Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 838: Phác gia Phác Bất Thành

Chương 838: Phác Gia Phác Bất Thành Trần Căn Sinh bất chấp tốn bao nhiêu tiền, muốn trong thời gian ngắn nhất cho ra được loại dược phẩm tế bào ung thư này. Trần Căn Sinh trịnh trọng nói: “Các ngươi có thể tự mình lập đội, hoặc là những người các ngươi này cùng nhau lập một đội, chỉ cần trong thời gian ta quy định nghiên cứu ra được thuốc trị ung thư tế bào, ta sẽ thưởng cho đội đó 500 triệu tệ.” Chút tiền đó đối với Trần Căn Sinh mà nói chỉ như muối bỏ biển, nhưng với những người này thì lại là con số trên trời, có người cả đời còn chưa kiếm được 100 triệu. Nghe được khoản thưởng này, ai nấy đều hưng phấn như phát cuồng. “Trần Tộc trưởng, ngài nói trước về thời hạn của ngài đi ạ.” “Một tháng.” “Cái này, thời gian này có hơi ngắn, mặc dù những công thức này đều có sẵn, nhưng muốn nó trở thành một loại thuốc đưa vào sử dụng được, thì phải trải qua hàng loạt nghiên cứu và thử nghiệm, chỉ cần sơ sẩy chút thôi là sẽ chết người ngay.” “Đúng vậy, mà trong thời gian ngắn như vậy muốn đưa thuốc tế bào vào sử dụng thì Cục Quản lý Dược phẩm cũng không duyệt đâu.” Trần Căn Sinh nói: “Các ngươi chỉ phụ trách nghiên cứu và thử nghiệm thôi, việc còn lại cứ giao cho Trần Căn Lâm xử lý, cần gì có nấy, chúng ta có phòng thí nghiệm hiện đại nhất thế giới, các ngươi cứ thoải mái sử dụng, kinh phí thì càng không phải lo, ta chỉ cần các ngươi có thể hoàn thành trong vòng một tháng.” “Việc này tuyệt đối không thể nào.” “Ta nói có thể là có thể.” Trần Căn Sinh nói một cách dứt khoát: “Các ngươi cứ cố hết sức mà nghiên cứu đi.” Nói xong, Trần Căn Sinh đứng dậy rời khỏi phòng họp. Trần Căn Lâm cười tít mắt nói: “Thời gian tính từ hôm nay, các vị tự đi lập đội, hoặc là mọi người cùng nhau tạo thành một đội, sau khi lập xong đội thì xin kinh phí với ta, qua xét duyệt tiền sẽ rót vào tài khoản được chỉ định.” Bọn họ đều là những người có địa vị, những tinh anh trong giới y học. Cùng người khác lập đội, thà rằng bọn họ liên kết thành đội. Có người đề nghị: “Trước hết những ai am hiểu về tế bào học xin giơ tay lên, vì dù sao thì cái này chủ yếu nghiên cứu về tế bào.” Trần Căn Sinh bên này đã lên máy bay riêng để đi đến hỗ thị. Hiên Viên Thắng Nguyệt đã sớm đợi Trần Căn Sinh trong văn phòng. Hiên Viên Thắng Nguyệt thấy Thạch Mặc Vân cũng đi vào, sắc mặt liền "sầm" xuống: “Ngươi đi ra ngoài trước.” Thạch Mặc Vân mặt đầy không cam tâm nói: “Ta đến văn phòng cha nuôi thì có sao đâu? Chẳng lẽ là không được?” “Hiện tại ta có chuyện muốn nói với lão công ta, ngươi về trước đi.” Trần Căn Sinh nói: “Ngươi đi ra ngoài trước đi.” “Dạ.” Thạch Mặc Vân chỉ nghe lời Trần Căn Sinh, hừ lạnh một tiếng với Hiên Viên Thắng Nguyệt rồi quay người ra khỏi văn phòng. Hiên Viên Thắng Nguyệt tức giận nói: “Thấy chưa? Con nhóc này chả coi ta ra gì cả, lão công, ta thật không hiểu tại sao ngươi lại muốn nhận một kẻ địch làm con gái nuôi.” Trần Căn Sinh cười nói: “Trong cuộc chiến tài chính lần này nó cũng bỏ ra không ít sức lực, nếu như không có nó vạch trần những bê bối của nhà Rowle, cổ phiếu nhà Rowle cũng đâu có giảm mạnh, chúng ta cũng đâu có lời.” Hiên Viên Thắng Nguyệt không hề che giấu sự chán ghét Thạch Mặc Vân trong lòng: “Dù sao thì ta cũng không chào đón nó.” Trần Căn Sinh hỏi: “Không phải em nói có chuyện muốn nói với anh sao?” “Đúng là muốn đến báo cho anh biết chúng ta hiện tại tổn thất bao nhiêu tiền.” “Ừm, cuộc chiến tài chính còn chưa kết thúc mà.” “Em chỉ báo trước với anh thôi, mấu chốt là bên kế toán cũng không còn nhiều tiền.” Thực ra không cần báo cáo, Trần Căn Sinh cũng đã đoán được sơ bộ về số tiền đã mất. Hiên Viên Thắng Nguyệt đưa bản báo cáo tài chính chi tiết ra: “Từ lúc bắt đầu cuộc chiến tài chính đến giờ, chúng ta đã lỗ 4800 tỷ, trong đó lỗ chứng khoán mất 2000 tỷ hơn, còn lại đều là chi tiêu, linh tinh đủ thứ đều ghi chép đầy đủ cả.” Hiên Viên Thắng Nguyệt đang nói là tiền tệ RMB. Trong đó rất nhiều tiền đã bốc hơi trên thị trường chứng khoán. Thứ hai là tiền chi cho Trần Lão Đại. Trần Lão Đại ở Ưng Quốc ra sức đầu tư, ngày nào cũng mở tiệc tùng, chiêu đãi tinh anh, quan chức quyền quý các giới. Mỗi ngày mời gái đẹp, ngành nghề gì cũng có. Hoặc là nữ minh tinh Hollywood, hoặc là các đóa hoa kiều diễm của Ưng Quốc. Trần Lão Đại thậm chí còn gọi cả mỹ nữ của nhà Kim Đới San đến. Nhà Kim Đới San quen biết rất nhiều mỹ nữ, mỗi ngày đều có họ dẫn mối cho Trần Lão Đại để đưa đến hết các mỹ nữ ở toàn châu Âu và Mỹ. Mỗi ngày tiệc tùng đều phải tiêu tốn hàng triệu đô la. Tóm lại là mở tiệc liên tục hơn một tuần lễ. Trần Lão Đại dựa vào tài ăn nói khôn khéo đã kết giao được rất nhiều quan to quý nhân. Cũng đầu tư rất nhiều vào công ty khoa học kỹ thuật. Bên gia tộc cũng không giới hạn tiền bạc chi cho Trần Lão Đại. Chỉ cần cô nàng trụ được ở Ưng Quốc thì cứ tự nhiên tiêu tiền của gia tộc. Hơn nữa, các công ty điện thoại của Hoa Hạ đều đã đạt thành hiệp nghị là không mua chip của công ty con của nhà Rowle nữa. Chip do Hoa Hạ tự nghiên cứu còn lâu mới có thể sánh với Ưng Quốc. Lúc này, Trần Căn Sinh cần phải ra mặt. Dù sao thì chính hắn là người đã liên kết tất cả các công ty. Cho nên, Trần Căn Sinh nhất định phải tìm các công ty lớn trong nước hợp tác. Trần Căn Sinh không còn cách nào khác, phải tự thân đến Tứ Hưng Tập đoàn. Bây giờ Phác Tuấn Hi vẫn chưa thực sự nắm quyền làm chủ, nên chuyện này không thể quyết định. Tứ Hưng Tập đoàn còn một nhân vật cấp bậc nguyên lão, người đó mới thực sự là người nắm giữ Tứ Hưng Tập đoàn. Nếu như có thể hợp tác hoặc là để Phác Tuấn Hi nắm quyền, thì chuyện này sẽ rất dễ. Trần Căn Sinh sẽ làm người ở giữa kết nối, để Tứ Hưng Tập đoàn hợp tác với một số công ty công nghệ chip lớn trong nước. Từ đó thúc đẩy ngành chip trong nước phát triển, đây cũng là công lao mà Trần Căn Sinh đem lại cho Hoa Hạ. Nếu không được nữa thì mẹ nó thu mua luôn! Khi máy bay riêng của Trần Căn Sinh đáp xuống thủ đô, đích thân Phác Tuấn Hi đã đến đón. Cùng đi còn có Hiên Viên Thắng Nguyệt, Thạch Mặc Vân và một đám tùy tùng, những người này đều là người của các công ty công nghệ trong nước. Trần Căn Sinh ở tại khách sạn năm sao của nhà mình. Trần Căn Sinh trước tiên gọi Phác Tuấn Hi vào phòng, hỏi thăm về tình hình của Tứ Tinh Tập Đoàn hiện tại. Phác Tuấn Hi nói: “Người nắm quyền thật sự của Tứ Hưng Tập đoàn là đại bá của tôi, ông ta cũng là anh trai của Phác Bất Cú, ông ta sở hữu 35% cổ phần, cao nhất, tên là Phác Bất Thành.” “Tính cách của người đó thế nào?” “Một kẻ hoàn toàn là hỗn đản, chỉ biết tư lợi, trong mắt ông ta chỉ có tiền, thậm chí có lúc vì tiền mà không cần cả tình thân.” Trần Căn Sinh hít sâu một hơi: “Hay lắm, chẳng lẽ gã này là một cái thùng sắt?” Phác Tuấn Hi cười khổ nói: “Tôi tiếp xúc với ông ta không nhiều, từ sau khi tôi lập ra một gia tộc Phác Thị khác thì ông ta càng không ưa tôi.” “Xem ra ta phải nghĩ cách khác thôi.” Hiên Viên Thắng Nguyệt nhìn đồng hồ: “Lão công, đúng là hẹn gặp mặt ở biệt thự của ông ta vào 8 giờ tối nay.” Phác Tuấn Hi lại nói: “Trần tộc trưởng, còn một việc nữa, ông ta rất thân thiết với nhà Rowle, có thể nói là thuộc hàng chó săn.” “Ai da, nếu là chuyện bình thường thì ông đây thực sự không muốn dây dưa gì với loại chó săn này.” Đến tám giờ tối. Trần Căn Sinh ngồi xe Rolls Royce, đúng giờ tới nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận