Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 430: sinh ý này có tiền đồ sao

Chương 430: Mối làm ăn này có tương lai không?
Thái độ của Trần Căn Sinh rất cứng rắn, muốn dùng nền tảng của ta thì nhất định phải trả tiền cho ta.
Nhưng mà chính Trần Căn Sinh lại chủ động tìm đến Tiểu Tuyền Chân Kiến để bàn chuyện làm ăn này.
Tiểu Tuyền Chân Kiến rất không vui, nhất là thái độ của Trần Căn Sinh đối với hắn không hề có chút tôn trọng nào.
“Trần tiên sinh, xin mời ông trở về đi, ta sẽ không hợp tác làm ăn với ông.” Trần Căn Sinh không hiểu: “Vì sao vậy?” Tiểu Tuyền Chân Kiến trầm giọng nói: “Bởi vì chúng ta đến cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không có, công ty truyền hình điện ảnh chúng ta không thiếu đường tiêu thụ mà phải lo lắng, xin mời rời đi.” Trần Căn Sinh bưng chén thanh tửu lên, uống một hơi cạn sạch: “Đây là cục diện đôi bên cùng có lợi, ta coi ngươi là bạn, ta cũng có thể xem ngươi là đ·ị·c·h nhân, trong Hoa Hạ Chiến Thần Điện nhiều người muốn làm bạn với ta lắm, trước đây bọn họ đều muốn ta tôn trọng, cuối cùng đều bị ta tiêu diệt, ngươi cho rằng ba cái miệng nhà ngươi có mạnh bằng Chiến Thần Điện không?” Tiểu Tuyền Chân Kiến nổi giận: “Ngươi đang uy h·i·ế·p ta sao?” “Đúng, đang uy h·i·ế·p ngươi đấy.” Phần phật.
Một đám người tay cầm đao của võ sĩ vây kín lại thành một vòng.
Bọn tiểu tốt này căn bản không đủ sức đ·á·n·h với Trần Căn Sinh, chỉ tam quyền lưỡng cước đã đều bị đ·á·n·h ngã tr·ê·n đất.
Trần Căn Sinh nhìn về phía Tiểu Tuyền Chân Kiến: “Còn gì nữa không?” Tiểu Tuyền Chân Kiến đập bàn đứng dậy, giận dữ chỉ vào Trần Căn Sinh: “Trần tiên sinh, ông đừng ép ta, ông thật sự cho rằng ta không dám làm gì ông sao?” “Đến đây, bây giờ lão t·ử sẽ đ·á·n·h cho ngươi tâm phục khẩu phục.” Lại có thêm mấy người tây trang tráng hán tiến lên, lần này bọn họ không cầm đao của võ sĩ, mà là súng ngắn.
Trần Căn Sinh khinh thường nói: “Các ngươi thật sự nghĩ rằng cái loại súng lục này có thể g·i·ế·t ta?” Nói xong, Trần Căn Sinh trực tiếp đi tới.
Mà đám người kia lại không dám n·ổ súng.
Ba miệng tổ có một kẻ c·uồng lên, chĩa súng vào Trần Căn Sinh: “Baka, còn dám bước lên một bước, ta sẽ n·ổ súng.” Trần Căn Sinh tiếp tục đi về phía hắn.
Đoàng.
Hắn thật sự n·ổ súng.
Trần Căn Sinh nhanh chóng nghiêng đầu, né viên đ·ạ·n kia, rồi bắt lấy súng ngắn bóp nát nhẹ nhàng.
Đoàng.
Trần Căn Sinh đ·á·n·h một quyền vào bụng hắn, cả người bị đ·á·n·h bay ra ngoài.
Trần Căn Sinh đi tới trước mặt Tiểu Tuyền Chân Kiến, lại hỏi: “Lần này có thể nói chuyện được chưa?” Tiểu Tuyền Chân Kiến cũng biết chắc chắn hắn không thể đ·á·n·h lại Trần Căn Sinh, Hoa Hạ Chiến Thần Điện còn bị hắn tiêu diệt rồi, huống chi ba cái miệng nhà mình.
“Nói chuyện đi.” Trần Căn Sinh vỗ vai hắn cười nói: “Đây mới là lựa chọn chính x·á·c của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, sau này cái app video ngắn của ta muốn tiến quân ra Âu Châu, Mỹ Châu, đến lúc đó mấy bộ phim điện ảnh của ngươi sẽ có cơ hội tiêu thụ ở nước ngoài.” Tiểu Tuyền Chân Kiến hỏi: “Ông dự định lấy bao nhiêu tiền?” “Tiền thì ta không cần, ta miễn phí cho các ngươi con đường này, nhưng mà ta có một yêu cầu, ngươi nhất định phải thúc đẩy tất cả các nữ diễn viên ở Uy Quốc đăng ký tài khoản trên app video ngắn của ta, mỗi tháng phải phát sóng trực tiếp ít nhất 10 lần, tất cả các phim mới quay, nhất định phải bán trước nửa tháng ở trên app video ngắn của ta.” Tiểu Tuyền Chân Kiến thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không đả động tới tiền, vậy thì không thành vấn đề, chỉ là để Trần Căn Sinh kiếm một chút tiền lưu lượng.
Trần Căn Sinh lại nói “Ta đã nói xong rồi đâu, phần tiền nhận được từ việc phát sóng trực tiếp, nền tảng chúng ta chia một nửa, còn tiền bán phim nhựa thì nền tảng của ta nhận 30%, ngươi thấy sao?” “Ngươi! Trần tiên sinh ông có phải quá đáng không?” “Quá đáng sao? Ta luôn cảm thấy vẫn còn thiếu một chút.” Trần Căn Sinh lại vỗ vỗ vai Tiểu Tuyền Chân Kiến: “Đi theo ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chịu t·h·iệt thòi, sau này nếu các ngươi đến Hoa Hạ đầu tư, có thể tìm tới ta.” Tiểu Tuyền Chân Kiến thật sự cũng có vài dự định đầu tư tại Hoa Hạ.
“Trần tiên sinh, ta rất muốn đầu tư một chút việc làm ăn ở Hoa Hạ.” “Cứ nói đi, chỉ cần trong khả năng thì ta sẽ giúp.” “Ta muốn đầu tư một vài quán ăn đêm ở Hoa Hạ.” Trần Căn Sinh còn tưởng là việc gì to tát, lúc này liền đồng ý: “Trong gia tộc ta có một người giống như ngươi, cũng là xã hội đen, hắn đang quản lý mấy quán ăn đêm của gia tộc, đến lúc đó ta sẽ sắp xếp cho các ngươi gặp mặt.” “Rất cảm tạ Trần tiên sinh.” Trần Căn Sinh lại nói “Mấy ngày nữa ta sẽ cho ngươi thêm vài viên t·h·u·ố·c tiềm năng.” Đây đúng là chiêu bài vừa đ·á·n·h vừa xoa của Trần Căn Sinh.
Tiểu Tuyền Chân Kiến đưa Trần Căn Sinh rời đi, lần hợp tác làm ăn này nói vô cùng thành c·ô·ng.
Trở lại kh·á·ch sạn, Trương Đức soái bọn họ đã trở về, đã bàn xong và ký hợp đồng với công ty Khoa Kỹ Khuyển Dưỡng, giao code gốc app cho Khuyển Dưỡng để bọn họ làm một cái app video ngắn mang phong cách Nhật Bản.
Trần Căn Sinh hỏi: “Thế nào rồi?” “Toàn bộ xong rồi.” “Chuyện này do Triệu Dũng phụ trách.” Triệu Dũng có thể coi là người có trách nhiệm nhất trong nhóm người của bọn hắn, bình thường tan học là sẽ đến công ty cùng Thủy Ngọc xử lý công việc của công ty, cậu ấy cũng hiểu rõ về phương thức vận hành của công ty.
Trần Căn Sinh hỏi: “App ở Nhật Bản tuyệt đối không thể giống với cách hoạt động của app ở trong nước mình được, lần này phương hướng chủ yếu là xem phim trả tiền trực tuyến, phát sóng trực tiếp, video ngắn, tiêu thụ hàng hóa, mà cũng không chỉ có phim giống như thầy Du Á, mà còn phải có anime, ngành anime ở Uy Quốc cũng là một món hời lớn.” Triệu Dũng nói: “Cái này tôi cũng nghĩ tới rồi, theo ý tưởng mà cậu nói, tôi sẽ liên hệ với người bạn học cấp 3, cậu ấy sẽ giới thiệu vài công ty sản xuất anime cho tôi, tôi dự định qua đó một chuyến.” Trần Căn Sinh tán thán nói: “Thấy chưa? Đây chính là tinh thần trách nhiệm đó, mấy người các cậu phải học tập cho tốt.” Tiểu Hạc cũng chạy về, nhưng Tiểu Hạc bị thương.
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Căn Sinh lo lắng đỡ Tiểu Hạc ngồi xuống: “Không phải ta đã bảo ngươi đi điều tra Kim Chiến Thần sao?” “Bị bọn họ phát hiện, bên đối phương quá đông người nên tôi bị b·ắ·t, cũng may bọn họ còn khá kiêng kỵ cậu, nên không dám g·i·ế·t tôi.” Trần Căn Sinh nắm c·h·ặt nắm đấm tức giận nói: “Kẻ nào dám đụng đến người của ta, vậy ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau k·h·ổ.” Tiểu Hạc nói: “Cậu chủ, Kim Chiến Thần không phải người dễ đối phó đâu, lần này Chiến Thần Điện bên đó phái rất nhiều người, xung quanh khách sạn này đều có người của bọn hắn giám sát chúng ta.” Đông Tử nói: “Bọn họ đang lo lắng cậu sẽ trả thù, dù sao chuyện cậu đ·á·n·h gãy chân thành viên trong đội của lão t·ử, người người đều biết.” “À, đừng tưởng rằng chỉ phái một Kim Chiến Thần là lão t·ử không giải quyết được.” Trần Căn Sinh xuống lầu đi tới trước một chiếc xe Ai Nhĩ pháp.
Người trong xe vừa thấy Trần Căn Sinh đi tới liền vội khởi động xe định chạy.
Trần Căn Sinh nhặt một cái thùng rác bên đường, một tay nhấc lên nện vào chiếc xe Ai Nhĩ Pháp.
Rầm.
Trần Căn Sinh một cước đ·á chiếc xe Ai Nhĩ pháp sang dải phân cách ở đối diện, túm tài xế trong xe ra.
Tài xế sợ đến kêu cha gọi mẹ, hắn quá rõ sức chiến đấu của Trần Căn Sinh đáng sợ như thế nào.
“Đừng mà, xin đừng g·i·ế·t tôi.” “Lão t·ử không g·i·ế·t ngươi, trở về nhắn với Kim Chiến Thần một câu, dám động vào người của lão t·ử, hắn c·h·ế·t chắc.” “Vâng, tôi nhất định sẽ mang lời của cậu đến.” Mấy người Hàn Quốc ngã nhào chạy t·r·ố·n.
Ngày hôm sau, trận thi đấu bóng rổ nam Châu Á bắt đầu.
Đội Lão t·ử sẽ đối đầu với đội Nam Việt.
Đội Lão t·ử ra sân với đội hình mạnh nhất, Trần Căn Sinh đương nhiên phải đích thân đến hiện trường để cổ vũ.
Khi đang chuẩn bị xuất phát, Khuyển Dưỡng gọi điện thoại muốn cùng Trần Căn Sinh đến xem trận đấu này.
Bởi vì Kim Chiến Thần mời công chúa Ái Tử cũng tới xem trận đấu này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận