Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 1160 Nữ Vương, cùng một chỗ đi

Chương 1160 Nữ Vương, cùng nhau đi Trần Căn Sinh nghe Kim Chiến nói vậy thì ngây người ra.
Kim Chiến nói thêm: "Chuyện này chúng ta cần phải bàn bạc kỹ hơn."
Trần Căn Sinh nhất thời không biết nói gì, hắn hơn ba mươi tuổi đã làm ông nội, chuyện này nhất thời khó mà tiêu hóa nổi.
Trần Căn Sinh nói: "Chuyện ta ở thành Rừng Rậm ai cũng đừng nói, người khác hỏi thì cứ bảo ta đi du lịch, tạm thời không muốn về."
"Hiểu rồi, ở bên đó ngươi có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?"
"Không có, cứ yên tâm."
Tắt máy bộ đàm, Trần Căn Sinh nhìn thác nước phía xa, trong lòng giống như thác nước kia, bị kích thích cuộn trào ngàn cơn sóng, nhanh vậy đã sắp làm ông nội rồi.
Trần Căn Sinh cười toe toét: "Thằng nhóc con, điểm này giống ta đó."
Lúc này, một người rừng rậm da xanh lam bưng đồ ăn ngon là thịt quả bước vào phòng.
Thái độ của nàng rất lạnh lùng: "Nữ Vương ban thưởng cho ngươi đồ ăn, ăn đi."
Trần Căn Sinh cười hỏi: "Nữ Vương các ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cái gì là số tuổi?"
"Ý là Nữ Vương của các ngươi sống được bao lâu rồi?"
Nàng lắc đầu nói: "Không biết, khi mẹ ta còn bé, Hải Lạp Nữ Vương đã là Nữ Vương rồi."
"Ngọa tào! Tuổi thọ của các ngươi dài thật đấy, mà lại Hải Lạp Nữ Vương các ngươi trông cũng không thấy già."
Thị nữ trừng mắt liếc Trần Căn Sinh: "Không biết ngươi đang kêu cái quái gì." Nói xong, nàng quay người rời đi.
Chút đồ ăn này còn chưa đủ Trần Căn Sinh nhét kẽ răng, ăn xong hắn liền ra khỏi phòng, cưỡi xe bay đến thác nước xem thử.
Trong phạm vi mấy chục cây số cây cối xanh tươi vô cùng, khác hẳn với các khu rừng rậm khác toàn màu đen, đây chính là vùng tịnh thổ cuối cùng mà người rừng rậm nói đến.
Nơi thác nước này chim hót hoa nở, không khí trong lành, là một thế ngoại đào nguyên hiếm có trong hắc giới.
Đột nhiên, hắn thấy dưới thác nước trong dòng sông có người đang vui đùa, nhìn kỹ lại là Hải Lạp Nữ Vương cùng các đại thần của nàng.
Trần Căn Sinh có chút mê mẩn, thì ra bọn họ cũng có lúc vui vẻ thoải mái như vậy, tiếng cười cũng dễ nghe vô cùng.
"Lớn mật!"
Sau lưng vang lên tiếng quát của người rừng rậm kim loại.
Trần Căn Sinh bĩu môi nói: "Các ngươi bình thường cũng không để ý sự riêng tư, lại còn không mặc quần áo, ta nhìn chút thì làm sao?"
"Ngươi muốn đánh lén Nữ Vương của chúng ta sao?"
"Sao có thể chứ." Trần Căn Sinh tươi cười nhiệt tình đi đến bờ sông, giơ tay chào hỏi: "Hải Lạp Nữ Vương, chào cô, tắm à? Tắm cùng nhau được không?"
Người của tộc Hải Lạp không bận tâm mấy chuyện này: "Tùy ngươi."
Trần Căn Sinh vừa cười vừa cởi đồ.
Mấy người rừng rậm xung quanh hiếu kỳ đánh giá Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Chưa thấy bao giờ à?"
Hải Lạp lãnh đạm nói: "Chỉ là chưa thấy cấu tạo cơ thể của người Địa Cầu thôi."
Trần Căn Sinh nhảy xuống sông, nước sông ấm áp, Trần Căn Sinh bơi đến bên cạnh Hải Lạp, cười nói: "Nước sông của các ngươi dễ chịu thật, các ngươi có hay đến đây bơi lội không?"
Hải Lạp đáp không cần khách sáo: "Bộ tộc tiên dân vẫn luôn thèm muốn khu rừng này của chúng ta, người rừng rậm chúng ta có thể hợp tác với Đại Trần quốc các ngươi, nhưng chúng ta không muốn hợp tác với bộ tộc tiên dân."
Trần Căn Sinh cười nói: "Ý ta cũng vậy, ta cũng chỉ là lợi dụng bộ tộc tiên dân, đợi chúng ta diệt người sa mạc rồi, ta sẽ tiêu diệt luôn cả bộ tộc tiên dân."
Hải Lạp kinh ngạc nhìn Trần Căn Sinh: "Ngươi gan dạ thật đấy? Ngươi không sợ bị diệt quốc sao?"
"Khi ta đến hành tinh này đã không có gì gọi là cả, cùng lắm thì cuối cùng cũng chẳng có gì, bộ tộc tiên dân quá ngạo mạn, trước đó đáp ứng xuất binh hiệp trợ, nhưng bọn họ một binh lính cũng không đưa ra, mà ý họ là để ta giúp bọn họ đánh trận, đợi tiêu diệt xong người sa mạc, quyền khống chế lại muốn để cho bọn họ, thôi thì ta quay về Vạn Thú Hải vậy."
Hải Lạp hỏi: "Vậy sau khi ngươi diệt bộ tộc tiên dân, ngươi có diệt luôn cả người rừng rậm chúng ta không?"
Trần Căn Sinh một mặt chân thành nói: "Xin Hải Lạp Nữ Vương cứ yên tâm, ta ở đây là để cần đồng minh, hơn nữa người rừng rậm các ngươi hình như toàn là nữ giới, các ngươi sinh sôi nảy nở kiểu gì vậy?"
"Ngươi hình như hỏi hơi nhiều, chúng ta có cách sinh sôi nảy nở của riêng mình, không cần ngươi quản."
Trần Căn Sinh cười: "Nơi này của các ngươi quá thích hợp."
Hải Lạp Nữ Vương hỏi: "Ngươi định khi nào thì đi?"
"Không vội, ta còn chưa chơi chán, ta cho cô biết một tin, bạn gái con trai ta có thai rồi."
Hải Lạp nghi ngờ hỏi: "Bạn gái là cái gì?"
"Ờm, là thê tử, vợ chồng."
Hải Lạp cười nhạt một tiếng: "Chuyện này có gì lạ đâu? Ta có 13000 người con, 72000 người cháu, 180000 người chắt."
Trần Căn Sinh nghe xong thì mơ hồ hết cả người: "Ngọa tào, cô đây là ném con đâu? Sao sinh lắm thế, các cô sinh kiểu gì vậy?"
Hải Lạp vẫy cánh, lơ lửng giữa không trung: "Ngươi muốn biết sao?"
"Muốn quá đi chứ."
"Vậy thì theo ta."
Hải Lạp vẫy cánh rời đi.
Trần Căn Sinh vội không cả kịp mặc quần áo, nhảy lên xe bay lơ lửng đuổi theo.
Đi qua một mảnh rừng rậm, bọn họ đến một cung điện.
Trong tòa cung điện nguy nga này có một gian phòng ấp trứng.
Trong gian phòng ấp trứng rộng lớn có bảy màu đá quý, những đá quý này tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Đây là đá quý ấp trứng của chúng ta, chỉ cần nằm trên đá quý này, ba ngày sau sẽ có thai."
Trần Căn Sinh đưa tay vuốt đá quý, đá quý tản ra một loại năng lượng, Trần Căn Sinh cảm nhận rất rõ ràng: "Nếu đàn ông nằm lên thì sao?"
"Không có tác dụng."
Trần Căn Sinh lại hỏi: "Vì sao bầy rồng muốn cướp đá quý của các cô?"
Hải Lạp nói: "Đá quý này không chỉ có thể ấp trứng sinh mệnh mà còn là một loại năng lượng bồi dưỡng cơ năng cơ thể, năng lượng nó phát ra có thể nâng cao cơ năng của bất kỳ sinh vật nào."
Trần Căn Sinh kinh ngạc nói: "Giống với trái phỉ kéo?"
"Ừ, có thể nói như vậy, nhưng hiệu quả còn mạnh hơn trái phỉ kéo rất nhiều."
Trần Căn Sinh động lòng: "Ta có thể thử một chút không?"
"Cứ thử đi."
Trần Căn Sinh từ từ nằm lên một viên đá quý màu xanh lục, trong nháy mắt vô số hào quang xanh lục bao phủ lấy Trần Căn Sinh, những năng lượng này thẩm thấu qua lỗ chân lông toàn thân vào cơ thể hắn.
Trong giờ khắc này, Trần Căn Sinh cảm thấy vô cùng thoải mái, dường như mỗi một tế bào trong cơ thể đều được thư giãn.
Trần Căn Sinh phun ra một ngụm khí đục, toàn thân nhẹ bẫng: "Cảm giác này quá sung sướng."
Hải Lạp kéo Trần Căn Sinh dậy: "Đứng lên đi, đây không phải thứ ngươi nên hưởng thụ."
Trần Căn Sinh vẫn chưa thỏa mãn nói: "Thứ này đúng là tốt, sau này ta có thể thường xuyên đến ngủ một giấc được không? Ta có thể cho các ngươi thứ gì các ngươi muốn, như là bột mì, bánh mì, đồ hộp, cả quần áo đẹp nữa, các ngươi có thể mặc áo phục, thiết kế đặc biệt cho các ngươi luôn."
Hải Lạp lắc đầu nói: "Chúng ta không cần mặc quần áo, có mặc cũng là mặc áo giáp, nhưng bánh mì, mứt trái cây, đồ hộp trái cây của Đại Trần quốc các ngươi ta đã nếm qua, ngon thật."
Trần Căn Sinh cười toe toét nói: "Đợi sau khi ta về, ta sẽ cho các ngươi miễn phí nguyên liệu làm bánh mì, dạy cho các ngươi làm bánh mì, cả bánh ngọt nữa."
Hải Lạp nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy thì cũng không thể để ngươi ngủ ở đây được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận