Lão Sư, Ta Thật Sự Không Phải Học Sinh Nghèo!

Chương 30: Bồi nữ thần đi dạo bên ngoài bãi

Chương 30: Cùng nữ thần đi dạo phố, thói bạo ngược quen thân.
Lưu Chí Hiên không phục, còn muốn tìm Trần Căn Sinh gây phiền phức. Đó là bởi vì hắn chưa từng bị Ảnh muội nhi đánh cho một trận. Ngưu Ngọc Phi thì đã chịu thua rồi.
Lại một cuối tuần vui vẻ, Trần Căn Sinh định ở ký túc xá tiếp tục nghiên cứu vấn đề về “khí”. Bạch Nga gọi điện thoại cho Trần Căn Sinh, vậy mà hẹn hắn cùng nhau đi dạo phố. Điều này khiến Trần Căn Sinh vui mừng như điên.
Ngoài khu trung tâm thương mại. Các cửa hàng rực rỡ muôn màu, đủ loại hàng xa xỉ khiến Bạch Nga hoa mắt. Bạch Nga cũng chỉ đến xem cho đỡ thèm, lâu lắm rồi không đi dạo phố, tiện thể mua vài bộ đồ thu đông.
“Căn Sinh, hôm nay ta lãnh lương, mua cho ngươi đôi giày, nhưng giá cả không được quá 1000 tệ.”
Trần Căn Sinh hỏi: “Sao lại mua giày cho ta?”
“Lương của ta giờ tăng lên rất nhiều, là nhờ ngươi giúp, ta vẫn muốn cảm ơn ngươi.”
Trần Căn Sinh cười thầm: “Giữa hai chúng ta không cần khách sáo, giúp ngươi là đương nhiên rồi mà.”
“Việc công là việc công, việc tư là việc tư, ta thấy ngươi đi đi lại lại chỉ có hai đôi giày, hôm nay cô giáo đây mua cho ngươi một đôi, không được từ chối.”
“Vậy sao?”
Cuối tuần khu trung tâm thương mại đặc biệt náo nhiệt. Bọn họ vừa bước vào một cửa hàng chuyên doanh Nike, đối diện liền gặp học sinh của Tử Kim Học Hiệu. Lưu Chí Hiên, Ngưu Ngọc Phi cùng hai nữ sinh khác.
“Bạch lão sư trùng hợp vậy?” Lưu Chí Hiên hung hăng liếc Trần Căn Sinh: “Dắt theo Trần Căn Sinh trợ giúp người nghèo đấy à?”
Bạch Nga nhíu mày nói: “Lưu Chí Hiên, cậu ăn nói đừng quá cay nghiệt, các cậu mua đồ của các cậu đi, đừng nhiều lời.”
Ngưu Ngọc Phi kiêng dè liếc nhìn Trần Căn Sinh, rồi lùi sang một bên. Bạch Nga chọn cho Trần Căn Sinh một đôi giày thể thao: “Căn Sinh, cậu thử đôi này xem sao?”
Lưu Chí Hiên hỏi: “Đồ tôi đặt mua AJ đã tới chưa?”
“Đến rồi ạ, xin ngài nghiệm thu.”
Lưu Chí Hiên âm dương quái khí nói: “Không có tiền thì chỉ mua được đồ giảm giá thôi, Trần Căn Sinh, hay tôi tặng cậu đôi giày này trên chân tôi nhé? Vừa hay giày mới của tôi cũng đến rồi.”
“Cho lão tử, cút, lão tử không muốn nhìn thấy ngươi.”
Lưu Chí Hiên cười khẩy: “Vừa nghèo vừa hách, đúng là chỉ có mình ngươi.”
Trần Căn Sinh thử đôi giày, rất vừa ý: “Cô giáo, em lấy đôi này, giá cả cũng không đắt.”
“Thật sự thích à?”
“Thật sự thích.”
“Vậy ta đi thanh toán.”
Lưu Chí Hiên nghe thấy vậy mà là Bạch Nga trả tiền, khinh bỉ nói: “Trần Căn Sinh, cậu giỏi đấy, để người khác trả tiền cho cậu, mặt dày thật.”
“Ta vui lòng cho Trần Căn Sinh dùng tiền, cậu quản được sao? Cậu còn đang tiêu tiền của cha mẹ đó, rời khỏi cha mẹ cậu thì cậu là cái thá gì?”
Lời của Bạch Nga không chỉ châm chọc Lưu Chí Hiên mà Trần Căn Sinh cũng cảm thấy thấm thía. Hắn rời xa cha mẹ, ông bà, chị gái, hắn cũng chẳng là gì. Câu nói này đã chọc giận Lưu Chí Hiên, phú nhị đại ghét nhất người khác nói câu đó.
Trần Căn Sinh giơ tay cho Lưu Chí Hiên một bạt tai vào mặt. Khóe miệng hắn ta rướm máu.
“Không biết lễ phép, cậu dùng cái giọng điệu đó nói chuyện với cô giáo đấy à?”
Một bàn tay bất ngờ xuất hiện khiến mọi người kinh ngạc. Lưu Chí Hiên ôm mặt, giận tím tái nói: “Mẹ nó cậu đánh tôi? Cậu dám đánh tôi?”
“Đánh đấy, Lão tử đánh đấy, làm sao?”
Bên trong lòng Bạch Nga trào lên một dòng nước ấm, lần trước tại ban Lý, khi cô bị đám vệ sĩ của Lưu Chí Hiên đẩy ngã, Trần Căn Sinh không nói hai lời liền đánh cho đám vệ sĩ kia một trận. Hiện tại Lưu Chí Hiên dám nói chuyện với cô không tôn trọng, Trần Căn Sinh lại không chút do dự cho hắn một bạt tai. Trước kia, ở Tử Kim Học Hiệu, Bạch Nga không ít lần bị đám học sinh bắt nạt, đôi khi tủi thân đi tìm hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng chỉ an ủi, bảo cô nhẫn nhịn. Hiện tại rốt cuộc cũng có một nam sinh đứng ra bảo vệ cô. Dù cho đứng ở góc độ một giáo viên, cô vẫn nghĩ rằng học sinh đánh nhau là sai. Nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vui vẻ.
Lưu Chí Hiên gần như phát điên: “Lão tử cho mày biết cái tát này đáng giá thế nào, đánh được không tính là gì, đánh xong rồi mà sống sót mới là bản lĩnh.”
Lưu Chí Hiên rút điện thoại ra. Bạch Nga lo lắng Trần Căn Sinh không kiểm soát được tình hình, vội nói: “Chuyện này bắt nguồn từ tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Cô chịu trách nhiệm? Cô có đủ sức gánh không? Cô tránh sang một bên đi.”
Trần Căn Sinh nắm chặt tay Bạch Nga: “Cô giáo, chúng ta đi, đừng để chuyện này làm ảnh hưởng đến tâm trạng dạo phố của chúng ta.”
“Lão Ngưu cản bọn họ lại.”
Ngưu Ngọc Phi không dám cản, vì anh ta thấy trong đám người phía ngoài có mấy người đội mũ trắng đi qua.
Bạch Nga lo lắng hỏi: “Cậu đánh Lưu Chí Hiên, hắn chắc chắn không bỏ qua đâu, đến lúc đó cậu cứ đổ hết trách nhiệm lên người cô là được.”
Trần Căn Sinh cười: “Cô giáo, hôm nay chúng ta đi dạo phố, đừng nhắc đến chuyện đó, lát nữa đi dạo xong em mời cô ăn bít tết.”
“Ý hay đấy.”
Đi dạo một lúc, Bạch Nga dừng chân trước một cửa hàng quần áo nữ, cô nhìn chằm chằm chiếc áo khoác dạ màu ấm trong tủ kính, đắm đuối ngắm nhìn.
Trần Căn Sinh cười hỏi: “Bạch lão sư, thích không? Vào hỏi thử đi.”
“Ừm.”
Bước vào cửa hàng, nhân viên nhiệt tình chào đón.
“Hoan nghênh mỹ nữ soái ca.”
Bạch Nga chỉ tay vào chiếc áo khoác dạ màu ấm trong tủ kính: “Cho tôi xem một bộ size XL.”
“Vâng, xin chờ một chút.”
Bạch Nga thay chiếc áo đó vào, làm tôn thêm dáng người thanh mảnh của cô, chiếc áo khoác dạ đó rất hợp với cô.
“Mỹ nữ, cô là người mặc chiếc áo này hợp nhất tôi từng thấy đấy.”
Bạch Nga liếc mắt nhìn giá niêm yết, giật mình, cô vội vàng cởi chiếc áo ra đưa cho nhân viên.
Nhân viên thấy vậy liền cười: “Mỹ nữ, đang có chương trình giảm giá đấy.”
Bạch Nga cắn răng, mua luôn chiếc áo đó.
Ra khỏi cửa hàng, Trần Căn Sinh nói: “Cô giáo, chúng ta đi ăn đồ Tây đi?”
Bạch Nga hỏi: “Ăn đồ Tây, cậu có no không? Để cô mời cậu ăn trưa nhé? Ăn gì cũng được.”
“Tuyệt, quá tốt luôn.”
Bạch Nga nghi ngờ hỏi: “Căn Sinh, cậu ăn nhiều như vậy sao không béo vậy?”
“Không béo được, ngày nào em cũng vận động nhiều mà.”
Đúng lúc này, Lưu Chí Hiên dẫn một đám người tiến đến chỗ Trần Căn Sinh. Bạch Nga vội vàng che chắn cho Trần Căn Sinh, thấp giọng nói: “Cậu đi trước đi, để cô giải quyết chuyện này.”
Một cô gái đội mũ lưỡi trai trắng từ trong đám người bước ra, đứng giữa đường chặn đường họ.
Trần Căn Sinh nói: “Không phải tới tìm chúng ta, mình đi ăn cơm thôi, đói meo rồi.”
Bạch Nga nhẹ nhàng thở ra: “Không phải tìm mình thì tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận