Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 175: Diễn qua Tiểu Long Nữ

Địa điểm tụ họp là một khách sạn năm sao cao cấp.
Hoàng Hải, Trương Đức Soái bọn họ đã mặc những bộ quần áo đẹp nhất, lại đến tiệm cắt tóc làm kiểu tóc mới. Đến dưới lầu khách sạn năm sao, bọn họ lại do dự. Hoàng Hải hỏi: “Chúng ta ăn mặc mộc mạc như vậy, có bị mất mặt không?” Triệu Dũng vuốt kính mắt, ngạo nghễ nói: “Chúng ta là sinh viên Kinh Đại, là nhân tài của đất nước, vẻ bề ngoài chỉ là nhất thời, chúng ta muốn dùng tài năng để chinh phục các nàng.” Đông Tử nói: “Đừng khinh người nghèo khi còn trẻ.” Trần Căn Sinh không vui nói: “Đến trung niên, ngươi lại nói chớ lừa trung niên nghèo, đến khi về già, ngươi lại nói đừng ức hiếp người già nghèo.” Trương Đức Soái chỉnh lại kiểu tóc một chút, tự tin cười nói: “Các ngươi có được các phú bà ưu ái hay không, ta không biết, nhưng ta chắc chắn có thể.” “Đừng nói nhiều nữa, vào thôi.” Lên thang máy, đến thẳng tầng trên. Cửa thang máy mở ra, đập vào mắt là một khung cảnh Oanh Oanh Yến Yến. “Cái này… đây là… người đó là Ba Lỵ Địch sao?” “Ngọa Tào! Người kia là Lưu Phi Phi sao?” “Nơi này hình như không phải nơi tụ hội của phú bà mà!” Trần Căn Sinh nói: “Đây là tiệc phim mà hôm nay ta đi làm thêm ở công ty đó.” “Trâu bò! Căn Sinh! Nhờ phúc của ngươi, chúng ta đây là tiến quân vào giới giải trí rồi.” Phùng Kiến Hoa thấy Trần Căn Sinh, mặt tươi cười nghênh đón: “Chào Trần tiên sinh, chào anh.” Trần Căn Sinh giới thiệu: “Giới thiệu một chút, đây là bạn học của tôi.” “Chào các cậu.” Phùng Kiến Hoa lần lượt bắt tay với bọn họ. Hoàng Hải bọn họ kích động mặt đỏ lên. Đông Tử thấp giọng nói: “Đạo diễn lớn hạng nhất trong nước, Phùng Đạo vậy mà bắt tay với chúng ta rồi!” Trần Căn Sinh nói: “Bình tĩnh nào, chúng ta là người của Đại học Kinh Đô, đừng làm mất mặt.” Khụ khụ khụ. Bọn họ ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đi vào sảnh yến tiệc. Những ông chủ công ty và các nhân vật lớn trong giới giải trí thấy Phùng Đạo đích thân đón mấy thiếu niên, đều hiếu kỳ đánh giá bọn họ. Nhất là các minh tinh trong giới giải trí, các nàng tham gia loại tiệc này chính là để kết giao với một vài phú hào, có thể mang lại cho bản thân nhiều tài nguyên hơn, có thể khiến các nàng thuận lợi phát triển trong giới giải trí, nhận được nhiều phim lớn hơn. Phùng Kiến Hoa giơ tay ra hiệu mọi người im lặng: “Để tôi giới thiệu một chút, vị này là đại diện của Trần đại tiểu thư, tập đoàn Ba Thục, cũng là người đã cho tôi một vài đề nghị, đừng thấy còn trẻ mà coi thường, anh ấy lại có sự lý giải đặc biệt về phim.” Thoáng cái, mọi người đều biết thì ra một thiếu niên đã quyết định tất cả số phận của đám tiểu thịt tươi và một vài nhân vật lớn trong giới. Đi hay ở đều nằm trong tay của người này. Ngay lập tức, rất nhiều minh tinh đều kích động muốn làm quen với Trần Căn Sinh. Phục vụ bưng lên mấy ly Champagne cho bọn họ. Dưới sự giới thiệu của Phùng Đạo, Trần Căn Sinh quen biết được một vài nhân vật lớn trong giới giải trí và ông chủ của một số công ty điện ảnh truyền hình ở Kinh Đô. Một nhân vật lớn trong giới giải trí, Trần Minh cười hỏi: “Xin hỏi quý danh?” “Không dám nhận họ Trần.” “Trùng hợp vậy, tôi cũng họ Trần, năm trăm năm trước có lẽ là người một nhà.” “Đúng vậy, xin chào.” Trần Minh lại hỏi: “Cậu và Trần đại tiểu thư có quan hệ như thế nào?” “Đồng hương.” Trần Căn Sinh không tiện tiết lộ gì cả. Trần Căn Sinh vừa quay mặt lại thì thấy Hoàng Hải, Đông Tử bọn họ lúng ta lúng túng, không biết nên làm gì, liền đứng sau lưng Trần Căn Sinh. Trần Căn Sinh thấp giọng nói: “Nếu cảm thấy không tự nhiên thì uống nhiều chút rượu.” Trương Đức Soái nói: “Champagne này làm sao mà say được.” “Chỗ kia chẳng phải có rất nhiều sao?” Ở cách đó không xa có một chiếc bàn chữ nhật, bên trên bày đầy các loại rượu, bánh ngọt, hải sản. Trần Minh cảm thán nói: “Quyết định của cậu khiến tôi rất khâm phục, tuổi còn nhỏ mà đã có kiến giải như vậy, bây giờ ngành phim, có thể dùng 60% tài chính để làm phim đã là quá ít ỏi, phần lớn đều chi cho việc mời minh tinh.” Trần Căn Sinh khiêm tốn cười nói: “Vì tôi xem phim tương đối khó tính, thích xem những bộ phim có điểm đánh giá cao, cho nên, với tư cách là một khán giả, tôi chỉ dựa theo những yêu cầu và suy nghĩ của mình thôi.” Trần Căn Sinh cùng Trần Minh trò chuyện một hồi, Trần Minh là hội trưởng hiệp hội điện ảnh truyền hình, nên đặc biệt quan tâm đến sự nghiệp điện ảnh. “Xin chào.” Một Mỹ Nữ cao gầy cười nhẹ nhàng chào đón: “Tôi tên Ba Lỵ Địch.” Trần Căn Sinh đưa tay cười nói: “Xin chào, tôi họ Trần.” Hai người chạm cốc. “Nghe nói cậu là sinh viên đại học Kinh Đô?” “Năm nhất.” “Ôi chao, thật là không tầm thường, tôi đặc biệt hâm mộ những người có thể thi vào những trường đại học tốt như vậy, cậu chắc hẳn rất có tài.” Trần Căn Sinh nói: “Tài hoa thì chưa nói tới.” Ba Lỵ Địch cười hỏi: “Tôi có thể xin danh thiếp của cậu được không?” “Tôi không có danh thiếp.” “Vậy số điện thoại di động thì sao?” “À.” Trần Căn Sinh không muốn cho số điện thoại của mình, liền đưa số điện thoại của Hoàng Hải cho nàng. Không đầy một lát, liền có rất nhiều người muốn trao đổi thông tin liên lạc với Trần Căn Sinh. Ngay cả băng tinh ngọc khiết Lưu Phi Phi cũng chủ động xin số điện thoại của Trần Căn Sinh. Không phải là vì hắn có sức hút lớn, mà là vì hắn là đại diện của tập đoàn Ba Thục đến tham dự yến tiệc này. Hoàng Hải, Đông Tử, Trương Đức Soái đã uống rất nhiều rượu vang đỏ, lúc này ở trong tiệc nói chuyện chậm rãi với một số minh tinh, dù sao đều là sinh viên đại học Kinh Đô, khả năng ăn nói thật không tệ. Đứng mỏi chân, Trần Căn Sinh ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh. Tham gia yến tiệc cũng là một công việc mệt mỏi, từng tốp từng nhóm tụ lại một chỗ, trò chuyện về những vấn đề liên quan đến phim. Trần Căn Sinh lại không có hứng thú với những chủ đề này, hắn nhìn Hoàng Hải bọn họ thao thao bất tuyệt, cũng thấy buồn bực, tại sao mấy người này lại có nhiều chủ đề như vậy? “Đang nghĩ gì vậy?” Lưu Phi Phi bưng ly rượu ngồi xuống bên cạnh Trần Căn Sinh. “Không có gì, chỉ là không quen loại trường hợp này.” Lưu Phi Phi cười cười: “Cậu còn trẻ, không quen cũng là bình thường thôi.” Trần Căn Sinh nói: “Lúc còn ở quê, ta đã từng xem nàng đóng vai Tiểu Long Nữ, rất kinh diễm.” Lúc đó, Trần Căn Sinh mới biết yêu là gì, nhất thời bị Tiểu Long Nữ của Lưu Phi Phi mê hoặc. “Đó là vinh hạnh của tôi, cho nên cậu mới không gạch bỏ tôi sao?” “Hắc hắc hắc, đó là chút tư tâm nhỏ của ta thôi.” Lưu Phi Phi thực ra là một người phụ nữ rất giỏi quan sát, nàng phát hiện Trần Căn Sinh đưa cho người khác những số điện thoại giống nhau, chỉ duy nhất số đưa cho nàng là khác biệt. Lưu Phi Phi liền ý thức được sự khác thường, tiến đến bắt chuyện mới biết, thì ra thiếu niên này lại có hảo cảm với nàng. Đồng thời, nàng cũng không phải là một người phụ nữ đơn giản, nàng biết một thiếu niên có thể quyết định đầu tư một tỷ, chắc chắn có địa vị vô cùng quan trọng ở tập đoàn Ba Thục. Nếu như có thể leo lên được mối quan hệ này, vậy nàng sẽ có những tài nguyên phim lớn liên tục không ngừng. Dù sao dưới trướng của tập đoàn Ba Thục có một công ty điện ảnh quốc tế, thậm chí đã mua lại hai công ty phim hàng đầu của Hollywood, cho ra đời rất nhiều bộ phim kinh điển. Có thể nói công ty điện ảnh quốc tế dưới trướng của tập đoàn Ba Thục là công ty dẫn đầu trong nước, có thể được tập đoàn Ba Thục đầu tư, chính là được tập đoàn Ba Thục duy trì, có thể cung cấp bất cứ sự trợ giúp nào về kỹ thuật và địa điểm. Lưu Phi Phi cười nói: “Ta nghĩ hiện tại chúng ta nên là bạn bè rồi nhỉ?” “Ta nghĩ chúng ta nên giữ một khoảng cách nhất định, có khoảng cách sẽ tạo ra vẻ đẹp.” Thần tượng vẫn là thần tượng, nếu như làm bạn bè, tình cảm yêu thích của Trần Căn Sinh đối với Lưu Phi Phi sẽ ngày càng ít đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận