Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 67: Bên trên lễ nghi quý tộc khóa

Chương 67: Giờ học nghi lễ quý tộc
Trần Căn Sinh ăn xong quà của các nữ sinh thì trở lại lớp. Trên bàn học có rất nhiều tờ giấy.
“Đây là nick Wechat của ta, thêm vào nhé.”
“Nick Wechat của ta đây.”
“Đây là nick Wechat của ta.”
Những tờ giấy này đều là nick Wechat của các nữ sinh trong lớp. Trần Căn Sinh ném hết những tờ giấy này vào sọt rác, lấy sách giáo khoa ra học. Cả lớp nữ sinh đồng loạt thở dài.
Bạch Nga vừa vào lớp đã thấy Trần Căn Sinh, cô mỉm cười hiểu ý: “Các bạn học, chúng ta bắt đầu vào học, chiều nay chúng ta có tiết học nghi lễ.”
“A!!“
“Em thích nhất tiết nghi lễ.”
“Cô Bạch, hôm nay ai dạy tiết nghi lễ vậy?”
“Cô Tố Tố.”
“Oa! Tuyệt quá.”
Trường Tử Kim là trường quý tộc, mỗi tháng đều có một buổi học nghi lễ, dạy các học sinh về cách ăn mặc và đối đãi khách khứa trong yến tiệc, còn phải biết một chút về các nhãn hiệu rượu vang, năm sản xuất và mùi vị. Lớp nghi lễ còn dạy học sinh cách nhìn người tài, nâng cao tố chất bản thân, hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn hoàng thất Anh để giáo dục.
Cô Tố Tố chính là một vị công chúa của hoàng thất Anh, vì một vị chiến thần nào đó của Hoa Hạ mà tự nguyện từ bỏ thân phận hoàng thất, đến Hoa Hạ và tự đặt cho mình một cái tên Hoa Hạ.
Lớp nghi lễ có phòng học riêng, tòa nhà này được bài trí vô cùng tráng lệ, bên trong có phòng triển lãm mỹ thuật, phòng khiêu vũ hoàng thất và phòng ăn. Sau tòa nhà dạy nghi lễ là một bãi cỏ, sân golf và một khu chuồng ngựa, dùng để dạy học cưỡi ngựa. Quy mô vô cùng lớn, tóm lại, tiết học nghi lễ này chính là dạy học sinh cách giao tiếp xã hội, cách kinh doanh các mối quan hệ của mình và nhiều thứ khác.
Trần Căn Sinh đến trường đã được ba bốn tháng, đây là lần đầu tiên hắn được học tiết nghi lễ. Vừa bước vào tòa nhà đã có cảm giác như đang tiến vào cung điện, trước mắt là một phòng khách tròn rộng lớn, đối diện cửa là cầu thang gỗ hai chiều. Cô Tố Tố nở nụ cười duyên dáng, khẽ gật đầu với các bạn học: “Chào các em.”
“Chào cô.”
Cô Tố Tố mở cặp tài liệu ra: “Bây giờ chúng ta sẽ kiểm tra thử, Trần Diệp Hào, thưa quý cô, tôi có thể mời cô một ly không? Dùng tiếng Ý thì nói thế nào?”
“Bella sign ora, poss o offrirti da bere?”
Cô Tố Tố khen: “Fantastico.”
Trần Căn Sinh nghe mà mắt tròn mắt dẹt, sao lại còn dạy cả tiếng Ý thế này? Ánh mắt cô Tố Tố dừng lại trên mặt Trần Căn Sinh, lập tức lộ vẻ chán ghét: “Trần Căn Sinh, ngươi là người đáng ghét, dùng tiếng Nhật thì nói thế nào?”
Trần Căn Sinh buột miệng: “Ngươi giọt baka, lương tâm đại đại tích x·ấ·u.”
Ngay lập tức, cả lớp cười ồ lên. Cao Sóc nói: “Cô giáo, Trần Căn Sinh lần đầu tiên học tiết nghi lễ, không có chút kiến thức cơ bản nào cả.”
“Ta hỏi rất đơn giản thôi, chỉ là bảo hắn nói tiếng Nhật, người ngay cả tiếng Nhật cũng không hiểu thì không phù hợp với tiết học của ta, mời ngươi ra ngoài.”
Trần Căn Sinh bĩu môi nói: “Lão t·ử cũng chả muốn học cái lớp nghi lễ ngu ngốc của ngươi, chả có tác dụng gì.” Nói xong, Trần Căn Sinh quay đầu bước ra khỏi tòa nhà học nghi lễ.
Khi Trần Căn Sinh chuẩn bị trở về ký túc xá, Bạch Nga gọi hắn lại.
“Ta biết ngay là ngươi sẽ bị mời ra mà.”
“Vì sao t·ử?”
“Cái cô tên Tố Tố đó, chồng cô ấy cũng là chiến thần, bị ngươi đ·á·n·h đến bệnh viện vẫn chưa tỉnh lại đâu.” Nói rồi, Bạch Nga đưa cho Trần Căn Sinh một cốc trà sữa.
Hai người ngồi trên ghế dài trong trường. Bạch Nga mỉm cười an ủi: “Thực ra tiết nghi lễ này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, đúng không?”
“Đúng vậy, còn bắt kiểm tra cả tiếng Ý nữa.”
“Ở trường này, học sinh nào cũng phải biết ít nhất tám thứ tiếng.”
Trần Căn Sinh giật mình: “Thật vậy à?”
“Đúng vậy, nhưng ngươi khác họ, chỉ cần ngươi có thể thi đậu đại học 985, 211 thì sau này ra xã hội ngươi sẽ kiếm được việc làm tốt, được người khác tôn trọng.”
Trần Căn Sinh nhìn Bạch Nga: “Cô Bạch, có phải con đường r·u·n rẩy thần của ta thật sự sai lầm rồi không?”
“Ta không cho rằng ngươi sai, bởi vì ngươi không chủ động đi tìm người khác đ·á·n·h nhau, là họ tìm tới gây sự với ngươi.”
Trần Căn Sinh nhếch miệng cười: “Có câu này của cô, ta an tâm rồi.”
Bạch Nga trấn an: “Đừng nản chí, tiết học này ngươi không thích, nhưng tiết ngày mai chắc chắn ngươi thích, đó là học cưỡi ngựa.”
“Thích chứ, ta còn chưa cưỡi ngựa bao giờ.”
Bạch Nga động lòng trắc ẩn, hỏi: “Bây giờ ngươi có muốn thử một chút không?”
“Có được không?”
“Cháu của ngươi là hiệu trưởng, đương nhiên là được rồi.”
“Vậy đi.”
Trần Căn Sinh cùng Bạch Nga đến khu chuồng ngựa, Trần Thụ Kiến đã sắp xếp cho một giáo viên dạy cưỡi ngựa hướng dẫn riêng cho Trần Căn Sinh cho đến trưa. Trong chuồng ngựa, có hơn 10 con ngựa cao lớn, màu đen tuyền, trắng muốt và màu nâu, tất cả đều được giáo viên nuôi dưỡng khỏe mạnh và xinh đẹp. Bạch Nga giới thiệu cho Trần Căn Sinh: “Trần Căn Sinh, đây là thầy giáo dạy cưỡi ngựa Mã, Mã Trường Chí.”
Trần Căn Sinh vuốt ve bắp thịt săn chắc của con tuấn mã đen, kinh ngạc nói: “Ngưu b·ứ·c, quả thực không thể so sánh với mấy con lừa ở thôn ta, thầy Mã, con kia có phải là ngựa Hãn Huyết Bảo Mã không?”
Thầy Mã lắc đầu cười nói: “Rất khó mua được ngựa Hãn Huyết Bảo Mã thuần chủng trên thị trường, con ngựa đen mà ngươi đang vuốt ve đây là ngựa Gypsy tốt nhất, quý nhất của trường, mà con này cũng chỉ là ngựa lai thôi.”
Trần Căn Sinh nóng lòng nói: “Thầy Mã, dạy tôi đi.”
“Được thôi.”
Thầy Mã dắt con ngựa lai Gypsy ra, trước tiên làm mẫu cách lên ngựa, sau đó lại làm mẫu cách điều khiển ngựa. Thầy làm mẫu một lần liền cho Trần Căn Sinh lên thử. Trần Căn Sinh không hề sợ hãi, leo lên ngựa.
Thầy Mã dặn: “Trước làm quen cách dùng dây cương để điều khiển hướng đi của ngựa.”
“Giá!”
Trần Căn Sinh xem phim quá nhiều, vừa lên ngựa liền hô một tiếng, quất roi vào mông ngựa. Tê tê tê... Ngựa đen tung vó lên, phát ra một tiếng kêu đầy phấn khích. Ngựa bắt đầu chạy điên cuồng trong chuồng.
“Xong rồi! Xong rồi! Ngựa hoảng rồi!” Thầy Mã lo lắng kêu lên.
Bạch Nga sợ hãi la lên: “Trần Căn Sinh, nhanh hô ô!”
Mặt thầy Mã đổ mồ hôi nói: “Hô ô cũng vô dụng.”
Nhưng Trần Căn Sinh không hề ý thức được sự nguy hiểm, nắm chặt dây cương không ngừng hô giá. Ngựa đen nhảy ra khỏi chuồng ngựa, phóng người lên. Trần Căn Sinh hưng phấn gầm lên: “Ngưu b·ứ·c! Quá tuyệt vời!”
Ngựa đen chạy điên cuồng ra sân trường. Bốn vó tung hoành, phi như bay trên đường.
“Giá giá giá!”
Ngựa đen cuối cùng cũng có thể vui vẻ chạy nhảy, tha hồ vẫy vùng. Nó đã bị gò bó quá lâu ở trường Tử Kim rồi, cuối cùng cũng có người hiểu được nó. Trên đường, người xe hỗn loạn. Một con tuấn mã đen phóng như bay trên đường. Bạch Nga điều khiển chiếc Maserati ở phía sau đuổi theo không ngừng.
Cho đến khi chạy như điên được 30 cây số, ngựa đen mới chậm lại, dừng ở một bãi cỏ ven đường và bắt đầu ăn cỏ.
Trần Căn Sinh vuốt cổ ngựa đen: “Gọi mày là Hắc Toàn Phong nhé? Sướng thật, tao phát hiện tao thích cưỡi ngựa rồi đấy.”
Trần Căn Sinh nằm trên lưng ngựa vẫn chưa thấy thỏa mãn. Một chiếc Maserati dừng lại bên đường, Bạch Nga sốt ruột chạy xuống xe.
Bạch Nga thấy Trần Căn Sinh nằm im trên lưng ngựa, cô vội gọi lớn, giọng mang theo cả tiếng nấc: “Trần Căn Sinh! Căn Sinh! Đừng dọa ta, mau tỉnh lại đi.”
Trần Căn Sinh ngồi dậy cười hắc hắc: “Cô Bạch, em không sao mà.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận