Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 347: ngươi cái này ngu xuẩn chuột chũi

Chương 347: Ngươi cái đồ chuột chũi ngu xuẩn.
Mẹ của Toa Mã là vương phi nhỏ nhất của tù trưởng Địch Bái. Bà ở trong một trang viên kiểu Anh xa hoa ở Địch Bái, cửa ra vào được bảo vệ nghiêm ngặt, tường rào cao ngất lắp đầy camera.
Xe sang trọng lái vào trang viên, ven đường có hồ nước và cả vườn bách thú tư nhân, một đám người hầu mặc đồng phục đang chăm chút cho hoa cỏ. Đây chỉ là nơi ở của một trong những vương phi của tù trưởng Địch Bái, có lẽ vì vị tiểu vương phi này được sủng ái nên tù trưởng mới chịu chi tiền xây một trang viên kiểu Anh như vậy. Phong cách nghệ thuật hiện đại đơn giản và phóng khoáng kết hợp hoàn hảo với phong cách pháo đài Luân Đôn, trong trang viên xa hoa này, riêng người hầu đã có 50 người, hàng ngày chăm lo cuộc sống của vương phi.
Xe sang trọng dừng trước cửa pháo đài, Toa Mã mặc trang phục truyền thống của Địch Bái ra nghênh đón Trần Căn Sinh. Trong nhà lại có nhiều người hầu như vậy, Toa Mã có vẻ trang nghiêm hơn một chút, mỉm cười với Trần Căn Sinh, rồi dẫn hắn vào pháo đài.
Trần Căn Sinh có chút căng thẳng, dù gia tộc hoàng thất Địch Bái không giàu có bằng Trần gia ở Ba Thục, nhưng lại có quyền lực tuyệt đối so với Trần gia Ba Thục.
Toa Mã khẽ nói: "Hôm nay ngươi thật đẹp trai."
Trần Căn Sinh cũng nhỏ giọng: "Ngày nào ta chẳng đẹp trai."
Vào phòng ăn, ngoài nhân viên phục vụ ra thì chưa có thành viên nào khác trong gia tộc đến. Ngồi xuống ghế sofa trong phòng ăn, nhân viên phục vụ mang cà phê tới. Toa Mã cùng Trần Căn Sinh vừa uống cà phê vừa không ngừng nhìn hắn.
Ánh mắt nóng bỏng của Toa Mã nhìn Trần Căn Sinh đến mức hắn có chút ngại ngùng: “Đừng nhìn chằm chằm vào ta nữa.”
"Không nhìn không được, ngươi quá đẹp, mắt ta không rời được."
Trần Căn Sinh nhìn xung quanh rồi cảm thán: “Trước kia ngày nào ngươi cũng sống ở đây sao?”
“Ừ, sống đến 18 tuổi.” Toa Mã đứng dậy nắm tay Trần Căn Sinh: “Ta dẫn ngươi đến phòng ta xem.”
“Như vậy không tốt lắm đâu? Đất nước các ngươi yêu cầu khắt khe với phụ nữ, thôi đi.”
Đúng lúc này thì anh trai của Toa Mã trở về. Người anh trai này tướng mạo rất phong nhã, mặc áo bào trắng, tay dắt một con sư tử lớn bước vào phòng ăn.
Toa Mã cau mày nói: "Anh à, đừng mang thú cưng của anh vào, nó sẽ làm bạn em sợ." (Vì bản thân ta không biết tiếng Địch Bái nên dùng tiếng phổ thông để thay thế - -!)
Vị vương tử này muốn ra oai phủ đầu Trần Căn Sinh. Hắn biết rõ người thừa kế của Trần gia Ba Thục đến từ Hoa Hạ, bởi vì Từ Uẩn ở Địch Bái rất nổi tiếng, thường xuyên tham gia yến hội hoàng thất của các nước thuộc A Liên Tù Trưởng Quốc.
Việc hợp tác khai thác mỏ dầu với các quốc gia thuộc A Liên Tù Trưởng Quốc cũng đã lên tới hơn 10 khu. Một mình Từ Uẩn đã đầu tư gần 20 tỷ đô la.
Sư tử tiến về phía Trần Căn Sinh, cổ họng phát ra tiếng “Ô ô ô”.
Trần Căn Sinh đưa tay vuốt đầu sư tử. Sư tử lại ngoan ngoãn nằm xuống liếm giày Trần Căn Sinh.
Cảnh tượng này làm hai anh em Toa Mã kinh ngạc.
Trần Căn Sinh cười nói: “Thứ này ta cũng từng nuôi vài con, có điều ta nuôi là hổ, ta có một người em gái, nếu như cô ấy đến, những con sư tử, hổ này gặp cô ấy đều phải sợ tè ra quần.”
Người anh sai người hầu dẫn sư tử ra ngoài, rồi đưa tay: “Chào ngươi, tiên sinh Trần, ta là Bách Lợi Già.”
“Ta là Trần Căn Sinh.”
Hai người bắt tay rồi ngồi xuống.
Bách Lợi Già cầm chai rượu XO cao cấp trên bàn, rót cho Trần Căn Sinh một ly: “Ta muốn cảm ơn ngươi đã cứu muội muội của ta.”
Trần Căn Sinh cười đáp: “Đương nhiên rồi, nếu đã nhận lời làm vệ sĩ cho cô ấy thì phải nói được làm được.”
Nhắc đến chuyện Toa Mã bị bắt cóc, sắc mặt Bách Lợi Già trở nên u ám: “Thực ra chuyện này ta đã đoán được ai đứng sau giật dây, chỉ là không có chứng cứ xác thực mà thôi.”
Trong lúc đang nói chuyện thì một người phụ nữ quý phái chậm rãi đi tới. Chính là tiểu lão bà của tù trưởng, bà có nhan sắc kinh diễm, chiếc áo choàng rộng vẫn không thể che hết thân hình chữ S đầy đặn của bà, đôi mắt to linh động lộ ra nụ cười nhạt, khi ánh mắt dừng trên người Trần Căn Sinh thì lóe lên một tia kinh ngạc.
Toa Mã tiến lên đón rồi kéo tay mẹ mình: “Mẹ, đây là Trần Căn Sinh mà con đã kể với mẹ.”
Tiểu lão bà của tù trưởng mỉm cười gật đầu: "Chúng ta ngồi vào bàn thôi."
Sau khi mọi người đã ngồi vào bàn, người hầu bắt đầu mang thức ăn lên.
Tiểu lão bà của tù trưởng cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình, nhưng vẫn không thể không liếc trộm Trần Căn Sinh, cái sức quyến rũ khiến những người phụ nữ có tuổi không thể chối từ đã làm tim bà đập thình thịch.
“Tiên sinh Trần, cảm ơn anh đã cứu con gái tôi.” Tiểu lão bà của tù trưởng nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu.
“Em gái ta nói công ty điện lực lão của ngươi muốn nhận thầu một số dự án xây dựng cơ bản của đất nước ta, chuyện này có chút khó khăn, nhưng việc làm đại lý dược liệu cổ truyền và đại lý nền tảng video ngắn thì ta có thể đáp ứng ngươi ngay.”
Bách Lợi Già vừa nói xong thì Toa Mã đã không vui: “Anh à, dự án xây dựng cơ bản thì có gì khó đâu chứ?”
Bách Lợi Già cười cười: "Công ty xây dựng cơ bản của Cáp Mạn Đan là công ty lớn nhất Địch Bái, chẳng lẽ ngươi muốn ta tranh giành với hắn sao? Ta trong công ty của hắn cũng chỉ là một trưởng bộ phận thôi.”
Cáp Mạn Đan là anh cả của Bách Lợi Già, con của đại vương phi, tức là Vương Trữ. Tù trưởng Địch Bái có nhiều con trai, con gái, nhưng Toa Mã là người được sủng ái nhất.
Vẻ đẹp của Toa Mã có thể được ví như “quốc hoa”.
Có hoa khôi trường, hoa khôi khoa, hoa khôi lớp, hoa khôi viện, hán hoa, còn Toa Mã thì là quốc hoa. Lão tù trưởng yêu thương cô con gái út này nhất.
Nếu không phải vì Toa Mã, có lẽ cả ba người bọn họ đã không được sống trong trang viên xa hoa như vậy.
Toa Mã thấy anh mình không chịu đồng ý, quyết định tự mình đi tìm anh cả để giành lấy một vài dự án cho Trần Căn Sinh: “Vậy thì tự em đi tìm anh cả xin.”
Sắc mặt của tiểu lão bà của tù trưởng không vui: “Toa Mã, phải giữ dáng vẻ ưu nhã, con phải nhớ mình là công chúa.”
Trước đây, Toa Mã còn rất chú ý lời ăn tiếng nói, từ khi đến Hoa Hạ quen biết Trần Căn Sinh thì Toa Mã đã hoàn toàn thoải mái, nhất là trong tính cách đã có sự thay đổi lớn.
Toa Mã nói: "Mẹ, Trần Căn Sinh là bạn tốt nhất của con, anh ấy từng cứu mạng con, con nhất định phải giúp anh ấy."
Bách Lợi Già tức giận nói: “Không được gọi hắn là anh nữa, chúng ta xem hắn như anh trai, hắn lại muốn hại mạng em.”
Vừa nghe những lời này thì sắc mặt của hai mẹ con Toa Mã liền kịch biến.
Bách Lợi Già nhìn về phía Trần Căn Sinh: “Vì ngươi là bạn tốt nhất của Toa Mã nên ta tin ngươi, theo ta biết, Cáp Mạn Đan chính là kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc em gái ta.”
Thần sắc tiểu lão bà của tù trưởng hoảng loạn, thấp giọng quát mắng: "Ngươi câm miệng lại cho ta, cái đồ chuột chũi ngu xuẩn này, mỗi một người hầu ở đây đều là gián điệp, bọn họ sẽ đem cuộc trò chuyện hôm nay của chúng ta kể lại với cha ngươi, thậm chí có thể có gián điệp của Cáp Mạn Đan trà trộn vào."
Bách Lợi Già nắm chặt tay, hiển nhiên là đã nhẫn nhịn từ lâu, hắn biết rõ thực lực của Trần Căn Sinh, có Trần Căn Sinh ở đây nên mới không kiêng kỵ gì mà nói ra. Trần gia Ba Thục giàu có hơn hoàng thất Địch Bái nhiều, nhưng chỉ là họ có quyền thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận