịp, tuy rằng nó là một con Hãn Huyết Bảo Mã, nhưng nó lại chưa qua huấn luyện bài bản, không biết có thắng được cuộc đua không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận