Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 169: Dưới lầu tỏ tình khúc

Chương 169: Khúc tỏ tình dưới lầu
Trần Căn Sinh đường đường chính chính muốn so tài với Tưởng Tử Tinh.
Hai người bọn họ hẹn địa điểm, rồi gọi người tới.
Một trận chiến phân thắng bại.
Tưởng Tử Tinh ngạo mạn nói: "Ta không khoác lác đâu, ta đánh cho ngươi tàn phế, ta chẳng bị làm sao cả, còn ngươi là người ngoài ở Kinh Đô này căn bản không ai quản."
"Lão tử không cần ai quản, cho ngươi biết, ta đánh chết ngươi cũng chẳng sao cả."
"Mẹ nó ngươi đúng là khoác lác."
Trần Căn Sinh mất kiên nhẫn nói: "Cút đi, thứ bảy gặp."
Tưởng Tử Tinh rời thư viện.
Lần này, Trần Căn Sinh muốn cùng Tưởng Tử Tinh giải quyết triệt để chuyện này.
Không biết chuyện này truyền ra từ đâu, mà đêm thứ bảy đó, rất nhiều người đã sớm tới.
Chu Tể Tể, Hoàng Hải, Trương Đức Soái bọn họ đều đến.
Trần Căn Sinh hỏi: "Sao các ngươi lại đến đây?"
"Xem xem mày có bị bọn nó đánh tàn phế không, thấy không ổn bọn tao chạy đến ngăn lại, còn gọi cấp cứu cho mày nữa."
Trần Căn Sinh trừng mắt: "Lão tử cảm ơn mày."
Chu Tể Tể khinh thường cười: "Mày cũng gan đấy, vậy mà một mình đến nghênh chiến."
"Chuyện của tao, mắc mớ gì đến mày."
Ở đối diện, đám người Tưởng Hổ Tử chừng hơn ba mươi tên, ai nấy cũng hung thần ác sát.
Sau lưng Trần Căn Sinh có một cô gái đội mũ lưỡi trai màu hồng đi theo.
"Mau nhìn kìa, đó chẳng phải cô gái đội mũ lưỡi trai trong truyền thuyết sao?"
"Hóa ra là quen Trần Căn Sinh."
"Dạo này người ta đồn cô gái đội mũ lưỡi trai hành hiệp trượng nghĩa, xuất quỷ nhập thần, thích bênh vực kẻ yếu, chắc là cô ta rồi."
Tưởng Hổ Tử là một gã trung niên mập mạp để râu quai nón, trên trán xăm một chữ "vương".
Cho nên, người ta gọi Tưởng Hổ Tử, đám đàn em tôn xưng một tiếng Hổ Gia.
"Ba, chính là cái thằng nhãi con đó, ở trường học bày con một vố."
Tưởng Hổ Tử thở dài nói: "Một thằng nhóc con, mà mày phải huy động người so đo với nó, truyền ra làm mất mặt tao quá."
"Con đã mấy lần tìm nó rồi, đều bị thiệt, thằng nhóc đó hình như cũng có chút bản lĩnh."
"Vậy hả, vậy thì tao sẽ làm cho nó hết hung hăng."
Tưởng Hổ Tử dẫn người hướng bên này đi tới.
Trần Căn Sinh liếc mắt nhìn Ảnh muội nhi, rồi quay người rời đi.
Ảnh muội nhi đi về phía Tưởng Hổ Tử.
Chu Tể Tể bĩu môi nói: "Căn Sinh, sao mày lại để con gái đi vậy? Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, có phải bạn gái mày không?"
Trần Căn Sinh không thèm phản ứng.
Trần Căn Sinh từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa, ngồi xổm xuống bên cạnh vừa gặm vừa xem.
"Ôi... Cái này... Quá là máu me."
"Ngọa tào, đau..."
"Nhìn mà thấy đau."
"Ây da da, không nỡ nhìn."
"Uống! Một quyền này, chắc xương gãy hết rồi?"
"Tao lạy mày, cô gái này sức mạnh ghê thế."
"Đau ~"
Ảnh muội nhi chỉnh lại quần áo hơi nhăn của mình, rồi lạnh lùng rời đi.
Trần Căn Sinh chỉ vào Tưởng Tử Tinh: "Ta mong ngươi tự giác từ chức."
Nói xong Trần Căn Sinh cưỡi đạo kỳ chiến phủ rời đi.
Chu Tể Tể đều mắt tròn mắt dẹt: "Trời ơi, ngầu quá vậy, tao mê rồi, các chị em, không phải hắn thì tao không gả."
"Trần Căn Sinh càng ngày càng thần bí."
"Đúng đấy, trước kia tao thấy nó hiền lành, không thích gây sự."
Trần Căn Sinh làm vậy là để không dính dáng đến mình, dù có báo lên trường cũng không sao, vì hắn có tham gia gì đâu, chỉ đứng bên xem náo nhiệt thôi.
………………
Lại một ngày tươi đẹp, Trần Căn Sinh tràn đầy năng lượng chạy bộ, ăn sáng rồi đi học.
Thời gian cứ thế trôi qua.
Chỉ có Chu Tể Tể cuồng nhiệt theo đuổi là vẫn chưa bình lặng.
Đêm đến, Trần Căn Sinh đang học trong ký túc xá, thì Chu Tể Tể mang theo nhóm nhạc "heo con phấn hồng" đến ca hát dưới lầu ký túc xá nam.
Một chiếc xe cẩu hạ một chiếc đàn piano xuống.
Mic và loa cũng được bày ra.
"Chu Tể Tể? Cô ta muốn hát ở đây à?"
"Mày không nghe nói à?"
"Nghe cái gì?"
"Cô ta đang theo đuổi Trần Căn Sinh đấy."
"Trần Căn Sinh là ai?"
"Sinh viên mới nhập học năm nhất, dạo trước còn đi chung với Chu Tể Tể đó."
"Ngọa tào, thằng sinh viên năm nhất này có vài chiêu à, mà khiến cho tiểu thái muội Kinh Thành chủ động theo đuổi."
"Nhìn cái kiểu này thì đúng là quyết không bỏ cuộc đây."
"Khụ khụ khụ, uy uy uy."
Chu Tể Tể thử mic một chút rồi từ tốn cất tiếng đàn.
"Ở đất nước hạnh phúc tình yêu em là duy nhất Người em yêu chỉ là anh Tình yêu em trao chỉ mình anh thôi"
Một bài "Yêu em là duy nhất" của Vương Lực Hoành.
Tiếng ca du dương, âm vang bên tai, nghe thật mê đắm lòng người.
Ở ký túc xá của Trần Căn Sinh.
Hoàng Hải, Trương Đức Soái bọn họ ghé trên ban công xem.
"Căn Sinh, mày còn không mau ra đi?"
Trần Căn Sinh lúc còn học cấp ba cũng bị theo đuổi, nhưng chưa từng thấy ai táo bạo theo đuổi kiểu này.
Chuyện này khiến hắn một lúc không biết làm thế nào.
"Tao không thích cô ta, các mày đuổi cô ta đi đi."
Đổng Tử liên tục lắc đầu: "Bọn tao không dám đâu, tiểu thái muội Kinh Thành, không chọc vào được đâu."
Hoàng Hải nói: "Chuyện này vẫn là mày ra giải quyết đi, không thì cô ta sẽ cứ hát mãi thôi."
Lúc này, mấy người bảo vệ đi đến.
"Chu Tể Tể, cô làm thế này ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của các sinh viên khác, không tốt đâu."
"Xin các cô lập tức dừng lại."
Chu Tể Tể đứng dậy, cầm ghita lên nói: "Nè, thử nhích vào đây xem."
Bảo vệ cũng khá biết về Chu Tể Tể, cũng không dám quá mạnh tay.
"Cô cũng thông cảm cho bọn tôi một chút được không? Đôi bên thông cảm cho nhau."
"Tôi không thông cảm, tôi còn đang theo đuổi tình yêu của tôi đó, mà tôi không theo được tình yêu thì các anh đền bù cho tôi sao?"
"Nếu cô không theo được tình yêu của mình, vậy tôi cho cô tình yêu."
Chu Tể Tể liếc anh ta một cái: "Anh cũng xứng hả, cút, đừng làm chậm trễ thời gian tôi ca hát."
Ở trên ban công, Trần Căn Sinh thấy cảnh này, biết là nếu mình không xuống, thì chuyện này không xong được.
Trần Căn Sinh bước ra khỏi ký túc xá.
Cả trường đều hoan hô.
Đám bạn bè cùng khuê mật của Chu Tể Tể nhao nhao la hét.
"Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi."
Một cô bạn thân đưa một bó hoa hồng to cho Chu Tể Tể.
Chu Tể Tể đưa hai tay cho Trần Căn Sinh: "Căn Sinh, làm bạn trai em đi? Em nguyện ý cả đời không rời xa anh."
"Chu Tể Tể, ta không hợp với ngươi, ta cũng mong ngươi đừng dây dưa ta, ta có thể làm bạn với ngươi."
"Cạch..."
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều kinh ngạc đến ngây người.
"Thằng này có phải bị lệch lạc cái gì rồi không?"
"Vậy mà lại từ chối Chu Tể Tể."
"Ghê thật, có khi nào hắn không biết Chu Tể Tể tài giỏi không?"
Chu Tể Tể thất vọng nhìn Trần Căn Sinh: "Tôi biết anh có người mà anh muốn cưới làm vợ, nhưng tôi không quan tâm, tôi sẽ cho anh biết ai tốt với anh hơn."
"Cho ngươi biết, không cho phép thích ta, ta có thể làm bạn với ngươi, nhưng tuyệt đối không yêu đương."
Trần Căn Sinh đưa chìa khóa xe cho nàng: "Ngươi chẳng phải luôn muốn lái xe máy của ta sao? Ta cho ngươi mượn đi."
Chu Tể Tể bĩu môi như muốn khóc.
"Nín đi."
Chu Tể Tể nghẹn ngào nói: "Vậy, vậy bọn mình làm bạn có được không?"
"Như thế mới đúng chứ, làm bạn thôi."
Trần Căn Sinh đưa chìa khóa xe máy cho cô, rồi quay người về ký túc xá.
Về đến ký túc xá, đám bạn cùng phòng kêu trời trách đất.
"Ngọa tào! Mày bị thần kinh à? Mày có vấn đề về sinh lý hả?"
"Sao mày có thể từ chối Chu Tể Tể được chứ? Đẹp như vậy, đáng yêu như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận