Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 316: 66 cái cháu trai

Chương 316: Sáu mươi sáu đứa cháu trai
Không khí bao trùm một vẻ ngưng trọng.
Bởi vì trong ba người đàn ông này, có cả cháu trai của Thủy Ba tiên sinh.
“Tiểu Bong Bóng, đừng mang cảm xúc vào đây.” Người đàn ông lớn tuổi nhất lên tiếng.
Tiên Lộ giới thiệu: “Vị này là Hoàng Đường Chủ, đường chủ của bộ phận hậu cần Quân Thần.”
Trần Căn Sinh bắt tay với ông ta: “Chào ngài.”
Qua lời giới thiệu của Tiên Lộ, Trần Căn Sinh biết được, hai người kia chính là cháu trai của Thủy Ba tiên sinh, Bong Bóng và Thủy Lãng.
Hai thanh niên tài tuấn này là những mũi nhọn của Quân Thần Điện, tuổi còn trẻ đã làm đội trưởng, tương lai thăng lên đường chủ cũng nằm trong tầm tay.
Bong Bóng và Thủy Lãng chỉ là hai trong số sáu mươi sáu người cháu trai của Thủy Ba tiên sinh, còn có những người cháu trai khác ưu tú hơn bọn họ.
Ngược lại, Thủy Ba tiên sinh chỉ có vỏn vẹn mười người cháu gái.
Hơn nữa từng người đều không được chào đón, chỉ có mẹ của họ yêu thương, còn cha thì chẳng thèm nhìn tới.
Tư tưởng của cả nhà này đều thật khác người.
Bong Bóng và Thủy Lãng là anh em sinh đôi, có phần được Thủy Ba tiên sinh yêu thương hơn.
Tiên Lộ gọi một bàn đầy món ngon, lại gọi thêm hai bình Mao Đài Kim Lá Quế, mỗi bình có giá trị hơn ba vạn.
“Hoàng Đường Chủ, ngài vừa nói rồi đấy, cảm xúc không thể ảnh hưởng đến công việc, mấy ngày trước Rễ Sinh và Thủy Ba tiên sinh đúng là có chút hiểu lầm, ta xin lỗi thay hắn với hai huynh đệ Bong Bóng, Thủy Lãng.”
Tiên Lộ uống rượu rất hào phóng, bưng một ly rượu lên, uống cạn một hơi.
Hoàng Đường Chủ xua tay ngăn Tiên Lộ lại: “Tiên Lộ tiểu thư, chuyện này không ảnh hưởng đến việc hợp tác, cô là khách quý mà Quân Thần Điện chúng tôi mời tới, lại còn là chuyên gia y học trẻ tuổi nhất toàn cầu, chuyện gì cũng dễ thương lượng thôi.”
Tiên Lộ lại quay sang nói với Trần Căn Sinh: “Rễ Sinh, cậu cũng bưng một ly lên đi, xin lỗi hai huynh đệ Bong Bóng, Thủy Lãng đi.”
Xin lỗi? Đời này Trần Căn Sinh khó lòng mà xin lỗi được.
Trần Căn Sinh nói: “Ta nghĩ rằng nếu hai vị đã là mũi nhọn của Quân Thần Điện, hẳn là có công phu phi phàm phải không? Nam nhi đại trượng phu, nắm đấm mạnh mới là đàn ông thật sự.”
Bị Trần Căn Sinh nói trúng tim đen, hai người này đúng là Võ Sĩ.
Nhất là sau khi xem video Trần Căn Sinh thi đấu võ thuật với Đạo Hợp Tinh trước đó, họ càng xem Trần Căn Sinh như mục tiêu của mình.
Quân Thần Điện lại có một cơ sở huấn luyện đỉnh cao thế giới, cho dù là thương pháp, lực lượng, tốc độ đều có thầy giáo chuyên nghiệp.
Hơn nữa, họ còn hợp tác lâu dài với Nữ Thần Điện để bồi dưỡng nhân tài.
Bong Bóng, Thủy Lãng hai huynh đệ may mắn được tiếp thụ huấn luyện ở Nữ Thần Điện, Nữ Thần Điện đã đặc chế cho hai anh em một bộ công phu phối hợp.
Bong Bóng lập tức bị khơi dậy lòng hiếu thắng: “Được thôi! Nếu ngươi đã nói thế, vậy thì chúng ta đành phải ứng chiến vậy.”
Thủy Lãng nói: “Anh, để em đối phó với tên này, để trả thù cho ông nội.”
Bong Bóng nói: “Anh là anh, để anh ra tay trước.”
Trần Căn Sinh cười tủm tỉm: “Hai vị có thể cùng lên.”
“Mẹ nó, ngươi cũng quá khoác lác đi?”
Trần Căn Sinh nhìn về phía Hoàng Đường Chủ: “Hoàng Đường Chủ không để ý chứ?”
Hoàng Đường Chủ nói: “Hôm nay chúng ta chỉ ăn cơm, không cần đánh đấm gì cả, nhưng mà Quân Thần phải có khí phách, các ngươi có thể chọn một sân bãi thích hợp khác rồi đánh một trận.”
Bong Bóng chỉ vào Trần Căn Sinh: “Có dám đánh ở trụ sở huấn luyện của chúng ta không?”
Trần Căn Sinh thừa cơ muốn chút hồi báo: “Ta thì lúc nào cũng không có vấn đề, nhưng thua như thế nào? Thắng như thế nào? Chúng ta phải có thỏa thuận mới được.”
Bong Bóng mạnh miệng nói: “Đánh thắng được hai anh em chúng ta rồi tính.”
Trần Căn Sinh lắc đầu: “Vậy ta không đánh, phải nói rõ tiền cược trước đã, ta ra tay hơi đắt đấy.”
Thủy Lãng nói: “Nếu như ngươi có thể đánh thắng được hai anh em chúng ta, chuyện hợp tác bọn ta sẽ cho phép.”
Trần Căn Sinh lại nhìn về phía Hoàng Đường Chủ: “Hoàng Đường Chủ, hai người họ nói có tính không?”
Hoàng Đường Chủ nói: “Có thể, vốn dĩ Ba Thục Sinh Vật Khoa Kỹ Tập Đoàn cũng đang tích cực tranh thủ, nhưng ta thấy cậu có giá trị hơn một chút.”
Trần Căn Sinh rất mạnh, công phu lại cao, nếu hợp tác với Trần Căn Sinh, đến lúc đó Quân Thần Điện cũng có thể đưa ra vài yêu cầu nhỏ, tỉ như huấn luyện Quân Thần chẳng hạn.
Trần Căn Sinh nhếch mép cười: “Được thôi, ngày mai buổi sáng, ta sẽ đến trụ sở huấn luyện.”
Uẩn khúc trong lòng Trần Căn Sinh cuối cùng cũng được giải tỏa.
Ăn cơm.
Một bàn đầy món ngon, Trần Căn Sinh vui vẻ cũng không còn căng thẳng nữa.
Ăn thả phanh, tướng ăn như hổ đói của hắn làm bọn họ kinh hãi.
Trần Căn Sinh nói: “Muốn mạnh mẽ thì nhất định phải có một cái dạ dày sắt, bổ sung càng nhiều dinh dưỡng, có một thân thể cường tráng mới được.”
Thủy Lãng và Bong Bóng đều ngây người, bởi vì phương pháp này của hắn giống y như phương pháp của Hiên Viên Thắng Nguyệt.
Trước kia lúc huấn luyện thể chất tại trụ sở huấn luyện của Nữ Thần Điện, bọn họ cũng dùng phương pháp này, bữa nào cũng ăn thịt bò, thịt dê, gặm xương cốt.
Mỗi bữa ăn đều phải giữ ở mức trên năm cân thịt bò, năm cân thịt dê.
Thậm chí có người ăn đến mức nôn ra, không kiên trì được, phải dùng thuốc tiêu thực để ăn như đồ ăn vặt.
Tướng ăn của Trần Căn Sinh bắt đầu thực sự hù dọa bọn họ.
“Tên này không sợ ăn đến mức bể bụng à?”
“Mấy thứ này tính là cái đinh gì chứ, nhiều nhất là lúc ta một ngày ăn một con dê, hai con gà quay, bốn con thỏ cay.”
Hoàng Đường Chủ bưng chén rượu lên, sợ hãi than: “Trần tiên sinh đúng là kỳ nhân vậy.”
No nê ăn một bữa, Trần Căn Sinh và hai gã nhị hóa nhà Thủy Gia hẹn ngày mai đánh nhau.
Trần Căn Sinh đang chạy bộ trên đường, Tiểu Hạc lái chiếc Lao Tư Lai Tư chậm rãi đi theo bên đường.
Tiểu Hạc một tay vịn vô lăng, hỏi: “Thiếu gia, Ảnh tỷ tỷ, Dương Bảo Bối, Thủy Ngọc, cậu cảm thấy em nên ở bên ai đây?”
Trần Căn Sinh hỏi: “Ảnh muội mà tiếp nhận cậu à?”
“Không có, bây giờ em còn không dám ngủ trong phòng cô ấy nữa, toàn là thằn lằn, rắn, nhện.”
Trần Căn Sinh nói: “Tùy cậu, không hiểu tình cảm giữa các cô gái.”
Tiểu Hạc thở dài một tiếng: “Dương Bảo Bối và Thủy Ngọc đều không thể rời xa em, vừa rồi em nhận được điện thoại của Dương Bảo Bối, cô ấy vừa xong buổi thu chương trình, muốn em cùng đi ăn đồ Tây.”
Mặt Trần Căn Sinh đầy mồ hôi: “Hai người các cô là ý gì? Ma sát ma sát à?”
“Trong đó niềm vui thú anh không hiểu được, em thấy con trai rất bẩn, cho nên mới thích con gái thôi.”
“Vậy ý của cậu là ta cũng bẩn à?”
“Anh sạch sẽ hơn bọn họ nhiều.”
Hai mươi cây số lộ trình, Trần Căn Sinh chạy hết cả đoạn đường.
Ở cửa trường, Thủy Ngọc đang ngồi trên một chiếc ghế dài, tay bưng hai ly trà sữa, đợi Tiểu Hạc.
Trần Căn Sinh liếc mắt nhìn Thủy Ngọc, tiếp tục chạy bộ.
Thủy Ngọc đứng lên nói: “Trần Căn Sinh, tôi có lời muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
“Ân oán giữa hai chúng ta, đừng liên lụy đến tình cảm giữa tôi và Tiểu Hạc, được không?”
“Ân oán gì giữa hai chúng ta chứ? Ta có ân oán với ông nội ngươi mà.”
Trần Căn Sinh không muốn nói quá nhiều với Thủy Ngọc này, dù sao cô ta ở Thủy Gia cũng không dễ chịu gì, dù ba mẹ không ném cô ta lên núi thì chắc chắn cô ta cũng có một tuổi thơ nghĩ lại mà kinh hãi.
Trần Căn Sinh vừa muốn đi, lại đứng vững, rất nghi ngờ hỏi: “Tiểu Hạc đã dùng trò xiếc gì mà khiến cho cô trong một hai ngày ngắn ngủi mà lại thích nó vậy? Xu hướng giới tính của cô cũng là thích nữ à?”
Thủy Ngọc xấu hổ cúi đầu xuống: “Tôi, tôi ban đầu cho rằng mình thích con trai, từ khi gặp Tiểu Hạc, tôi mới biết người tôi thích là con gái.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận