Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 103: Đừng chọc ta tằng tôn nữ

Đồ ăn được mang lên, Trần Căn Sinh gắp cho Triệu Thủy Hồng một miếng cơm.
“Về sau ngươi cứ ăn cơm cùng chúng ta.”
“Cảm ơn ông chủ.”
Cao Sóc nói: “Còn thiếu một cái bàn ăn.”
Trần Căn Sinh nói: “Ăn cơm xong sẽ lên mạɴg đặt trước một bộ.”
Tư thế ăn cơm của Trần Căn Sinh thật sự dọa Triệu Thủy Hồng sợ hết hồn.
“Ông chủ, dáng vẻ ông ăn cơm trông ngon miệng quá.”
“Hắc hắc hắc, từ nhỏ đã thành cái tật xấu này, sửa không được.”
“Ông chủ, ngoài giặt quần áo, mua cơm, dọn dẹp phòng, tôi còn cần phải làm gì nữa không?”
Triệu Thủy Hồng cảm thấy một vạn đồng tiền này kiếm được có vẻ dễ quá rồi thì phải? Buổi sáng 10 giờ mới bắt đầu đi làm, bảy giờ tối tan tầm, tuy nói là tan tầm muộn, nhưng thật ra chỉ cần làm xong việc thì có thể về ký túc xá chờ.
Trần Căn Sinh liền một hơi vét hết bốn bát cơm, ngước mắt lên nói: “Tiếp theo ta sẽ mua rất nhiều đồ xa xỉ, cô giúp ta dọn dẹp hết, mỗi ngày phụ trách chuyển pʜát nhanh.”
Triệu Thủy Hồng gật đầu nói: “Tôi đề nghị ngài nên mua thêm vài cái tủ, quần áo của ngài đã không để vừa rồi.”
“Được thôi.”
Cao Sóc nói: “Cô còn phải phối hợp giúp Trần Căn Sinh về quần áo trong các trường hợp trang trọng nữa, hắn là người nghèo phất lên, không hiểu những thứ này.”
Triệu Thủy Hồng thích nhất loại công việc này, hơn nữa cô cảm thấy mình có gu thẩm mỹ rất tốt đối với quần áo đàn ông.
“Tốt thôi, tôi nhất định sẽ nâng tầm gu thẩm mỹ của ông chủ lên một bậc.”
Ăn xong bữa cơm, Trần Căn Sinh đi tản bộ ở sân vận động.
Triệu Thủy Hồng cũng đi cùng tản bộ.
“Ông chủ mỗi ngày đều đi tản bộ sao?”
“Ừ, bền bỉ kiên trì, dù trời có đao rơi xuống ta cũng phải tản bộ.”
Triệu Thủy Hồng rất hiếu kỳ về Trần Căn Sinh, không nhịn được liền hỏi: “Nhà ông chủ là hộ giải tỏa à?”
“Không phải, mà cũng đừng gọi ta là ông chủ nhi.”
“Vậy gọi cái gì? Thiếu gia?”
“Thiếu gia cái con khỉ, gọi ta Trần Căn Sinh là được.”
Triệu Thủy Hồng lắc đầu nói: “Như vậy không được, tôi vẫn là nên gọi ngài là ông chủ hoặc thiếu gia thì hơn.”
Ở trên sân tập có rất nhiều bạn học cũng đang đi tản bộ, cũng có những cặp tình nhân đang tâm tình.
Khi bọn họ nhìn thấy Trần Căn Sinh cùng một cô mỹ nữ cao ráo xinh đẹp đang tản bộ, liền bắt đầu xì xào bàn tán ở sau lưng.
“Trần Căn Sinh rốt cuộc công khai tình yêu rồi, cô này trông còn lớn tuổi hơn Trần Căn Sinh nhiều.”
“Đây là bảo mẫu mà Trần Căn Sinh mới thuê hôm nay.”
“Hả?! Người nghèo bỗng nhiên giàu có đúng là phô trương!”
“Công ty nhà ta giá trị thị trường trăm tỷ, ta còn chưa thuê được một cô bảo mẫu xinh đẹp thế này.”
“Có thể hiểu được, dù sao nghèo quen rồi, bán thuốᴄ cao, mở công ty мạng hot kiếм được mấy ngàn vạn, hơn trăm triệu, tất nhiên sẽ sinh ra tâm lý tiêu dùng trả thù thôi.”
“Hôm nay ta còn thấy hắn lái một chiếc Lamborghini bản thiết kế độc quyền đấy.”
“Tiền của Trần Căn Sinh kiếм được, chắc là mấy ngày nữa cũng tiêu hết sạch thôi.”
Trong tiếng bàn tán của các bạn học, Trần Căn Sinh cùng Triệu Thủy Hồng vừa cười vừa nói chuyện tản bộ, không khí rất nhanh đã trở nên tự nhiên hơn.
Trần Tĩnh Tư chặn Trần Căn Sinh lại.
Trần Căn Sinh hỏi: “Có việc gì?”
“Có chuyện muốn nói.”
Trần Tĩnh Tư liếc mắt nhìn Triệu Thủy Hồng ở bên cạnh.
Trần Căn Sinh nói: “Tránh mặt đi.”
Triệu Thủy Hồng nhanh chóng rời đi về ký túc xá.
Trần Tĩnh Tư đưa tay nắm chặt tay Trần Căn Sinh, vẻ mặt ủy khuất, trông như muốn khóc.
Trần Căn Sinh chỉ tay vào nàng: “Dừng lại, có việc thì nói.”
“Căn Sinh, có thể giúp ta một chút được không?”
“Lão tử giúp ngươi còn chưa đủ sao?”
“Giúp thêm lần cuối cùng đi.”
“Nói đi.”
“Tiêu Hiền gần đây sắp bị công ty đóng băng, cũng là bởi vì hắn húc thսốᴄ ở nơi công cộng bị người của công ty bắt gặp, tất cả các công việc đều bị tạm dừng, thương hiệu có sản phẩm hợp tác với hắn cũng đang muốn tìm hắn bồi thường.”
Những việc này đương nhiên là do Trần Căn Sinh để tam tỷ làm, chính là cho rằng Trần gia không thể kém cỏi đến thế, cho dù là đang yêu đương cũng không được.
Làm mất mặt tổ tiên.
Trần Căn Sinh nói: “Không được thì chia tay, có gì đâu mà lạ.”
Trần Tĩnh Tư thái độ vô cùng kiên quyết: “Ta không muốn chia tay với hắn, ta muốn cùng hắn suốt đời, tay trong tay cùng nhau già đi.”
“Vậy thì ta không giúp.”
Trần Tĩnh Tư kéo Trần Căn Sinh lại: “Ngươi có giúp không?”
“Không giúp.”
“Không giúp thì ta khóc cho ngươi xem.”
“Không giúp.”
“Ta khóc rồi đây!”
Trần Tĩnh Tư vừa nói khóc liền khóc ngay, trong chốc lát hai mắt đã ngấn lệ.
Trần Căn Sinh bĩu môi nói: “Ngươi mà không đi đóng phim thì thật là đáng tiếc.”
“Tiểu thái gia, xin ngươi hãy giúp hắn một chút đi, cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ mắc bệɴh trầm cảm mất.”
“Hắn chẳng phải rất phách lối sao? Coi thường nhà Trần chúng ta.”
Trần Tĩnh Tư biết ngay là Trần Căn Sinh sẽ tức giận, giải thích nói: “Hôm đó hắn thật sự rất mệt.”
“Đừng nói những thứ vô dụng đó, cô nói với hắn nếu muốn tiếp tục làm việc trong giới giải trí thì phải xin lỗi Lão tử, đồng thời phải thật lòng đối xử với cô, nếu dám ngoại tình thì đừng hòng tiếp tục làm trong giới giải trí nữa.”
Trần Tĩnh Tư nói: “Lòng tự trọng của hắn rất cao.”
Trần Căn Sinh vừa trợn mắt lên: “Cô mà còn nói đỡ cho hắn nữa, Lão tử sẽ không giúp đâu.”
“Được, được, được, tôi không nói đỡ cho hắn nữa, ngày mai tôi sẽ để hắn đến xin lỗi cậu.”
………………
Ngày hôm sau, Trần Tĩnh Tư đã đặt trước một bàn đồ ăn ở Ba Thục Thái Quán.
Vì người yêu của mình có thể tiếp tục sự nghiệp vẻ vang trong giới giải trí, nên cô phải mời Trần Căn Sinh ăn một bữa món Tứ Xuyên.
Trần Căn Sinh lái chiếc Lamborghini bản độc dược lao vút tới.
Tiêu Hiền khi nhìn thấy chiếc xe này, đã hối hận vì ngày hôm đó ở Hoàng gia tꞳửu điểɱ đã lạnh lùng đối đãi với Trần Căn Sinh.
Ở trong phòng riêng.
Trần Tĩnh Tư giới thiệu qua một lượt.
Trần Diệp Hào vừa ngồi xuống đã mở miệng cà khịa: “Nghe nói bị công ty đóng băng? Ngươi nghiện tҺuốc lá nặng thế sao? Không biết đi vệ sinh húᴛ sao?”
Tiêu Hiền xấu hổ nói: “Là do tôi làm không đúng, không đủ tự chủ.”
Trần Tĩnh Tư rót trà cho Trần Căn Sinh cùng Trần Diệp Hào: “Hắn biết sai rồi, đừng có nói hắn nữa.”
Trần Căn Sinh trợn mắt nhìn Trần Tĩnh Tư: “Còn không cho ta nói à?”
Tiêu Hiền cười khổ nói: “Có thể nói, tôi quả thực đã sai rồi.”
Trần Diệp Hào chỉ tay vào hắn, không chút khách khí nói: “Tĩnh Tư nhà ta hẹn hò với ngươi, không phải vì ngươi là ngôi sao, cũng không cần cái gì của ngươi cả, nếu ngươi đối xử không tốt với cô ấy, thì Trần Gia nhà chúng ta không dễ chọc đâu.”
Trần Căn Sinh tiếp lời: “Nói thật cho ngươi biết luôn, ngươi có thể tiếp tục làm việc trong giới giải trí hay không, do ta quyết định, nếu ngày nào mà Tĩnh Tư mà không vui, mà đi mách với ta, thì coi như sự nghiệp của ngươi tàn rồi.”
Tiêu Hiền có chút kinh ngạc, cảm thấy lời này có hơi quá, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Trần Căn Sinh thấy hắn không tin, liền lấy điện thoại ra gọi cho tam tỷ một cuộc điện thoại.
“Cho Tiêu Hiền khôi phục lại đi.”
Nói xong liền cúp máy.
Trần Căn Sinh vừa cúp máy, điện thoại của Tiêu Hiền liền vang lên.
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói vui mừng của người đại diện: “Tiêu Hiền, cậu chuẩn bị một chút đi, công ty đã hủy bỏ lệnh cấm vận với cậu, ngày mai tất cả công việc của cậu đều được khôi phục, hơn nữa còn sắp xếp cho cậu hai bộ phim của đạo diễn Trương Quốc Sư, cho cậu làm nam thứ hai.”
Nhận được cuộc gọi này, Tiêu Hiền kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Hắn không thể tin được mà nhìn Trần Căn Sinh: “Ngươi, ngươi làm bằng cách nào vậy?”
Trần Căn Sinh đắc ý nhấp một ngụm trà, cảnh cáo hắn: “Đây chính là thực lực của Trần gia chúng ta, nếu Tĩnh Tư mà khóc, thì ngươi xong đời rồi.”
Trần Tĩnh Tư lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của gia tộc, cảm động sụt sịt.
“Cảm ơn ngươi, tiểu thái gia, ô ô……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận