Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 172: Đánh bại ta có thể cưới ta

Chương 172: Đánh bại ta có thể cưới ta
Trần Căn Sinh rất tức giận, Chu Tể Tể vậy mà lại nói chuyện này với ba mẹ nàng.
Khi bố mẹ Chu Tể Tể bưng đồ ăn lên sau.
Trần Căn Sinh bắt đầu nịnh bợ.
“Bác, món này ngon quá đi ạ.” Trần Căn Sinh không nhịn được cảm thán.
Chu Tể Tể gắp một miếng cá cho Trần Căn Sinh: “Ngon không? Sau này ngươi có thể ngày nào cũng đến nhà ta ăn cơm, ta bảo bố ta mỗi ngày làm cho ngươi.”
Ông Chu mặt mày tối sầm.
Trần Tiểu Ngũ đáp lời: “Đa tạ ngài khoản đãi, hương vị không tệ.”
Ông Chu nói: “Thật không ngờ có thể gặp Trần đại sư ở nhà, mong ngài có thể giới thiệu vài mã cổ phiếu.”
“Chắc chắn rồi, dù sao cũng ăn cơm của mọi người rồi.”
Ông Chu nói với con gái Chu Tể Tể: “Chuyện của con và bạn trai, bố đồng ý, đến lúc con kết hôn, bố sẽ coi căn tứ hợp viện của nhà ta là của hồi môn.”
Chu Tể Tể mừng rỡ như điên hỏi: “Thật hả? Cảm ơn bố, anh nghe thấy chưa? Căn Sinh, căn tứ hợp viện này ở Kinh Đô đó, giá hơn một tỷ đó nha.”
Trần Căn Sinh bị đồ ăn ngon mê hoặc, lúc này không để ý Chu Tể Tể nói gì.
Dù sao hắn tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu đương với Chu Tể Tể.
Trần Tiểu Ngũ đứng bên cạnh cười nhạt không nói gì.
Bà Chu trong lòng kích động không ngừng gắp thức ăn cho Trần Căn Sinh.
Vì lúc ở trong bếp, bà đã hỏi rõ lai lịch của Trần Căn Sinh, một khi hỏi ra thì thôi, suýt nữa làm bà sợ phát bệnh tim.
Không ngờ người thừa kế duy nhất của Trần gia ở Ba Thục lại đến nhà bà ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Trần Tiểu Ngũ gọi bố mẹ Chu Tể Tể vào trong sân.
“Hai vị, em trai ta đang đi học, không muốn bại lộ thân phận của mình, mong hai vị thông cảm.”
“Hiểu, hiểu, cô cứ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không nói cho người khác biết.”
“Vậy thì cảm ơn mọi người nhiều lắm, để cảm tạ bữa cơm này, ta giới thiệu cho hai người mấy mã cổ phiếu, khuyên hai người nên đầu tư dài hạn.”
Ông Chu mừng rỡ nói: “Tốt tốt tốt, cảm ơn Trần đại sư.”
Vào trong phòng, Trần Tiểu Ngũ hỏi: “Căn Sinh, ăn no chưa? Ăn no rồi thì về thôi.”
“Vâng.”
Chu Tể Tể tiễn ra cửa: “Căn Sinh, tối nay về trường, em lại tìm anh.”
Cô ta coi việc ăn một bữa cơm, là có thể cùng Trần Căn Sinh định cả đời.
Trần Tiểu Ngũ cùng Trần Căn Sinh quay về Đại học Kinh Đô.
Ở cổng trường.
Trần Tiểu Ngũ dặn dò: “Ở trường thì phải học hành chăm chỉ, Lưu Tứ Đinh vẫn là đối thủ của ngươi, một khi ngươi không bỏ ra chút bản lĩnh thật sự, hắn sẽ có cơ hội xử lý ngươi.”
“Vâng, tỷ Ngũ yên tâm, em nhất định nỗ lực học tập.”
Trần Tiểu Ngũ sờ đầu Trần Căn Sinh: “Đi thôi, nhớ kỹ mấy mã cổ phiếu ta cho ngươi đó, hôm nay mua luôn.”
“Em biết rồi, tỷ Ngũ nhớ thường xuyên đến thăm em đó.”
“Được.”
Sau khi tạm biệt tỷ Ngũ, Trần Căn Sinh quyến luyến trở về ký túc xá.
Vừa về đến ký túc xá, Hoàng Hải, Đông Tử cùng những người khác túm chặt lấy Trần Căn Sinh.
“Căn Sinh, cô gái lần trước cứu giúp ở chỗ gốc rạ đâu? Khi nào mang đến cho bọn tôi chiêm ngưỡng với.”
“Đúng đó, bọn tôi ngưỡng mộ cô ấy lắm.”
“Tưởng Tử Tinh đã nộp đơn từ chức, cha của hắn Tưởng Hổ cũng đã rửa tay gác kiếm, một trận của cậu đúng là kinh thiên động địa nha.”
Trần Căn Sinh ngồi xuống từ chối yêu cầu của bọn họ: “Nàng đâu phải là người các cậu muốn gặp là gặp được, thôi tỉnh đi.”
“Vì sao chứ? Bọn tôi cũng không tệ mà, học Đại học Kinh Đô, đặt vào xã hội cũng là cao tài sinh đó chứ.”
“Có phương thức liên lạc của nàng không?”
Trần Căn Sinh nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, các cậu không xứng với nàng.”
Trương Đức Soái bĩu môi nói: “Lời này có thể tổn thương lòng tự trọng của anh em, bọn ta trước kia cũng từng đánh trống khua chiêng vui vẻ tiễn trạng nguyên.”
Trần Căn Sinh bất đắc dĩ hỏi: “Nếu như cậu có thể đánh thắng được nàng, mới có tư cách yêu đương với nàng, cậu làm được không?”
“Ta, ta, ta thử một chút.” Trương Đức Soái quyết tâm liều mạng thử xem.
“Bọn tôi có thể gặp mặt nhìn dáng vẻ cô ấy thế nào không?”
“Đánh thắng được nàng, sẽ được gặp.”
Đông Tử, Hoàng Hải, Triệu Dũng, Trương Đức Soái cùng bốn người bạn cùng phòng quyết định thử xem.
“Hôm nào cậu hẹn nàng ra, mấy anh em chúng tôi muốn thử sức.”
Trần Căn Sinh nghiêm túc hỏi: “Các cậu chắc chứ?”
“Chắc chắn!”
“Ta, ta có chút không chắc.”
“Ngày đó chúng ta đều đã thấy, nàng đánh nhau tàn nhẫn vô cùng, nhẹ thì trọng thương, nặng thì tử vong.”
“Thế nhưng, ta thích nàng, thấy nàng rất ngầu.”
Hôm sau, Trần Căn Sinh thực sự hẹn Ảnh muội nhi cho bọn họ.
Tại hội quán thể dục Tinh Võ của Đại học Kinh Đô.
Trần Căn Sinh dặn dò nàng: “Hạ thủ nhẹ chút thôi.”
“Biết rồi.”
Tinh Võ Xã có một sân bãi rất rộng.
Ảnh muội nhi mang khẩu trang, đội mũ lưỡi trai màu hồng, mặc đồ thể thao nữ, lãnh đạm nhìn Đông Tử, Hoàng Hải mấy người bọn họ.
Mấy tên này mặt hoa si nhìn Ảnh muội nhi.
“Ta, ta tên Hoàng Hải, ta cũng người Ba Thục, chúng ta đồng hương.”
“Muội muội, muội có thể tháo khẩu trang ra được không?”
Ảnh muội nhi giơ hai tay lên: “Đánh bại ta, thì có thể cưới ta làm vợ.”
Ách... Câu nói này không nghi ngờ gì cho bọn họ động lực không sợ chết.
Trương Đức Soái xem như người có sức mạnh nhất trong bọn họ, cởi áo khoác ném xuống đất: “Ta lên trước!”
Trần Căn Sinh nhắc nhở: “Mặc đồ bảo hộ vào đi.”
“Xem thường ai đó?”
Nha!
Trương Đức Soái vung quyền xông lên.
Bành.
Ảnh muội nhi một chiêu Hắc Hổ móc tim đánh bay Trương Đức Soái.
Oa!
Trương Đức Soái phun ra một ngụm máu tươi.
Những nam sinh khác sợ hãi ngồi bệt xuống đất.
Trần Căn Sinh vội vàng chạy tới đỡ Trương Đức Soái: “Này, Trương Đức Soái, không sao chứ? Tỉnh dậy đi.”
Trương Đức Soái hôn mê bất tỉnh.
Trần Căn Sinh ôm cậu ta đến bệnh viện gần đó.
Ảnh muội nhi nhìn Hoàng Hải mấy người, hỏi: “Mấy người muốn thử không?”
Ba người nhao nhao lắc đầu.
Nhưng tin tức này đã truyền ra ở trường.
Nghe nói muội tử hành hung Tưởng Hổ tử ở Tinh Võ Xã, đánh bại nàng sẽ cưới được nàng.
Chưa đầy một lát tại cổng Tinh Võ Xã đã tụ tập rất đông học sinh nam nữ.
“Tôi đi thử một chút.” Một học sinh thể dục lực lưỡng bước đến trước mặt Ảnh muội nhi.
“Nếu như tôi đánh bại cô, tôi cũng không cưới cô, cô hãy tháo khẩu trang xuống cho chúng tôi nhìn xem cô là thần thánh phương nào.”
“Thật sao.”
Hô.
Học sinh thể dục lao tới.
Ảnh muội nhi bắt lấy cánh tay của hắn, đột ngột hất lên.
Học sinh thể dục cao 185 bị quật bay ra ngoài.
Toàn trường kinh hô.
“Cái này ai mà đánh được chứ?”
“Chỉ có hội trưởng Tinh Võ Xã.”
“Đúng, hắn là người đạt đẳng cấp quốc gia Taekwondo.”
Một nam sinh gầy gò đẩy đám người bước đến, quan sát Ảnh muội nhi.
“Giấu ghê nhỉ, ta nghe nói trước đây không lâu có một cao thủ đánh bại hơn ba mươi người.”
Người này chính là hội trưởng Tinh Võ Xã, được cả trường công nhận là người đánh nhau giỏi nhất, đã từng tham gia thi đấu cấp quốc gia và giành được đai vàng.
Cậu ta còn là quyền vương hạng nhẹ của UFC, mọi loại công phu đều tinh thông.
Người xưng là quyền vương trẻ tuổi nhất Kinh Đô.
Ảnh muội nhi hỏi: “Ngươi muốn so tài à?”
“Muốn thử xem.”
Uống.
Hội trưởng hét lớn một tiếng, nắm chặt song quyền.
“Mời.”
Hô.
Một giây sau, Ảnh muội nhi đã xuất hiện ở phía sau lưng của cậu ta.
Bịch.
Hội trưởng vừa ngã xuống đất.
Không ai thấy trong một giây kia đã xảy ra chuyện gì.
“Cái này… cái này đã bại rồi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận