Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 164: Lưng cõng mỹ nữ đầy trường học chạy

Chương 164: Lưng cõng mỹ nữ chạy khắp trường học.
Sau khi được bạn cùng phòng người một câu ta một lời giải thích, Trần Căn Sinh đã hiểu đại khái về cô nàng Chu Tể Tể này. Cô nàng có thể nói là thiên chi kiêu nữ, nhưng không dùng đến con đường chính đạo, cả ngày chỉ nghĩ đến việc nổi loạn. Nàng đã thử qua rất nhiều hành vi lớn mật mà các cô gái bình thường không dám làm theo, nhà trường đối với nàng vừa yêu vừa hận, không nỡ đuổi học. Nàng thích ca hát ở những nơi thành phố ồn ào náo nhiệt, hưởng thụ tiếng reo hò và la hét của mọi người. Nàng không thiếu tiền, thậm chí là vô cùng giàu có. Cho nên việc Trần Căn Sinh cho nàng tiền, quả thực chính là sỉ nhục nàng. Trần Căn Sinh vươn vai một cái, vẻ mặt không quan tâm nói: “Không sao, ta cũng chỉ là hảo tâm thôi, cho nàng tiền cũng là một sự tán thành với âm nhạc của nàng.” Hoàng Hải phát điên nói: “Ngươi đừng tỏ vẻ bình tĩnh, ngày mai nàng chắc chắn sẽ tìm ngươi.” Trần Căn Sinh nằm trên giường nói: “Ngủ đi.” “Gã này không hề lo lắng sao?” “Hắn chắc chắn không biết Chu Tể Tể nổi loạn đến mức nào đâu.” “Ngày mai chịu đựng Chu Tể Tể hành hạ là sẽ biết thôi.” Hôm nay là Chủ Nhật, Trần Căn Sinh vẫn như cũ thức dậy lúc 5 giờ sáng, kiên trì rèn luyện thân thể. Hôm qua rất nhiều bạn học trong trường đều thấy Trần Căn Sinh bị tiểu thái muội Kinh Đô đánh cho một trận, vì vậy ai cũng ghi nhớ cậu sinh viên năm nhất lỗ mãng này. Trần Căn Sinh đến nhà ăn mua cơm, phát hiện phiếu ăn đã hết tiền. Mới một tuần mà Trần Căn Sinh đã tiêu hết hơn một vạn tệ. Hắn móc ra năm nghìn đô la Mỹ muốn nạp tiền vào phiếu ăn, nhưng nhà trường không nhận đô la Mỹ. Trần Căn Sinh chỉ có thể thuê một chiếc xe đạp đến ngân hàng, đem tất cả số đô la Mỹ còn lại đổi thành nhân dân tệ. Lúc đang đạp xe trở về trường. Bỗng nhiên một chiếc xe máy Harley 1200 bản độ lao tới. Chiếc xe này trị giá 13 vạn, trực tiếp đâm vào xe đạp của Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh nhanh chóng nhảy ra. Cô gái đội mũ bảo hiểm kia lại tiếp tục lao đến. Trần Căn Sinh nắm chặt tay, tung một đấm. “Bành” Một tiếng. Cả chiếc xe máy đều bị móp vào. Cô gái văng ra xa mấy chục mét. Không khác gì một vụ tai nạn xe lớn. Trần Căn Sinh đi đến trước mặt nàng, tháo mũ bảo hiểm của nàng ra. Một khuôn mặt trang điểm đậm kiểu khói xông vào mắt. Chu Tể Tể. Trần Căn Sinh giật mình, đỡ nàng dậy: “Là ngươi à, vì sao ngươi lại cố tình đâm vào ta?” “Mẹ nó, ngươi là người sao? Ngươi làm thế nào vậy? Một quyền đã đấm cho xe máy của ta bị lõm rồi.” Chu Tể Tể hoảng hốt nhìn chiếc xe Harley 1200 bản độ hư hỏng của mình: “Ngươi lại thiếu ta một chiếc xe máy, mẹ kiếp, đụng phải cái tên lăng đầu xanh nhà ngươi, đúng là xui xẻo.” Trần Căn Sinh cũng rất áy náy: “Ta đưa ngươi đến bệnh viện xem sao.” “Đi mua cho ta một lon Hồng Ngưu đi, còn mua cho ta một bao Hoa Tử.” “Hoa Tử?” “Thuốc lá.” “Ừm.” Trần Căn Sinh chạy đến siêu thị mua hai lon Hồng Ngưu cùng một bao mềm Hoa Tử. Chẳng mấy chốc, mấy thanh niên lêu lổng đi xe máy đến đây. “Chuyện gì vậy? Tể Tể, là tên nhãi ranh này sao?” “Cũng ngầu đấy chứ.” Một thanh niên đưa tay túm cổ áo Trần Căn Sinh. Chu Tể Tể khoát tay nói: “Này này này, đừng đánh, nếu các ngươi đánh, ta còn đòi tiền thế nào được?” “Tể Tể, xe của ngươi hỏng nặng thế này, nếu đem đi sửa, đoán chừng ít nhất phải bảy, tám vạn tệ.” “Chi bằng bán luôn đi, mua xe mới.” Chu Tể Tể chỉ vào Trần Căn Sinh nói: “Hắn mua cho ta, đem xe ta kéo đến xưởng sửa chữa trước đi.” Trần Căn Sinh vừa đổi tiền, cũng không muốn gây chuyện, hơn nữa cái cô Chu Tể Tể này thoạt nhìn cũng không phải là người dễ chọc. “Ngươi muốn ta bồi thường bao nhiêu?” “Bồi thường bao nhiêu ư? Bồi cho cái mới, 15 vạn, số tiền này bao gồm cả tiền cây ghita của ta.” Trần Căn Sinh dùng một vạn năm đô la Mỹ chỉ đổi được hơn 9 vạn tệ. “Cái này cho ngươi.” Trần Căn Sinh bất đắc dĩ lấy ra một thỏi Kim Nguyên Bảo từ trong túi. Chu Tể Tể hơi giật mình, lập tức cười lạnh nói: “Con mẹ nó ngươi lừa ta đấy à? Ta thấy ngươi vẫn còn thiếu đòn.” “Ha ha ha, đại học Kinh Đô còn có loại khờ này sao.” “Đưa đây, ta xem thử có phải thật không.” Trần Căn Sinh đưa Kim Nguyên Bảo cho hắn: “Là thật, các ngươi đến cửa hàng trang sức giám định xem.” Tên nhóc này vẫn rất hiểu về vàng, cầm trên tay thấy loại trọng lượng kia liền có chút giật mình, kinh ngạc nói: “Ngọa Tào, là thật à.” Chu Tể Tể vội vàng khoát tay: “Nhanh, để ta xem một chút.” Trần Căn Sinh nói: “Đây là vạn chân kim, 500 gram, chắc là bán được khoảng 18 vạn tệ.” “Ta có một người bạn làm ở cửa hàng vàng bạc, lát nữa ta sẽ kêu nàng tới giám định, nếu là thật, ta cũng không chiếm lợi của ngươi, số dư ta sẽ cho ngươi.” Hiện tại Trần Căn Sinh rất xem trọng tiền, không có tiền là không có cơm ăn, một tuần hắn đều phải tiêu hơn một vạn tệ tiền cơm. “Vậy ngươi nhất định phải cho ta đó, cho ta số điện thoại đi.” “Ta Chu Tể Tể nhổ nước miếng ra cũng thành cái đinh, mấy vạn tệ ta còn không để vào mắt.” Trần Căn Sinh nói: “Vậy ngươi còn bắt ta bồi thường tiền.” “Hắc, tên nhãi ranh, có phải muốn ăn đòn không hả?” Trần Căn Sinh quay người muốn đi. “Ngươi làm gì vậy?” “Về trường, ta đã bồi ngươi Kim Nguyên Bảo rồi, còn muốn gì nữa?” “Cõng ta về trường, ta như này làm sao mà về được?” “Ừm.” Trần Căn Sinh cõng Chu Tể Tể trở về đại học Kinh Đô. Các học sinh đi đường đều dừng chân lại quan sát. Trong khu trường học càng thêm náo động. “Ngọa tào? Đây là cái couple gì thế?” “Cái cậu nam sinh kia là ai vậy?” “Mấy hôm trước cãi nhau với Tưởng Tử Tinh là cậu sinh viên năm nhất khoa quản lý kinh tế đó.” “Ừm, là hắn hả, tên này cũng được đấy chứ, cùng quê với Lão Thánh Nữ Trần Chi Hoa, dùng bánh bao đánh ngất xỉu Tưởng Tử Tinh, bây giờ lại còn cõng tiểu thái muội Kinh thành.” “Tiết tấu có phải là nhanh quá không?” “Cái này phải hỏi tác giả thôi.” Trần Chi Hoa đi ngang qua thấy cảnh này, nhíu mày lại, muốn tiến đến. Trần Căn Sinh khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đừng lại đây. Vào đến khu học viện nghệ thuật, thì càng có nhiều mỹ nữ như mây. Tiểu thái muội Kinh thành là sinh viên của học viện nghệ thuật đại học Kinh Đô, thấy cảnh này liền ùa đến. “Tể Tể, đây là bạn trai của cậu à?” “Oa, cậu cuối cùng cũng có bạn trai rồi à?” “Tránh ra, ta có thể coi trọng hắn sao? Các người cảm thấy hắn xứng với ta sao?” Nói xong, Chu Tể Tể vỗ đầu Trần Căn Sinh. “Cũng rất hợp đấy chứ, tên này rất đẹp trai, lông mày kiếm mắt sáng, hình dáng cương nghị, rất có dáng dấp đàn ông.” Trần Căn Sinh cõng Chu Tể Tể về đến ký túc xá của nàng, lúc này Chu Tể Tể mới để Trần Căn Sinh đi về. Trần Căn Sinh ỉu xìu về ký túc xá. Trên đường, Trần Chi Hoa chặn Trần Căn Sinh lại. “Tiểu gia, ngài có xe không? Tôi cho ngài mượn xe của tôi chạy nhé?” “Không cần, ta thích đi bộ, như vậy có thể rèn luyện thân thể.” “Tôi đi với cậu một chút được không? Có gì không hiểu có thể hỏi tôi, giáo sư giảng bài cậu nghe có hiểu không? Có cần tôi kèm cậu không?” Trần Căn Sinh cười nói: “Đại khái đều nghe hiểu được, gần đây ta muốn học đầu tư cổ phiếu, ngươi biết không?” “Tôi hiện tại cũng đầu tư cổ phiếu, tôi dạy cho cậu.” “Bông hoa!” Một bạch diện thư sinh cầm một bó hoa hồng vui vẻ chạy tới. Nha. Trần Chi Hoa giơ chân đá một cước, đạp cho hắn ngã xuống đất, rồi lại chỉnh lại mái tóc dài bị xù, cười với Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh đều tròn mắt, cái này cũng quá mạnh mẽ rồi. “Để tiểu gia chê cười, mỗi ngày đều rất phiền, không nhận mấy bó hoa hồng thì một ngày này đều không sống được.” Trần Căn Sinh cười ngượng nghịu nói: “Ngươi rất dữ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận