Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 400: sử thượng thứ nhất xa xỉ 2

Chương 400: Đệ nhất xa xỉ trong lịch sử 2
Có một nam sinh cầm máy ảnh DSLR, hình như là cố ý muốn chụp ảnh cho Trần Tĩnh Tư vậy.
Trần Diệp Hào khẽ nói: “Cậu ta cũng là học sinh trường quốc tế Tử Kim, học cùng lớp với Trần Tĩnh Tư, năm sau sẽ tốt nghiệp cấp ba, nhà làm công ty mậu dịch, có mấy cảng biển ở Chu Sơn, Lỗ Tỉnh, và khu vực xung quanh, chiếc du thuyền xa hoa này là của công ty du lịch nhà cậu ta.”
Trần Căn Sinh ngạc nhiên nói: “Ghê gớm vậy, sao ta chưa từng nghe nói đến?”
“Tương đối kín tiếng thôi, làm người nhút nhát, với lại, nhà người ta có tiền hơn nữa cũng không có tiền bằng anh đâu, chưa nghe nói cũng là bình thường.”
“Có phải cậu ta thích Trần Tĩnh Tư không?”
“Thích phải biết, hơn nữa cậu ta cao tay lắm, không dây dưa lằng nhằng, luôn luôn xuất hiện đúng lúc Trần Tĩnh Tư cần.”
Trần Căn Sinh cảm thán nói: “Cậu nhóc này có chút bản lĩnh đấy.”
Quả nhiên, trình độ chụp ảnh của cậu ta cũng rất cao, chụp cho Trần Tĩnh Tư mấy tấm hình mang đậm chất nghệ thuật, tấm nào Trần Tĩnh Tư cũng rất thích.
Trần Tĩnh Tư thấy Trần Căn Sinh và Trần Diệp Hào ghé đầu thì thầm to nhỏ, liền biết hai người họ chắc chắn đang bàn tán gì.
“Này, hai người đang nói xấu ta đó hả?” Trần Tĩnh Tư đi đến trước mặt Trần Căn Sinh, giới thiệu: “Giới thiệu một chút, cậu ấy tên Ngụy Nguy, ba cậu ấy là chủ tịch tập đoàn mậu dịch Tứ Hải.”
Ngụy Nguy cười nói: “Điện chủ, chào anh.”
“Gì mà điện chủ, cứ gọi Căn Ca là được.”
“Ba tôi nói bảo tôi học tập theo anh, tôi nhất định sẽ cố gắng học.”
Trần Căn Sinh bĩu môi: “Học theo ta? Ta thấy là để cậu học theo Trần Tĩnh Tư thì có.”
Mặt Ngụy Nguy đỏ lên: “Cũng là học theo Trần Tĩnh Tư ạ.”
Trần Căn Sinh vỗ vai cậu ta: “Không trêu cậu nữa, chắc đầu bếp cũng làm xong cơm rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Trong nhà ăn của du thuyền xa hoa.
Các bạn học và nhân viên lần lượt vào phòng ăn.
Trần Căn Sinh cầm micro nói: “Phòng có thể không đủ, mỗi phòng phải ở hai người, tối nay ăn ngon uống ngon, chơi cho thoải mái, chơi thâu đêm cũng không sao.”
“A!! Tốt!”
“Căn Ca đỉnh quá.”
“Mang thức ăn lên đi.”
Một vị bếp trưởng người nước ngoài tiến lên cười nói: “Món đầu tiên là kim cương xanh trong biển cả, cá ngừ vây xanh, chúng tôi làm ra 50 cuốn, mỗi cuốn đều có trứng cá muối trắng, mỗi cuốn có giá khoảng 7 vạn tệ.”
Nếu chỉ đơn thuần là một bàn ăn thì không có gì đáng nói.
Nhưng làm 50 bàn cá sống thái mỏng ăn kèm trứng cá muối cao cấp thì đúng là quá mức hào phóng.
Các phục vụ bưng đĩa thức ăn vào phòng ăn.
Bếp trưởng lại tiếp tục giới thiệu: “Món thứ hai là gan ngỗng ăn kèm nấm truffle trắng, các vị cũng biết nấm truffle trắng mỗi kg có giá khoảng 50.000 tệ, mà lại còn có tiền chưa chắc mua được, chúng tôi làm 30 cuốn.”
Trần Căn Sinh nhìn chút lát cá sống thái mỏng, căn bản không đủ nhét kẽ răng.
“Có cơm hay không? Hay suất ăn lớn ấy?”
“Có ạ! Chúng tôi làm 60 phần Phật nhảy tường.”
“40 phần hải sản trân bảo, dùng nguyên liệu gồm nấm truffle trắng, trứng cá muối, vàng lá, bốn con bào ngư, và một con tôm hùm lớn được phủ bột vàng.”
“Tiếp theo sau đó là sườn bò thuần chủng Nhật Bản, ăn kèm sốt nấm cục đen, mỗi cuốn trị giá 13.000 RMB, tổng cộng 124 cuốn, tức là mỗi người một phần.”
Trần Căn Sinh nghe vị bếp trưởng này báo cáo, ruột gan đau như cắt, tim thì nhỏ máu.
Lúc này Dương Thải Phi bảo các bạn học mang rượu vang đỏ, champagne, rượu mạnh các loại lên, tổng cộng hơn 40 chai.
“15 chai rượu vang đỏ hảo hạng, tổng giá trị 4.700.000 tệ, còn 50 chai bia Weihenstephaner, mỗi chai 6.000 tệ, champagne, rượu Rémy Martin Louis XIII, rượu brandy các loại có tổng giá trị khoảng 3.900.000 tệ, tổng cộng khoảng 10 triệu tệ đó, anh cho em 10 triệu là được.”
Trần Căn Sinh hét lớn: “Mẹ nó, chỉ nhiêu đó thôi mà 10 triệu?”
Dương Thải Phi cười hì hì: “Đây là anh nói đó, chúng ta thoải mái vung tiền, em và lão công của em quen biết nhiều, tìm mua được từ mấy người bạn chuyên sưu tầm rượu, toàn là rượu quý hiếm cả đấy.”
Ánh mắt Trần Căn Sinh rơi vào một thanh niên hơi mập bên cạnh Dương Thải Phi, người này lớn hơn bọn họ 5 tuổi, tướng mạo cũng bình thường, nếu không phải gia thế có chút quyền thế thì chắc gì cưới được vợ.
Dương Thải Phi giới thiệu: “Lão công em, Khương Vũ.”
Khương Vũ giơ ly rượu lên: “Trần t·h·iếu, anh khỏe, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”
“Đừng có Trần t·h·iếu gì cả, nghe khách sáo quá, đã tới đây rồi thì đều là bạn bè.” Trần Căn Sinh cầm ly rượu đỏ lên: “Cũng cảm ơn anh đã giúp đỡ Lão t·ử Điện, cạn ly.”
Khương Vũ được sủng ái mà kinh hãi, vốn nghĩ Trần Căn Sinh khó gần, bởi vì trên diễn đàn, trên trang mạng xã hội cũng thấy tin tức liên quan đến Trần Căn Sinh.
Chém giết khắp nơi, chỉ cần đắc tội đến hắn thì không c·h·ế·t cũng tàn phế, tương đối k·h·ủ·n·g b·ố.
Khương Vũ lại rót một ly brandy, bị Dương Thải Phi ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Khương Vũ, đừng để ta khinh thường anh, Trần Căn Sinh ghét nhất là người khác nịnh bợ, đừng làm ta mất mặt.”
Khương Vũ ngượng ngùng cười một tiếng, đặt ly rượu xuống.
Việc hắn được tham gia buổi tụ tập này chắc chắn là cảm thấy rất vinh hạnh, bởi vì những người đang ngồi đều là phú nhị đại, bạch phú mỹ, mỗi nhà tài sản đều vài tỷ tệ, dạng tụ họp nào có thể tập hợp được nhiều phú nhị đại như vậy chứ.
Chỉ có Lão t·ử Điện mới có bản lĩnh này.
Trần Diệp Hào đứng dậy nói: “Tôi đề nghị, chúng ta cùng nhau nâng ly, mời tiểu thái gia một chén.”
“Nhất định phải mời một chén, trên đời này người tôi bội phục nhất chính là Căn Ca.”
“Trừ cha mẹ ra, người tôi kính trọng nhất chính là Căn Ca.”
“Không có Căn Ca, tôi vẫn chỉ là một tên phú nhị đại ăn chơi thôi.”
“Đúng đó, chính Căn Ca đã dẫn dắt chúng ta phát tài.”
Trần Căn Sinh nghe mấy câu này, đắc ý nói: “Sau này cứ đi theo ta, đảm bảo các cậu có kiếm tiền không hết, nhưng điều kiện tiên quyết là các cậu phải dám vung tiền.”
Chỉ cần Trần Căn Sinh muốn làm dự án nào thì đều không có chuyện không thành công.
Hắn có hơn 90 phú nhị đại trong Lão t·ử Điện, gia tộc của những phú nhị đại này trải rộng trong nhiều ngành nghề, đây chính là mạng lưới quan hệ của Trần Căn Sinh.
Việc lúc trước thành lập Lão t·ử Điện chính là một lựa chọn sáng suốt nhất.
“Cạn ly.”
Mọi người cùng nhau nâng ly, lại rót một vòng, vậy là đã hết bảy, tám bình rượu vang đỏ.
“Các bạn vui vẻ nhé!”
Lúc này, ba ca sĩ đang nổi tiếng trong giới giải trí xuất hiện.
Trần Căn Sinh ngạc nhiên hỏi: “Sao các nàng lại ở đây?”
“Em mời đó, phí biểu diễn cũng không cao, mỗi người 5 triệu thôi.”
“Trời... Ngọa Tào! Không bằng ta hát cho mấy người nghe.”
“Không chỉ có vậy đâu, còn có nhóm nhạc Bách Biến nữa đó.”
Trần Căn Sinh bĩu môi: “Các cậu đúng là đám phú nhị đại biết vung tiền, ta xin bái phục.”
Bách Biến là nhóm nhạc nữ hot nhất nước, phí ra sân cao tới 8 triệu.
Tuy Trần Căn Sinh là cổ đông của Công ty truyền thông Ngũ Kiếm Khách, nhưng trong chuyện này hắn cũng không được miễn phí, dù sao còn có các cổ đông khác mà.
Trần Căn Sinh ăn xong một miếng bít tết, một bát Phật nhảy tường cũng đã hết, như vậy vẫn không đủ để Trần Căn Sinh nhét kẽ răng.
“Mấy người cứ nói đi, còn món xa xỉ nào không? Mang hết lên.”
Các phục vụ viên lại bưng đồ ăn vào phòng ăn.
“Hải sâm lạnh ăn kèm bào ngư, tổng cộng 40 cuốn.”
“Cá mú đỏ hấp tự nhiên, tổng cộng 15 con, mỗi con 4 cân, tổng cộng hết 780.000 tệ.”
Trần Căn Sinh ôm n·g·ự·c: “Mau lên chút đi, cho ta ăn một con bồi bổ thân thể, lão t·ử sắp không chịu nổi rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận