Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 184: Trở thành ngươi thích người

Chương 184: Trở thành người ngươi thích
Trần Căn Sinh và bọn họ ở ký túc xá xem hết tất cả kịch bản, đều không đạt được kịch bản lý tưởng của Trần Căn Sinh.
Bất quá, Trần Căn Sinh cũng sẽ không để bọn họ uổng phí, bọn họ có Wechat của hắn, hắn chuyển cho tất cả bọn họ 500 tệ tiền phí vất vả.
Vì có thể tìm được kịch bản trong suy nghĩ, Trần Căn Sinh quyết định thứ bảy mượn sân bóng rổ của trường, giảng một chút về Tiểu Long Nữ trong lòng hắn.
Tại sân bóng rổ.
Mấy chục người đang chờ Trần Căn Sinh ở đây.
Trong đó có rất nhiều biên kịch chuyên nghiệp trong giới.
Trần Căn Sinh cười nói: “Đầu tiên hoan nghênh mọi người đã đến, tiếp theo chính là ta muốn nói trọng điểm, hy vọng các ngươi dụng tâm nhớ kỹ, ta nghĩ các ngươi cũng đều biết, Tiểu Long Nữ là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Cổ Mộ, giỏi nuôi ong, thích âm luật, tinh thông cầm nghệ may vá, ngộ thiền đạo, nàng đem âm nhạc hòa vào võ công, có thể dùng tiếng đàn cùng người giao lưu.”
Nói xong những điều này, liền có một biên kịch mở miệng hỏi: “Xin hỏi phim của ngươi là lấy một thiên cố sự từ nguyên tác ra làm hay sao? Dương Quá có dự định chọn diễn viên không?”
Liên quan đến vấn đề này, Trần Căn Sinh đã nghĩ một đêm, quyết định không dùng Dương Quá.
“Ta chuẩn bị làm phim theo hệ liệt, bộ phim đầu tiên này không có Dương Quá, từ khi Tiểu Long Nữ còn bé, cho đến khi tiếp nhận chức chưởng môn phái Cổ Mộ, công phu của nàng thật sự cao thâm khó lường, trong đó có đêm tối nhìn thấy vật, mắt của Tiểu Long Nữ vào ban đêm có thể nhìn rõ mọi thứ như ban ngày, bộ phim đầu tiên này chính là muốn nhấn mạnh miêu tả quá trình trưởng thành của nàng, nàng là thanh thuần thánh khiết, điểm này cũng phải làm nổi bật lên.”
Lại có một biên tập hỏi: “Nếu như được chọn, thật có thể cho năm triệu tệ sao?”
Trần Căn Sinh nói: “Tập đoàn Ba Thục ngươi còn không tin được sao? Chỉ cần kịch bản của các ngươi được tiếp thu, năm triệu lập tức vào tài khoản, ta yêu cầu chính là bản thảo tốt, ta muốn tạo nên một bộ phim theo hệ liệt, ta dùng tổ chế tác tốt nhất, vô luận là hiệu ứng đặc biệt hay là kịch bản.”
Trần Căn Sinh giảng những điều trên, cho những biên kịch này một phương hướng sáng tác.
Nói xong những điều này, Trần Căn Sinh tạo một nhóm Wechat, đem tất cả các biên kịch vào nhóm, chỉ cần sáng tác được bản thảo tốt là có thể gửi cho hắn.
Trần Căn Sinh chuẩn bị về ký túc xá thì Chu Tể Tể đang ngồi trên xe máy huýt sáo với Trần Căn Sinh.
“Soái ca, đi đâu thế? Đi ăn cơm chung.”
“Ăn không nổi, ta vẫn là đi nhà ăn ăn đi.”
“Nói nhảm nhiều quá, lên xe.”
“Không lên.”
“Ta tìm ngươi có việc, ngươi nếm qua đồ ăn nhà ta mấy bữa rồi, chẳng lẽ lại không nên báo đáp ta một chút sao?”
Trần Căn Sinh dừng bước, quay người ngồi vào ghế sau: “Ta là người không thích nợ ơn người khác, đi thôi.”
“Đi theo ta thu một buổi tuyển tú.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Ngươi thật sự muốn đi làm ca sĩ à?”
“Ngươi thích minh tinh, vậy ta liền làm minh tinh.”
Mặt Trần Căn Sinh toát mồ hôi nói: “Ta đã nói, ta không có thích minh tinh.”
“Không thích minh tinh, còn nâng đỡ Lưu Phi Phi, lập tức bỏ ra một tỷ giúp nàng chuộc thân, bồi thường phí vi phạm hợp đồng, còn ký hợp đồng với nàng.”
“Những điều này ngươi đều biết?”
“Tin tức ở trên mạng, chuyện này trong giới giải trí cũng là oanh động lắm đấy, nếu minh tinh nào mà có thể được công ty truyền hình điện ảnh trực thuộc Tập đoàn Ba Thục ký hợp đồng thì coi như là trúng mánh rồi.” Chu Tể Tể đầy ghen tị nói: “Ngươi cũng ký hợp đồng với ta đi.”
“Đừng có làm loạn, công ty truyền hình điện ảnh không thu ca sĩ.”
Rất nhanh, bọn họ đã đến trường quay chương trình.
Huấn luyện viên là các ngôi sao, người xem ở hiện trường cũng rất đông, ca sĩ dự thi cũng có người đã nổi danh, cũng có người mới.
Chu Tể Tể mang theo cả ban nhạc, điểm này có thể ghi thêm điểm.
Trần Căn Sinh ngồi trên khán đài, trên mặt không có chút hứng thú nào.
Bởi vì hát mấy bài hát đó hắn không cảm xúc gì cả.
Những người dự thi trước phần lớn đều hát lại ca khúc của các ca sĩ khác.
Đến phiên Chu Tể Tể ra sân thì không giống nữa.
Tự mang theo ban nhạc, tự mình sáng tác.
Thực tế Chu Tể Tể ở đại học cũng có chút tiếng tăm, mỗi lần trường tổ chức thi ca nhạc gì, chỉ cần có hạng mục ca hát, đều không thể thiếu nàng.
Trước kia Chu Tể Tể khinh thường việc tiến vào giới giải trí, chỉ muốn làm một thiếu nữ Rock n’ Roll tự do tự tại,
Nhạc rock vừa vang lên, toàn trường liền nổ tung.
“Ngao…”
Chu Tể Tể nhập trạng thái, gào một tiếng.
Nhảy nhót vừa hát vừa gảy đàn ghi-ta.
Trần Căn Sinh không thể không cảm thán một tiếng: “Quá sung, quá sung.”
Đám đạo sư ngôi sao đều bị giọng hát đặc biệt của Chu Tể Tể làm cho kinh ngạc.
Nhưng lại không có ai bấm đèn, cũng không cho cô nàng qua vòng.
Thực tế quán quân của chương trình này đã định rồi, dù Chu Tể Tể hát hay đến cỡ nào cũng sẽ không được quán quân.
Cũng không có bất kỳ công ty quản lý nào ký hợp đồng chính thức với cô.
Nhưng người xem ở trường quay đều cho rằng Chu Tể Tể nhất định phải là quán quân.
Trần Căn Sinh không phục, đứng lên hô: “Có gian lận, có gian lận! Các ngươi đây là có gian lận.”
Trần Căn Sinh vừa hô như thế, những khán giả còn lại cũng đều hùa theo hô lên.
Đạo diễn lập tức an bài bảo an ngăn cản loại hỗn loạn này.
Đương nhiên họ sẽ không biên tập những cảnh hỗn loạn này.
Trần Căn Sinh đẩy bảo an ra, xông lên sân khấu: “Tối tăm quá, mấy người các người thì có cái quyền uy gì chứ? Các ngươi cho rằng mời mấy ngôi sao làm đạo sư thì có quyền uy à?”
Chu Tể Tể lại nở nụ cười vui vẻ, bởi vì Trần Căn Sinh đang giúp cô nàng nói chuyện, giúp cô nàng đối đầu với bất kỳ ai.
Chu Tể Tể ngượng ngùng giữ chặt tay Trần Căn Sinh, làm dáng vẻ một nữ hài ngoan ngoãn khiến người yêu mến.
“Con mẹ nó mày đang lảm nhảm cái gì thế? Thua không nổi thì cút đi.”
Một thiếu niên trang điểm theo phong cách hip-hop đi lên sân khấu, phía sau hắn là một đám bảo tiêu.
Hắn là một ca sĩ hát rap, và được toàn phiếu thông qua, chính là quán quân được định sẵn.
Thực ra, hát rap chả là cái thá gì, toàn bộ khán giả đều tỏ vẻ ghét bỏ.
Trần Căn Sinh tức giận chỉ vào hắn: “Ông đây chính là nói cái thằng rùa con như mày đấy, mày hát cái chùy gì vậy.”
“Mẹ nó, dám tự xưng ông trước mặt tao.”
Hắn xông lên nắm cổ áo Trần Căn Sinh.
Trần Căn Sinh nắm chặt cánh tay của hắn, bất ngờ ném hắn xuống khán đài.
Mọi người lập tức sôi trào.
Bởi vì thiếu niên hip-hop này là con trai của đài trưởng, cũng là quán quân mà đài trưởng đã chọn.
Vậy mà lại bị Trần Căn Sinh ném xuống khán đài.
Đám bảo tiêu xông lên.
Chu Tể Tể giơ cây ghi-ta lên nện vào đầu một bảo tiêu.
“Xông lên đi! Lão béo, lên đi!”
Tay trống, tay keyboard và các thành viên trong ban nhạc ùa lên.
Trên sân khấu loạn thành một đống.
Đánh xong liền bỏ chạy.
Chu Tể Tể ôm eo Trần Căn Sinh, mặt dán vào lưng rắn chắc của Trần Căn Sinh, giống như một con nai con đang chạy loạn.
Trần Căn Sinh lái xe máy một đường lao vút về khu trường học.
Trần Căn Sinh nói: “Ngươi đừng có tham gia chương trình gì cả, muốn vào giới giải trí, ta giúp ngươi.”
“Nếu như ta không phải nữ minh tinh, ngươi có ghét bỏ ta không?”
“Ông đây đã nói rồi, ta thích không phải nữ minh tinh, ta chỉ là thích Tiểu Long Nữ, muốn bảo vệ cái sự thuần chân trong nội tâm kia, ta cũng không có thích Lưu Phi Phi, ta chỉ thích Tiểu Long Nữ.”
Chu Tể Tể hỏi: “Vậy ngươi thích cái gì ở ta?”
“Ta thích cái sự sung của ngươi, cái loại lực bộc phát khi ca hát.”
“Hì hì ha ha, vậy thì tốt, ta sẽ trở thành người như vậy, trở thành ngôi sao nhạc Rock n’ Roll ngầu nhất cả nước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận