Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 579: trở lại thời trung học

Chương 579: Trở Lại Thời Trung Học
Bạch Nga gọi điện thoại đến.
Trần Căn Sinh vội vàng bắt máy.
"Bạch lão sư, thế nào rồi?"
"Ta cảm thấy ngươi nên đến Lão Tử Điện một chuyến, có một cổ đông nói chuyện, chắc chắn ngươi sẽ rất hứng thú."
"Được, ta tới ngay."
Trần Căn Sinh lái chiếc Cách Ni Tái Cách đến tòa nhà trụ sở chính của Lão Tử Điện.
Lần nữa nhìn thấy Bạch lão sư, Trần Căn Sinh vẫn có chút ngại ngùng, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Bạch Nga.
Trong văn phòng, Trần Căn Sinh gặp được vị cổ đông kia.
Hắn là khóa dưới của Trần Căn Sinh ở lớp 10, hiện tại đã học năm 2 đại học ở Hỗ Thị.
Trần Căn Sinh bắt tay với hắn: "Bạch lão sư nói với ta, chuyện ngươi nói rất quan trọng?"
"Ừ, chú tôi là một tay buôn thuốc, tôi thấy Tập Đoàn Trục Thục ra tin tức kia, cảm thấy chuyện này có thể sẽ hữu ích với anh."
"Tay buôn thuốc? Là tay buôn thuốc kiểu gì?"
Vị cổ đông này nói đến tay buôn thuốc không phải loại tay buôn nhỏ lẻ, mà là dạng tay buôn lớn chuyên mua bán thuốc quốc tế, mua thuốc giá rẻ ở mấy nước A Tam rồi bán lại cho các quốc gia khác, lợi nhuận tăng gấp mấy chục lần. Những thuốc này không phải là thuốc giả mà là thuốc phỏng chế, dược hiệu không khác nhau là mấy.
"Mấy năm nay chú tôi chuyển thuốc kiếm không ít tiền, mỗi năm có thể kiếm lời khoảng 50 tỷ."
Trần Căn Sinh kinh ngạc: "Nhiều vậy sao? Chủ yếu là chuyển đi đâu?"
"Chủ yếu là chuyển thuốc từ mấy nước A Tam, sau đó bán lại cho Bổng Tử Quốc, Uy Quốc, Nam Việt, vùng Trung Đông, thậm chí là một vài nước ở Châu Âu và Châu Mỹ."
Trần Căn Sinh tỏ ra hứng thú: "Chú của cậu như vậy không phải là buôn thuốc mà là mậu dịch dược phẩm rồi."
"Ha ha ha, nói cho hay thì là mậu dịch dược phẩm, thực chất là lén lút vận chuyển, trốn thuế hải quan các kiểu đấy."
"Chú của cậu bây giờ ở đâu? Tôi muốn gặp ông ấy."
"Hiện tại chú ấy ở trong nước, nói là đang chuẩn bị làm thị trường trong nước."
Trần Căn Sinh cười: "Giúp tôi hẹn ông ấy đi."
"Được, tôi gọi điện thoại cho ông ấy ngay."
Nhờ sự giúp đỡ của vị cổ đông này, Trần Căn Sinh gặp được tay buôn thuốc quốc tế kia.
"Chào anh, tôi là Trương Minh."
Vẻ ngoài của Trương Minh cho thấy ông ta là người vô cùng ranh ma. Mặt mũi có chút gian xảo, người gầy gò, trên tay đeo một chiếc Rolex, vừa giàu lại vừa keo kiệt.
Trần Căn Sinh cười nói: "Chắc không cần tôi nói, anh cũng đoán được tôi tìm anh có chuyện gì đúng không?"
"Chắc là đoán được phần nào, chắc là liên quan đến chuyện Trục Thục Tập Đoàn làm dược phẩm?"
"Ừ, vậy anh có ý kiến gì về chuyện này không?"
Trương Minh biết Trần Căn Sinh đang thăm dò ông ta, ông ta không dám đắc tội với Trần Căn Sinh.
"Trần tộc trưởng nói quá lời rồi, tôi thì có ý kiến gì được chứ, tôi chỉ là một người chuyển thuốc kiếm chút tiền lời thôi mà."
"Nghe con của anh nói, anh muốn làm thị trường trong nước?" Trần Căn Sinh nâng ly rượu, uống một ngụm: "Việc anh chuyển thuốc vào trong nước, tôi không can thiệp, dù sao chuyện này cũng không thể dẹp bỏ được, buôn bán nhỏ lẻ thì cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu anh muốn giúp Trục Thục Tập Đoàn chuyển số lượng lớn thuốc phỏng chế từ A Tam vào thì tôi không thể không quản."
Trương Minh vội nói: "Trần tộc trưởng, ngài đánh giá cao tôi quá rồi, làm gì có chuyện tôi đủ tư cách hợp tác với Trục Thục Tập Đoàn chứ? Hơn nữa chuyện phạm pháp đó tôi cũng không dám làm."
"Vậy ai đủ tư cách?"
"Tam phẩm chế dược!"
"Tam phẩm chế dược? Nói tiếp xem."
"Cổ đông lớn nhất của Tam phẩm chế dược là một phú hào ở A Tam, trên danh nghĩa là sản xuất thuốc, thực chất là lén lút vận chuyển thuốc phỏng chế. Lần này bọn họ liên kết với Trục Thục Tập Đoàn, đợt đầu đã muốn làm 3 triệu chai thuốc điều trị bệnh mãn tính."
Trần Căn Sinh hít một hơi sâu: "Bọn họ đúng là gan lớn, thị trường tiêu thụ không nổi thì chắc chắn sẽ bị các ban ngành chú ý."
"Ha ha ha, đó chính là chỗ cao minh của bọn chúng đấy, 3 triệu chai thuốc này đưa vào Hoa Hạ không phải để đổ vào thị trường mà là để trong kho của Tam Phẩm Chế Dược rồi thay đổi bao bì, dán mác Tam phẩm chế dược, rồi tung ra thị trường, bán với giá thấp nhất."
Trần Căn Sinh cảm thán: "Chiêu này thật sự không ngờ tới."
Trương Minh hỏi: "Trần tộc trưởng, cháu tôi là người của Lão Tử Điện, tôi tuyệt đối không có ý định đối đầu với ngài. Nếu có gì muốn phân phó, ngài cứ nói."
"Ngược lại là không có gì muốn anh làm, nhưng tôi vẫn phải nói trước với anh, không nên có bất cứ liên hệ gì với gia tộc Rowle, kẻ thù của bọn họ là kẻ thù của tôi, tôi lo sẽ liên lụy đến anh."
"Trần tộc trưởng cứ yên tâm, loại hàng như gia tộc Rowle tôi còn chẳng thèm để ý đâu. Tôi còn mong Trần gia các ngài có thể ngồi lên vị trí Chí Tôn gia tộc, có vậy thì người Hoa chúng ta ở các nước mới có chỗ dựa."
Trần Căn Sinh đứng dậy bắt tay với ông ta rồi tiễn ông ta ra về.
Trần Căn Sinh lái xe chở Bạch Nga về Lão Tử Điện.
Bạch Nga muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Trần Căn Sinh nói: "Thắng Nguyệt mang thai rồi."
"A?! Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi, như vậy nàng cũng có thể chung sống hòa bình với Ảnh Muội Nhi."
Trần Căn Sinh nghi ngờ hỏi: "Chị nói thật đấy chứ? Trước kia Thắng Nguyệt không có thai thì gần như là không cho Ảnh Muội Nhi gọi điện thoại, cũng không nói gì với Ảnh Muội Nhi trước mặt tôi. Vậy mà từ khi có thai, ngày hôm đó cô ấy liền thu xếp hành lý đi Nam Hải. Tâm tư của phụ nữ thật kỳ quái."
Trần Căn Sinh đúng là một tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm.
Bạch Nga cười cười: "Mặc kệ các nàng làm gì hay có tâm lý gì kỳ lạ, đơn giản chỉ là vì yêu anh hơn mà thôi."
Một câu khiến Trần Căn Sinh không biết trả lời thế nào.
Trần Căn Sinh chợt cảm thấy Ảnh Muội Nhi và Hiên Viên Thắng Nguyệt đều mang thai, có vẻ lại tàn nhẫn với Bạch Nga.
Bạch Nga hỏi: "Tối nay cùng nhau liên hoan nhé? Ngày mai là tết Đoan Ngọ, nhiều thành viên đều được nghỉ. Bây giờ bọn họ đều học đại học cả rồi, có ít thời gian về."
"A?! Tết Đoan Ngọ á? Nhanh vậy sao, một năm đã qua một nửa rồi. Tối nay tôi làm chủ, làm một bữa tụ tập hoành tráng."
Từng ở Tử Kim Quốc Tế Học Giáo.
Trần Căn Sinh mà tổ chức tụ tập thì luôn thuê sân bóng đá, làm tiệc nướng, mời cả minh tinh biểu diễn.
Khi đó Trần Căn Sinh vô lo vô nghĩ, muốn làm gì thì làm nấy.
Bây giờ thì không được, mọi hành động của Trần Căn Sinh đều đại diện cho Trần Gia.
Thế nhưng Trần Căn Sinh vẫn muốn làm lại một lần.
Đến buổi tối, tại sân vận động của Hỗ Thị.
Trần Căn Sinh đã chi 5 triệu để thuê một buổi tối.
Mời đến những đầu bếp cao cấp đến từ phương Tây và Trung Quốc.
Một chiếc xe tải chở đến đủ các loại nguyên liệu nấu ăn cao cấp.
Ong ong ong...
Từng chiếc xe thể thao hạng nhất chạy tới, chẳng khác nào một cuộc triển lãm xe khiến người ta hoa cả mắt.
Loại xe thấp nhất cũng là một chiếc Mercedes-AMG G 63.
Lần này Trần Căn Sinh không hề hạn chế bọn họ, muốn gọi bao nhiêu người thì cứ gọi.
Những thành viên nữ thường dẫn theo ba bốn cô bạn thân tham gia buổi tụ tập có lẽ cả đời cũng không có cơ hội tham gia lần nữa.
Thành viên nam thì lợi hại hơn, trong xe chở theo bốn năm cô em học muội, học tỷ.
Sân vận động chứa 8 vạn người, giờ phút này cũng đã có hơn ba trăm người.
"Điện chủ! Chúc mừng ngài có tin vui nha."
"Rễ ca, nhớ muốn chết đi được."
Từng nam nữ thành viên thi nhau ôm Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh cố tình tỏ vẻ mặt chán ghét: "Đừng ôm nữa, cứ như sắp sinh ly tử biệt đến nơi ấy, tự tìm chỗ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận