Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 102: Mỹ lệ bảo mẫu

Chương 102: Bảo mẫu xinh đẹp
Trần Tĩnh Tư một khi yêu đương liền hèn mọn đến mức lụy vào bụi đất. Vì Tiêu Hiền mà bận trước bận sau, nào là chủ động thanh toán, nào là lấy lòng bằng rượu và thuốc xịn. Tất cả chỉ vì muốn để lại ấn tượng tốt trong mắt người nhà và bạn bè của Tiêu Hiền. Nàng không hề giống những cô chiêu nhà giàu khác có tính cách kiêu ngạo, nàng chỉ mong tìm được ý trung nhân, làm một người vợ hiền, mẹ đảm.
Trần Tĩnh Tư vừa cười hạnh phúc vừa nói: “Trần Căn Sinh, các ngươi có muốn qua ghế lô của bọn ta không? Để ta giới thiệu cho các ngươi làm quen.”
Trần Căn Sinh lắc đầu từ chối: “Không quen, không muốn làm quen.”
Trần Tĩnh Tư hờn dỗi nói: “Dù sao các ngươi cũng là người nhà mẹ đẻ của ta, qua đó nhận mặt một chút có sao đâu.”
Trần Diệp Hào nói: “Chỉ vì chúng ta là người nhà mẹ đẻ thì chẳng lẽ không phải hắn phải tới nhận mặt chúng ta sao? Chúng ta không thể hạ thấp mình như thế được.”
Trần Tĩnh Tư vẫn cố giải thích cho Tiêu Hiền: “Anh ấy bình thường rất bận, chẳng có thời gian nghỉ ngơi.”
Trần Căn Sinh nói: “Không đi, nếu như ngươi muốn ăn ở đây thì ngồi yên đó, nếu không muốn ăn thì về đi.”
Trần Tĩnh Tư tức giận đến giậm chân, quay đầu bỏ vào phòng riêng.
Khi bữa ăn gần tàn, ba người Trần Căn Sinh rời khỏi phòng. Đúng lúc chạm mặt nhóm Trần Tĩnh Tư cũng vừa ăn xong đi ra.
Trần Tĩnh Tư giới thiệu với Tiêu Hiền: “Đây là bạn bè và bạn học của em, cũng là người nhà, Trần Căn Sinh và Trần Diệp Hào.”
Bạn của Tiêu Hiền tưởng bọn họ muốn chụp ảnh chung nên đứng chắn trước Tiêu Hiền: “Không được chụp ảnh chung, hôm nay Tiêu Hiền rất mệt.”
Tiêu Hiền lập tức bỏ đi. Trần Tĩnh Tư cũng hơi ngẩn người, ngượng ngùng cười nói: “Hôm qua anh ấy 12 giờ đêm mới tan làm, chắc là mệt quá.”
Trần Diệp Hào nói: “Diệp Diệp à, hắn cũng chỉ là đẹp trai hơn một chút thôi mà, chẳng phải là người nổi tiếng thôi sao, em không cần phải hạ thấp mình trước mặt hắn như thế.”
Trần Tĩnh Tư không nghe lời khuyên, cãi lại: “Bọn ta là chân ái, em đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng Trần Tĩnh Tư vội vàng đuổi theo, trong lòng Trần Căn Sinh ngũ vị tạp trần.
Trần Căn Sinh nói: “Mất mặt tổ tông.”
Trần Diệp Hào nói: “Tiểu thái gia, ngươi nghĩ cách để thằng nhãi đó sau này phải quỳ xuống liếm chân Trần Tĩnh Tư nhà ta.”
“Muốn vậy ư.”
Tiêu xài một ngày, ba người buổi tối trở về Học Hiệu.
Trần Thụ Kiến đã chuyển tất cả đồ vật Trần Căn Sinh mua hôm nay đến ký túc xá của hắn.
Trần Căn Sinh lấy ra hai cái đồng hồ đeo tay và hai bộ điện thoại, máy tính xách tay đưa cho Trần Thụ Kiến.
“Đại chất tử vất vả rồi, cái này tặng cho cháu.”
Trần Thụ Kiến cười hề hề nói: “Không vất vả, không vất vả.”
Trong phòng ký túc xá chất đầy quần áo hắn đã mua.
Cao Sóc nói: “Ta đề nghị ngươi thuê vài người Bảo Mẫu, phải trẻ trung xinh đẹp, biết làm việc, lại có trình độ nữa.”
Trần Căn Sinh hơi do dự: “Làm vậy có quá đáng không?”
“Một chút cũng không quá đáng, có tiền mà, mỗi ngày lo cho ngươi ăn mặc sinh hoạt hàng ngày, mua cơm ở nhà ăn cho ngươi, giặt quần áo cho ngươi, ủi phẳng đồ của ngươi, sắp xếp ngăn nắp.”
Trần Căn Sinh có chút động lòng.
“Vậy đăng thông báo tuyển dụng ở đâu?”
Cao Sóc chủ động xung phong: “Ta giúp ngươi đăng thông báo.”
Cao Sóc đăng tin trên các trang tuyển dụng, đồng thời yêu cầu ứng viên phải có bằng đại học.
“Ngươi định trả bao nhiêu tiền thuê?”
“Một vạn tệ đi, thời gian làm việc mỗi ngày là 10 giờ sáng đến 7 giờ tối, bao hai bữa cơm.”
Cao Sóc dựa theo yêu cầu của Trần Căn Sinh đăng tin.
Nửa tiếng sau đã có người gọi điện thoại đến cho Cao Sóc.
“Xin hỏi có phải là Cao tiên sinh không?”
“Có người nhận lời mời rồi sao?”
“Đúng vậy, xin hỏi tôi đến đâu để phỏng vấn?”
“Ký túc xá nam sinh 303, Học Hiệu quốc tế Tử Kim, nếu như bảo vệ không cho vào, thì cứ nói là Trần Căn Sinh kêu đến.”
“Vâng.”
Vừa cúp điện thoại, điện thoại Cao Sóc lại vang lên. Chưa đầy một tiếng đồng hồ đã có tám cuộc điện thoại gọi đến xin phỏng vấn.
Cao Sóc và Trần Diệp Hào hưng phấn không yên.
“Các tỷ tỷ sinh viên, mỹ nữ tỷ tỷ đều muốn đến rồi, chúng ta chuẩn bị một chút đi.”
Trần Diệp Hào ngăn cản: “Phải cứ để vậy thôi, chờ các nàng đến sẽ kiểm tra năng lực dọn dẹp vệ sinh của họ.”
Trần Căn Sinh cười tủm tỉm, như một thằng ngốc.
Khoảng chừng 20 phút sau, người ứng viên đầu tiên đã tới ký túc xá 303. Đập vào mắt chính là một mỹ nữ có nhan sắc khá ổn, trang điểm lại rất mộc mạc, một mái tóc dài đen nhánh ngang lưng, mặc quần bò bó sát, đi một đôi giày thể thao màu trắng, nhìn rất gọn gàng. Trần Căn Sinh ngay từ đầu đã có thiện cảm.
Cao Sóc nói: “Trước hết giới thiệu bản thân đi.”
“Tôi là Triệu Thủy Hồng, năm nay 25 tuổi, đã từng làm việc tại một công ty tài chính, tốt nghiệp đại học Kinh Mậu thành phố Kinh Đô.”
Đôi mắt của Triệu Thủy Hồng rất sáng, tựa như một viên đá quý màu đen, khi nói chuyện, hàng mi dài chớp chớp khiến Cao Sóc và Trần Diệp Hào rung động trong lòng.
Trần Diệp Hào hỏi: “Chúng tôi đăng tuyển Bảo Mẫu, cô thấy sao về công việc này?”
Triệu Thủy Hồng trịnh trọng nói: “Thời còn sinh viên tôi đã vừa làm vừa học, lúc 5 tuổi tôi đã bắt đầu phụ giúp gia đình, cho heo ăn, chăn dê, đi nhổ cỏ trên đồng, tuốt lúa những việc này tôi đều biết.”
Trần Căn Sinh rất hài lòng, chỉ vào những món đồ xa xỉ chất đống trên mặt đất nói: “Hãy sắp xếp chỗ này đi.”
Triệu Thủy Hồng tháo sợi dây da màu đen trên cổ tay, buộc tóc dài thành kiểu đuôi ngựa, bắt đầu ngồi xuống thu dọn. Động tác tay chân tương đối nhanh nhẹn. Khoảng nửa giờ là đã sắp xếp xong. Toàn bộ quần áo được mở ra rồi đóng gói lại, cẩn thận gấp gọn để trong tủ treo quần áo. Còn những chiếc đồng hồ thì được xếp theo thứ tự, mà cách sắp xếp thứ tự này lại rất lợi hại. Nàng dựa theo giá tiền của đồng hồ để sắp xếp.
Trần Căn Sinh kinh ngạc hỏi: “Sao cô biết giá của những chiếc đồng hồ này?”
Triệu Thủy Hồng nói: “Tôi làm việc ở ban tài chính của công ty, phải tiếp xúc với rất nhiều người thành công, các tinh anh giới kinh doanh, ngày đầu tiên đi làm đã phải học cách nhắm đến khách hàng, từ giày dép đến chất lượng quần áo, đến nhãn hiệu và giá cả của đồng hồ, cả các loại xe hơi nữa, v.v..”
Triệu Thủy Hồng thật sự sinh ra là để làm Bảo Mẫu cho Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh liền vỗ tay quyết định: “Tuyển cô.”
Cao Sóc giật mình, nhỏ giọng nói: “Đằng sau vẫn còn người mà, ngươi không xem xét nữa sao?”
“Không xem, chọn cô ấy, ngươi bảo những người khác về đi.”
“Ờ... được thôi.”
Triệu Thủy Hồng vui mừng nói: “Cảm ơn ông chủ đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc, nếu có thể cho tôi thêm một khoản trợ cấp tiền thuê phòng trọ thì càng tốt.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Cô chưa có chỗ ở sao?”
“Ngài cũng biết tiền thuê nhà ở Thượng Hải đắt như thế nào đấy, hiện giờ tôi đang ở nhờ nhà bạn.”
Trần Căn Sinh cầm điện thoại lên gọi cho Trần Thụ Kiến, hỏi xem còn phòng trống ở ký túc xá hay không để sắp xếp một phòng cho nàng.
Trong ký túc xá nữ sinh vẫn còn rất nhiều phòng trống, dù sao các cô chiêu con nhà giàu có ở địa phương cũng sẽ không ở lại Học Hiệu.
“Sau này cô cứ ở lại ký túc xá nữ sinh, ta sẽ bảo hiệu trưởng sắp xếp cho cô một phòng.”
Có thể ở lại trong Học Hiệu quý tộc, Triệu Thủy Hồng vui mừng khôn xiết: “Cảm ơn lão bản đã chiếu cố.”
Trần Căn Sinh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ: “Đến giờ ăn cơm rồi, giúp chúng tôi đi mua cơm ở nhà ăn tầng ba đi, ta muốn một đầu thỏ cay tê, lẩu tiết, sườn trắng luộc, vịt xào cay, giò heo Đông Pha, mười bát cơm.”
Trần Diệp Hào nói: “Lại đến nhà hàng Tây giúp ta đặt trước một phần bò bít tết chín tái, một phần mì Ý, cá hồi sống.”
Trần Căn Sinh chuyển cho Triệu Vĩnh Hồng 10 vạn tệ: “Đây là tiền cơm của một tháng, nếu không đủ thì cứ nói với ta.”
Triệu Vĩnh Hồng không khỏi cảm thán, quả là Học Hiệu quý tộc, tiền cơm một tháng thôi mà đã hết 10 vạn tệ rồi.
——Lời của tác giả:
Cảm tạ mọi người đã ủng hộ, mong mọi người khen ngợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận